Nhu Tình Trong Anh - Chương 89 - Chấp thuận
Nhìn cả Phùng gia ngồi phía trước, dì Trịnh chau chặt đầu lông mày, tình huống trước mặt dì là chuyện gì đây.
Đột nhiên bao nhiêu người nhà gái Phùng gia lại đại diện thay cho nhà trai của cậu Lưu?
“Ơ hay” Dì ngạc nhiên đến mức kinh hô “Chuyện này…?”
Vừa đúng lúc, ông bà nội từ trên lầu đi xuống, hai ông bà lão đi đến sofa đang tụ tập đại gia đình, nhìn thấy hai phe đối mặt nhau, ông nội Phùng cảm thấy lạ.
“Mọi người nói chuyện gì vậy?”
Phùng phu nhân nhìn sang bố chồng, giải thích.
“An nó muốn hỏi cưới Nhã Kỳ đấy ạ.”
“Thế à?” Ông nội đầu tiên kinh ngạc, sau đó gương mặt già lão vui mừng nói “Thế thì còn gì bằng nữa, là cậu Lưu thì tốt rồi.”
Ông bà nội ngồi xuống sofa bên cạnh Phùng phu nhân, bà nội Phùng vui vẻ nói với dì Trịnh đang cau có ở phía đối diện.
“Cháu An rất tốt, nếu là cháu An thì bà nội yên tâm lắm, mà… Trâm con cũng đừng quá lo lắng, bác đảm bảo cháu An sẽ rất tốt với Nhã Kỳ.”
Một nhà Phùng gia đều đã đồng tình, ngồi vào chiếc ghế sofa của Lưu An. Dì Trịnh nhìn chằm chằm vào Lưu An, dì không quan tâm những ngồi cùng phía với anh, đôi mắt sắt bén nhìn chằm chằm vào gương mặt anh. Dì giống như muốn gỡ toàn bộ lớp mặt nạ bên ngoài của anh, nhìn xem tâm tư anh đang chất chứa thứ gì.
Lưu An đối mặt với ánh mắt sắt bén của dì, anh nâng ra nụ cười tự tin, anh không còn rụt rè như mới vừa rồi nữa. Bởi vì anh của lúc này đã có “Gia đình” bên cạnh, đôi mắt chính trực nhìn vào mắt dì, bằng tất cả những chân thành và uy nghiêm của một người đàn ông nhìn vào đôi mắt của dì.
Nhìn cả Phùng gia ngồi phía trước, dì Trịnh chau chặt đầu lông mày, tình huống trước mặt dì là chuyện gì đây.
Lưu An đối mặt với ánh mắt sắt bén của dì, anh nâng ra nụ cười tự tin, anh không còn rụt rè như mới vừa rồi nữa. Bởi vì anh của lúc này đã có “Gia đình” bên cạnh, đôi mắt chính trực nhìn vào mắt dì, bằng tất cả những chân thành và uy nghiêm của một người đàn ông nhìn vào đôi mắt của dì.
Bầu không gian yên tĩnh lại, dì Trịnh dò xét xong, com ngươi kiêu sa của dì khiêu lại, thở hắc ra một hơi.
“Được rồi, tạm thời coi như cậu được chấp thuận.”
Đó là do Phùng gia đều đã tán thành, dì không thể nào kháng lại toàn bộ Phùng gia, trước áp lực tuyệt đối, dì Trịnh đành phải cho qua.
Thân ảnh cao quý đứng dậy, ánh mắt liếc nhìn Lưu An.
“Cậu ở lại đây đi, để xem cậu tốt đến thế nào.”
Lưu An nhẹ nhõm thở, môi cười hạnh phúc hướng dì Trịnh.
“Cảm ơn dì.”
“Đừng cảm ơn tôi, cậu hãy cảm ơn mấy người nhà kia của cậu ấy” Dì Trịnh ám chỉ, ánh mắt nhìn qua những người ngồi bên cạnh Lưu An rồi xoay đầu.
Chân vừa nâng bước, Lưu An cất tiếng ngăn bước chân dì.
“Dì có thể…” Anh nhỏ giọng yêu cầu, đã mấy ngày rồi anh không có gặp tiểu thư của mình, lúc này nhận được cho phép của dì, trái tim hạnh phúc rạo rực, nôn nóng muốn được gặp Phùng Nhã Kỳ.
Anh khẽ hỏi ý.
“Có thể cho cháu gặp Kỳ Kỳ không?”
Dì Trịnh không ngoái đầu lại, bước chân nâng lên, vừa đi vừa nói.
“Cậu đi theo tôi.”
Lưu An mừng rỡ đứng dậy, ông bà nội lẫn cha mẹ Phùng cười tươi thúc vai đẩy lưng Lưu An.
“Đi đi” Mẹ Phùng tươi rói, tay đẩy đẩy lưng Lưu An như một cách cổ vũ.
Lưu An cúi đầu khẽ với mọi người, sau đó nhanh bước đi theo dì Trịnh.
Hai người đi lên tầng lầu, đi đến phòng ngủ của dì Trịnh, dì đi phía trước, đứng trước mở khoá cửa. Lưu An đứng phía sau dì, mong chờ nhìn vào cánh cửa, bạc môi tuấn tú nâng lên nụ cười tuấn lãm.
Cửa phòng mở ra, dì Trịnh cất tiếng gọi vào bên trong căn phòng.
“Kỳ Kỳ, có người muốn gặp mặt cháu.”
Phía bên trong căn phòng có âm thanh suối chảy róc rách, từng âm chuông chùa thật bình yên gõ nhẹ, Phùng Nhã Kỳ theo tiếng gọi của dì bước ra.
Nhìn thấy dì Trịnh đầu tiên, Nhã Kỳ cực kỳ nhẹ nhàng, âm thanh êm dịu như tiếng suối chảy kia.
“Xin chào thí chủ, không biết thí chủ tìm bần ni là có chuyện gì?”
Dì Trịnh lách người qua một bên, Lưu An xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt Phùng Nhã Kỳ như nhìn thấy bảo vật mà sáng lên, sau mấy ngày không nhìn thấy anh, giây phút này, nhìn thấy người đàn ông tuấn soái của riêng mình, Phùng Nhã Kỳ vui đến mức khoé miệng méo lên. Trái tim bùm beng nhảy cẩn, nhưng liếc mắt sang bên cạnh là dì Trịnh đang nhìn chằm chằm cô.
Phùng Nhã Kỳ không dám nhảy cẩn lên, chỉ có thể đáng trống múa lân ở trong tiềm thức, cô nhìn anh với dáng vẻ bình thản, như làn gió thổi mây trôi.
“Ồ… A di đà lạt, vị thí chủ hảo soái này tìm bần ni à?” Phùng Nhã Kỳ cười cười, bộ điệu cực kì thùy mị đến mức lạ lẫm “Bần ni á, từ sáng tới giờ bần ni đã hoà huyện với bầu trời, hoà nhập với thiên nhiên, tâm hồn bần ni đã được khai sáng.”
Lưu An mím lại bạc môi đang muốn cười, nhìn tiểu thư đỏng đảnh của anh đang hoà nhập vào vai ni cô yên tĩnh.
“Hôm nay, bần ni dậy lúc năm giờ rưỡi sáng tập dưỡng sinh, bảy giờ thưởng trà năm phút và nghe âm thanh thiền định đến tận bây giờ đó, tâm hồn bần ni hôm nay rất là thanh thản.”
“Được rồi, không cần diễn trò nữa” Dì Trịnh nhìn dáng vẻ của cháu gái càng không nuốt trôi, tay phẩy một cái “Cháu được ra ngoài.”
“Ố dà…” Đáng lý Nhã Kỳ sẽ nhảy cẩn đến tận nóc nhà, nhưng sau một thời gian nghe nhạc thiền tâm, Phùng Nhã Kỳ đã trở nên rất nhẹ nhàng ôn nhu, gật gật đầu vui sướng với tông giọng nói nhẹ hững “Thật là hạnh phúc, bần ni thật là hạnh phúc.”
Phùng Nhã Kỳ bước ra ngoài căn phòng, đi đến trước mặt Lưu An, nếu không có dì Trịnh ở đây, Phùng Nhã Kỳ sẽ nhào vào lòng anh, không thì sẽ đu lên lưng anh như một con sam biển. Nhưng tiếc quá, dì Trịnh đang ở đây cho nên là… Nhã Kỳ chỉ có thể liếc mắt đưa tình một cái, bước chân lả lướt bước đi qua anh, cảm thán vì đã được tha thứ.
“Ô dà, đúng là hoa rơi cửa phật, vạn vật sinh sôi, bần ni hạnh phúc đến đổ lệ.”
Lưu An bước theo Nhã Kỳ, tay nắm lấy bàn tay cô.
“Em đúng là nghịch thật đấy, còn dám nói như vậy trêu dì nữa?”
Phùng Nhã Kỳ liền hất tay anh ra, mắt liếc về dì Trịnh đang khoanh tay ở phía sau rồi liếc nhìn anh, trưng ra bộ mặt xa lạ nói.
” A di đà lạt! Vị thí chủ này, xin chú ý một chút.”
Nhìn thấy mặt anh ngớ ra, trông vừa tuấn tú lại vừa ngu ngơ, Phùng Nhã Kỳ chấp tay trước ngực, bước chân nhẹ như lướt trên mặt nước, quay ngoắc đi thật thư thái.
“Bần ni giờ đây chỉ có trái tim bao la như biển cả, yêu thương chúng sinh, phải từ bi như biển thái bình phổ độ chúng sinh, không được nghĩ đến chuyện nam nữ” Bước xuống một bật cầu thang, Phùng Nhã Kỳ lắc lắc đầu.
Lưu An theo chân cô tiểu thư, miệng không ngừng cười vì dáng vẻ vừa nghịch ngợm lại vô cùng đáng yêu kia, anh chăm chú nhìn, bước đi theo cô.
“Vậy ra Phùng tiểu thư của anh không thèm để ý chuyện nam nữ nữa?” Lưu An dò hỏi, hứng thú nhìn nét mặt thanh tĩnh của Nhã Kỳ.
“Đúng đúng, a di đà lạt, a di đà lạt” Gật gù hai cái, Phùng Nhã Kỳ ngoái đầu về phía sau, nhìn dì Trịnh ở phía xa đang đen mặt.
Mắt đẹp chớp chớp suy nghĩ, chúm chím môi cười, nhìn sang anh đang đứng bên cạnh.
“Vẫn là thiếu vitamin chồng mà” Thốt lên, Phùng Nhã Kỳ nhón chân, hướng về Lưu An, kiễng chân hôn lên môi anh một cái chụt.
“Vitamin chồng vẫn là chân ái đê.”
Hôn một cái thật sảng khoái, sau năm ngày không gặp mặt, Phùng Nhã Kỳ còn chưa đủ thoả mãn, cô nhón cao chân, hai tay câu lấy cổ anh, hôn lên môi anh. Quấn quýt áp môi lên bạc môi uy lãm, gặm mút bạc môi, lưỡi mềm đẩy ra vấy lên bạc môi anh ướt át.
Lưu An đỡ lấy lưng Nhã Kỳ, tuy có chút bất ngờ nhưng anh cũng không từ chối, dù ở trước mặt dì Trịnh, anh vẫn đáp ứng lại nụ hôn nghịch ngợm của cô.
Hôn hấp chừng vài ba phút, Phùng Nhã Kỳ mới thoả mãn hạ gót chân xuống, nhoe ra nụ cười.
“Mấy ngày không gặp thí chủ có nhớ bần ni không?”
“Rất nhớ” Lưu An ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp với đôi mắt lấp lánh kia, anh còn chưa thoả mãn, nhưng dù gì thì dì Trịnh vẫn đang đứng ở phía kia, anh chỉ có thể kiềm xuống ham muốn hôn cô.
“Thế em có nhớ anh không?”
“Nhớ a” Phùng Nhã Kỳ phồng hai gò má, giống như đứa trẻ nũng nịu giận dỗi.
“Nhớ đến héo hon gầy mòn, hoa héo hoa úa luôn.”
Lưu An nhấc lên đầu lông mày, nhận thấy sắc mặt không tốt của dì Trịnh đằng kia, anh cũng đổ cả mồ hôi.
“Ừ thì… Chắc là anh cũng sắp héo với dì của em rồi.”
“…” Nhắc đến dì Trịnh, Phùng Nhã Kỳ xoay đầu về phía sau.
Ngay lập tức đập vào mắt của Nhã Kỳ, mặt dì Trịnh càng đen hơn, ánh mắt dì như bắn ra viên đạn, âm thanh của dì như trời sấm bên tai.
“Nhã Kỳ!”
Làm sao có thể con gái con đứa lại chủ động hôn đàn ông như thế?
Dì Trịnh phẫn nộ.
“Cháu dám!”
Tôn nghiêm thể thống dì dạy cháu gái ấy đã bỏ đi đâu hết rồi a?! Lời dì dạy trôi từ lỗ tai bên này sang lỗ tai bên kia rồi lọt ra ngoài rồi ư?
Phùng Nhã Kỳ nhìn thấy dì Trịnh đã bốc lửa giận, cô hốt hoảng, quên mất dì còn ở đây, mà bản thân cô vừa rồi lại thật ngông cuồng hôn môi anh, Nhã Kỳ bật chạy, nhanh chân chạy xuống cầu thang, vừa đi vừa thảm thiết.
“Á á áaa! A di đà lạt aaa!”
…
Sau bữa cơm tối, Nhã Kỳ bị bắt lại, vì hành động quấy phá buổi sáng, buổi tối cô phải quỳ gối ngồi nghe dì Trịnh giảng đạo.
“Cậu Lưu sáng nay đến hỏi cưới cháu, dù hai đứa có quan hệ thế nào thì cháu cũng không thể hành động như vậy được! Con gái mà lại như thế thì còn ra thể thống gì? Cháu muốn làm dì tức chết đúng không?”
Phùng Nhã Kỳ quỳ trước mặt dì, lủi thủi cúi đầu chịu tội.
Lúc sáng chỉ là chủ động hôn anh, dì đã tức giận đến thế rồi.
Phùng Nhã Kỳ nuốt nuốt nước bọt, thật ra thì… Chuyện cô và Lưu An xảy ra là do cô đè anh trước.
Nếu dì mà biết chuyện cô là người đè anh trước tiên, chắc dì sẽ tức đến lăn ra ngất mất.
“Cháu chin nhỗi mừ…”
Phùng Nhã Kỳ ngước mắt, chớp chớp đôi mắt con thỏ nhõng nhẽo với dì yêu, nhưng dì Trịnh đã quá quen với bộ mặt này của cô, miễn nhiễm sát thương, vỗ bẹp bẹp xuống sàn nhà.
“Cháu là muốn dì tức chết đúng không?! Dì thật sự khâm phục cháu rồi, cứ mà quỳ ở đấy!”
Dì Trịnh ngồi xoay lưng lại, đưa lưng về phía cô, còn dì ngồi thiền về phía trước, cố gắng ổn định tâm trạng do cháu cưng này gây nên.
Phùng Nhã Kỳ bĩu môi, ngoan ngoãn quỳ gối sau lưng dì, cứ như thế hơn nửa giờ trôi qua, dì vẫn ngồi như vậy, cô vẫn quỳ như thế.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng vang lên ba tiếng gõ, sau đó cánh cửa mở ra, Lưu An bước vào phòng của dì Trịnh.
Dì ngồi thiền, mắt nhắm chặt, nhưng từ tiếng bước chân dì đã có thể nhận ra người bước vào phòng là Lưu An.
Dì vẫn im lặng tập trung ngồi thiền, thư giãn tâm trí, lỗ tai lại dùng hết công suất nghe và phân tích người ở phía sau.
Dì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng như sợ làm phiền dì, Lưu An bước đến phía sau lưng dì, chỗ mà Nhã Kỳ đang bị phạt quỳ gối. Sau đó là một âm nhẹ nhàng khụy gối xuống, mi mắt dì Trịnh rung động một cái.
“Em có mệt không?” Lưu An hỏi rất nhỏ, Phùng Nhã Kỳ mếu mếu máo máo gật gật đầu.
Lưu An vòng tay đỡ lấy lưng Nhã Kỳ, âm thanh ôn nhu dỗ dành.
“Đừng quỳ nữa, ngồi xuống dựa vào anh.”
“Nhưng mà…” Dì sẽ giận a, này là dì đang phạt cô kia mà.
“Không sao” Lưu An hướng tiểu thư bé bỏng của mình thật cưng chiều, đỡ cô ngồi bệt xuống sàn, còn anh quỳ thẳng gối, mặt hướng về bóng lưng kiêu sa của dì Trịnh.
“Dì đừng phạt cô ấy nữa, hãy phạt cháu.”
Âm thanh thật nghiêm túc, dì Trịnh ở phía trước đã mở ra đôi mắt nghiêm nghị, đầu lông mày nghiêm khắt chợt dãn ra, khoé môi dì cũng cong lên thành một đường mỹ mãn.
Dù chưa biết phẩm chất Lưu An tốt đến thế nào, nhưng từ trưởng bối ông bà lão Phùng gia, đến vợ chồng em gái, và cả cậu cháu rất yêu thương em gái cũng đã đồng thuận. Dì cũng chẳng thể có ý kiến phản đối, nhưng hành động chịu phạt thay này của Lưu An rất có uy lực.
Để người thương không bị phạt nữa mà thay Nhã Kỳ quỳ gối trước một người xa lạ, đầu gối của đàn ông không dễ hạ xuống như thế. Nhưng Lưu An có thể hạ gối vì cháu gái của dì, xem ra… Dì không còn lý do nào để khó chịu nữa.
Để Lưu An quỳ qua một giờ, dì Trịnh xoay người lại, nhìn Nhã Kỳ ngồi tựa vào cậu trai trẻ, còn cậu thì thẳng gối rất nghiêm túc chịu phạt.
“Được rồi, ngồi xuống đi” Dì Trịnh nói khẽ, ánh mắt yêu thương nhìn hai cháu, âm thanh đã không còn nghiêm khắc nữa.
“Thế các con định khi nào làm lễ?”
Còn tiếp…
(P/s A di đà lạt, mụ già yếu quá nên vừa mới đổ bệnh nữa á, hôm nay mới đỡ mà viết được nè, các cô thông cảm cho mụ nha hít hít hụ hụ.)
_ThanhDii