Nhóc Ngốc Cũng Có Thể Được Nhà Giàu Cưng Chiều Sao - Chương 5: Con trai ruột của ông chủ
- Trang Chủ
- Nhóc Ngốc Cũng Có Thể Được Nhà Giàu Cưng Chiều Sao
- Chương 5: Con trai ruột của ông chủ
Đầu óc cậu không dễ tập trung, tốc độ làm bài rất chậm, cậu cần dành thời gian gấp mấy lần bạn học bình thường để hoàn thành cùng một lượng bài tập.
Ban ngày, Mặc Thu thu gom phế liệu bên ngoài để tranh thủ thời gian buổi tối tập trung làm bài tập hè.
Trong phòng ngủ nhỏ hẹp, ngay cả khi đã đóng cửa phòng, âm thanh ồn ào ngoài kia vẫn nghe rõ mồn một, quấy nhiễu tâm trí của cậu, rất khó tập trung.
Hôm nay Ninh Hải đã trở về, bởi vì Ninh Kiều Chân nói với hắn chuyện đột nhiên nhận được 5000 nhân dân tệ. Mà Ninh Hải, người vẫn luôn biệt tích suốt thời gian qua, lại lập tức dẫn theo một nhóm bạn về nhà để tiêu số tiền bất ngờ đó.
Ba mẹ không thích tiết kiệm. Một khi có tiền sẽ nhanh chóng dùng hết, sau đó lại sống trong túng thiếu. Bởi vậy, Mặc Thu đã sớm hình thành thói quen nhặt rác.
Ninh Xảo Trân mua rất nhiều đồ ăn mang về, đám người Ninh Hải cũng đem theo rất nhiều bia, hiện tại đã uống tới say mèm, ồn ào không dứt.
Mặc Thu không thể tập trung, vô thức nhìn vào miếng băng trắng trên cổ tay.
Băng rất sạch, giặt xong vẫn có thể dùng lại.
“Mặc Thu!!!” Giọng nữ sắc bén của Ninh Xảo Trân rất chói tai giữa một đám đàn ông.
Mặc Thu lập tức đặt bút xuống, đứng dậy mở cửa phòng ngủ, đứng trước một nhóm đàn ông mặt đỏ bừng, cởi trần đang uống bia trong đêm hè nóng bức.
“Ấy, Mặc Thu đang ở đây à, lúc vào cửa không nhìn thấy mày, còn tưởng mày không ở nhà.” Bạn của Ninh Hải nhìn thấy Mặc Thu thì cười ha hả, vươn tay chặn cổ cậu, đè xuống, “Lại đây, ngồi xuống, ăn cơm chưa?”
Mặc Thu không kịp điều chỉnh tư thế, bị người đàn ông ghì xuống, quỳ trên sàn. Cậu gầy như que củi dường như chỉ bằng một phần ba người đàn ông. Mặc Thu chỉ cảm thấy cánh tay to như bắp chuối* đang ấn mạnh vào cổ cậu, đau vô cùng.
(*: Chỗ này là “庞大的宛若一座山峰狠”dịch nôm na là “khổng lồ như đỉnh núi”, do đọc cứ cấn cấn nên mình chỉnh lại)
Chiếc bàn trước mặt Mặc Thu chẳng khác nào một đống hổ lốn. Nào là những túi nilon, hộp nhựa, đồ ăn bày bừa, những ly bia uống dở bị đổ vương vãi, nước lẩu đầy váng dầu, mùi thức ăn, bia, khói v.v…, trộn lẫn mùi mồ hôi trong căn phòng trọ chật hẹp và cũ kỹ.
“Nào, Mặc Thu mau tới đây nhấp vài miếng bia.” Người đàn ông cầm chai bia trong tay nhắm thẳng vào miệng Mặc Thu, đập mạnh vào răng cậu. Mặc Thu theo bản năng đưa tay cầm chai bia, nhưng không thể chặn lại, cứ thế bị ép uống vị bia đắng ngắt.
Cậu bị sặc, không thể nuốt xuống, ho đỏ cả mặt. Trong miệng có mùi máu tanh, nướu bị miệng chai làm rách.
“Ha ha ha ha. Mày đang làm cái gì vậy, lão biến thái! Sao lại cho thằng nhỏ uống bia?” Người bên cạnh vỗ mạnh vào lưng hắn, hắn lắc lắc cái chai trong tay, làm đổ rất nhiều, “Đã là đàn ông thì phải uống, Mặc Thu cũng là đàn ông phải không?” Người đàn ông không tức giận, cười nói: “Sau này con gái chỉ thích đàn ông biết uống bia thôi!”
Mọi người cười phá lên, xem ra trêu chọc Mặc Thu là một chuyện rất thú vị.
“Mặc Thu, đi ra ngoài, mua ít thịt nướng, mang về thêm hai két bia, không, ba két.” Ninh Xảo Trân móc ra một xấp tiền từ trong túi, nhét vào tay Mặc Thu: “Còn nhiều lắm, dư thì tự lấy mua ít đồ ăn vặt đi.”
Mặc Thu đếm tiền, số tiền Ninh Xảo Trân đưa cho cậu là quá đủ, thực sự rất nhiều.
Khi Mặc Thu đứng dậy, cậu bị người đàn ông ôm lấy, vỗ vào eo: “Đi nhanh đi, chú khát nước.”
Cậu gật đầu, lấy tiền rời đi, bỏ lại mớ hỗn loạn ồn ào đằng sau.
Mặc Thu biết rõ năng lực của bản thân không thể cùng lúc mang ba két bia về, nhưng cậu đã quá quen với việc này. Từ đống phế liệu dưới khu dân cư, tìm được một ván gỗ có gắn bánh xe ban đầu vốn là xe đẩy, Mặc Thu đã nhờ người thu gom rác sửa lại và biến nó thành một chiếc xe đẩy nhỏ có thể vận chuyển đồ đạc.
Mặc Thu rời xóm cũ, lập tức thu hút sự chú ý của hai người đang nghỉ ngơi trong xe.
“Tối muộn rồi mà sao thằng nhóc lại ra ngoài?” Tóc Vàng cau mày.
“Bị sai ra ngoài mua bia.” Người đàn ông để ý đến chiếc xe đẩy nhỏ phía sau Mặc Thu, bọn họ cũng đã nhìn thấy nó vài lần trong khoảng thời gian theo dõi.
Hôm nay Ninh Hải trở về, hẳn là đã sai vặt Mặc Thu.
Người đàn ông day trán, họ vừa nhận được tin Mặc Thu chính là con trai của ông chủ và cả mệnh lệnh chăm sóc, bảo vệ cậu.
Đích thân ông chủ đã nói rõ, nếu xảy ra chuyện gì thì bọn họ có thể can thiệp vào.
“Đi.” Người đàn ông vỗ vai đồng nghiệp của mình, “Đi theo xem có thể giúp được gì không.”
“Được.” Tóc vàng cũng xuống xe, hai người đàn ông cao lớn đi ngang nhau theo sau Mặc Thu.
Thứ buộc vào chiếc xe đẩy nhỏ của Mặc Thu không phải là sợi dây gai mềm mà là loại dây nhựa dùng để buộc hộp carton. Nếu đặt mấy chai bia nặng lên sẽ rất khó kéo đi.
Bởi vì là khu dân cư lâu đời, địa điểm hẻo lánh, mấy con đường gần đây không được sửa chữa dứt điểm, muốn mua sắm cái gì cũng phải đi xa hơn nên giá thuê ở đây rất rẻ.
Dưới bầu trời đen kịt, trên đường không nhiều người qua lại, hai người đàn ông cao lớn đi theo một đứa trẻ cách đó không xa, khiến người ta không khỏi quay đầu nhìn lại, nhưng do vóc dáng hai người không dễ chọc vào nên liền quay mặt đi chỗ khác.
“Thằng nhóc này không có tâm lý đề phòng nào cả.” Tóc Vàng trầm giọng nói.
“Cũng chẳng có gì để phải cảnh giác cả.” trông nghèo kiết xác thế kia.
Tóc Vàng hỏi: “Không phải hôm nay nó bị thương sao? Cứ như vậy còn có thể xách bia?”
Người đàn ông không nói gì, đột nhiên nghĩ đến lúc ban ngày chở đứa nhỏ tới bệnh viện, đã nghe được những lời cậu nói.
——’Vết thương nhỏ’, ‘Đến mức này’.
Mặc Thu đến cửa hàng trước, lấy ba két bia rồi đặt chúng lên xe đẩy.
“Lại tới mua bia cho ba à?” Bà chủ cửa hàng chu đáo tìm một sợi dây để cố định bia trên xe, “Quay về cẩn thận, đừng làm đứt dây như lần trước, ba lại đánh con đấy.”
Mặc Thu gật đầu.
“Ăn gì chưa?” Bà chủ hỏi.
Mặc Thu chớp chớp mắt, không nói gì.
Bà chửi rủa: “Con chờ ở đây một lát, làm ba kiểu gì mà không biết cho con mình ăn.”
Bà chủ mang ra một túi bánh mì dường như đã được mở sẵn và đang ăn dở một nửa, đưa cho Mặc Thu: “Ăn đi.”
Mặc Thu ôm bánh mì, ngẩng đầu cười với chủ tiệm: “Cảm ơn dì.”
“Ây da, thằng nhóc này cười lên nhìn xinh quá đi.” Chủ cửa hàng cũng không nhịn được cười.
“Tạm biệt dì.”
Tóc vàng ở một bên nghiến răng: “Mẹ nó, nhìn không ra nữa rồi, con trai ông chủ lại đang ở đây ăn đồ thừa…”
“Này.” Người đàn ông giữ đồng nghiệp lại, thấy Mặc Thu quay đầu, vừa vặn đối diện với họ. Cả hai nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Thu lúc này.
Mặc Thu cười, đôi lông mày thanh tú và xinh đẹp giãn ra, nhìn chiếc bánh mì trong tay, cậu rất vui, thậm chí đã gấp không chờ nổi cắn một miếng thật lớn.
Tóc vàng nhất thời buột miệng: “M… mẹ kiếp…”*
(*Nguyên văn: “c……艹……”, trong đó “艹”có pinyin là “cao” gần âm với “肏” tức là “đ*” á =)))
Mặc Thu dường như hoàn toàn không chú ý đến hai người đứng trước mặt mình, cậu không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung vào việc ăn bánh mì. Cơ thể gầy gò nghiêng về phía trước, dùng sức kéo bia từ phía sau đi ngang qua họ.
Tóc vàng tức giận sắp nổ tung: “Sau này, mẹ nó, đừng nhận loại việc này nữa, tao thà lừa gạt tình cảm hoặc đánh nhau với người khác chứ không muốn nhìn thấy cảnh này… Chuyện này…”
Người đàn ông không lên tiếng, gõ nhanh tin nhắn gửi đi, không ngừng báo cáo tin tức, đồng thời chụp ảnh lưng Mặc Thu gửi qua.
Ngay sau đó, hắn nhận được tin nhắn trả lời: Hỗ trợ thằng bé, tôi sẽ đến đó ngay.
Người đàn ông: Ngài không cần đến đây. Ngài tới đây, cậu ấy cũng đã lên lầu, chúng tôi sẽ theo dõi cẩn thận.
Tin nhắn bên kia do dự một lúc mới được gửi đi: Tôi hiểu rồi, làm phiền mấy cậu.
Người đàn ông cất điện thoại, thở dài: “Công việc này thực sự không dễ gì.”
Hắn đột nhiên không thấy tăm hơi cộng sự của mình ở đâu nữa.