Nhóc Cà Lăm - Chương 121 - Nương nương giá đáo
Chân Trình Hâm bị thương nên Trần Hân tắm luôn cho hắn. Không động tay
động chân ăn đậu hũ được, Trình Hâm bèn tìm hình thức quấy rối khác: Cứ
hễ tay Trần Hân chạm vào người thì hắn lại phát ra những tiếng rên khó
tả. Trần Hân đành câm nín, tắm xong xuôi mới đưa tay bóp chỗ hiểm của
Trình Hâm: “Đàng hoàng một tí được không?”
Trình Hâm kêu ối một
tiếng rồi cười hề hề: “Bé cưng muốn lắm mà còn ra vẻ, bảo đàng hoàng mà
lại sàm sỡ người ta. Anh giờ là thương binh, không chiều em được, hay là em tự chủ động đi?”
Trần Hân lặng thinh nhìn trần nhà, cái miệng sao mà đáng ghét thế không biết! Chẳng phải là đang đau hay sao? Liệu
nhà ngươi có thể diễn cho tròn vai thương binh một tí được không hả?
Hầu hạ thiếu gia lên đến tận giường rồi đến lượt Trần Hân vào tắm. Lúc bước ra, thấy Trình Hâm đang nằm xoài như trên bãi biển, tay vỗ vỗ lên
giường, cất giọng lẳng lơ: “Chồng ơi đến đây, thiếp đã ủ ấm giường cho
chàng rồi!”
Trần Hân bật cười: “Nàng cứ nằm đấy chờ đi!” Cậu không ngủ sớm được, liền cầm sách nằm tựa đầu giường đọc.
Trình Hâm không có sách để xem, cũng không muốn chơi di động, chỉ còn nước đi quấy nhiễu, chốc thò tay sờ vào hông Trần Hân, bị gạt ra, chốc lại luồn tay vào áo cậu. Trần Hân bắt lấy cái tay hư, dùng sức ép vào người hắn: “Đừng phá rối.”
Mắt Trình Hâm mở to vô tội, cất giọng eo éo:
“Người ta chán. Hôm nay là thứ bảy mà chàng lại không chịu nghỉ ngơi,
khiến thiếp đây chăn gối lạnh lùng, hu hu.” Thứ bảy được cả hai quy ước
là “ngày nghỉ”.
Trần Hân không chịu được, đưa tay bóp lấy mũi hắn: “Thôi đi, buồn nôn quá!”
Trình Hâm ôm lấy hông cậu, dịch chân bị thương ra rồi đưa đầu lại gần gối lên bụng Trần Hân: “Em săn sóc anh một tí đi mà.”
Trần Hân đặt sách lên tủ đầu giường, nằm xuống, nép đầu vào vai hắn: “Thế ta nói chuyện nhé.” Đã lâu không gặp nhau rồi, cả hai cũng muốn kể lể một
tí.
Trình Hâm rốt cuộc hài lòng: “Ừ. Dạo này em đang làm gì đấy?”
Trần Hân suy nghĩ một chút rồi đem những việc gần đây ra kể. Hai người trò
chuyện một hồi lâu rồi ôm nhau ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hân ra siêu thị gần đấy mua thức ăn về làm cơm sáng,
lại đun một nồi canh xương lớn, sau đó sang ký túc xá Thanh Hoa lấy đồ
đạc cho Trình Hâm. Đang ngồi xe thì hắn gọi: “Em mang hộ anh cây ghi-ta
về với nhé.”
Trần Hân chưa hiểu: “Ghi-ta nào cơ?”
Trình Hâm nói: “Anh mới mua để học đàn, cầm về đi, lúc chán thì dạo một tí.” Vừa lúc nghỉ học, có thể luyện ngón đàn rồi.
Trần Hân hơi ngạc nhiên vì Trình Hâm học ghi-ta mà không bảo cho mình biết,
tính hắn lúc nào cũng báo cáo từng tí một mà, việc này có gì đấy là lạ
đây.
Trần Hân lên ký túc xá của Trình Hâm cầm sách vở và máy
tính, lại vác cây ghi-ta về cho hắn. Quản lý ký túc xá thấy cậu lạ mặt
liền ngăn lại, Trần Hân giải thích là đến lấy ít đồ cho Trình Hâm. Quản
lý chưa tin, gọi điện cho hắn, đến khi được xác nhận mới thả cậu đi.
Trần Hân thấy ngượng ngùng, nhưng xét ra thì người ta cũng làm tròn chức trách.
Về đến nhà, Trần Hân đem quần áo của hai người đi giặt
rồi bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Vốn dĩ trong tuần, Trình Hâm sẽ gọi
người giúp việc đến quét tước, để cuối tuần về không phải dọn nữa. Tuần
này về ở bất ngờ, nhà cũng chưa quét dọn, dù cửa sổ đóng kín nhưng bụi
bẩn vẫn bám đầy, Bắc Kinh là thế. Trình Hâm bảo Trần Hân cứ để đấy đi,
hắn sẽ gọi người giúp việc, nhưng cậu không đồng ý, muốn tự tay làm.
Trong lúc Trần Hân dọn dẹp thì Trình Hâm dạo phím đàn, không nghe ra điệu gì, chỉ là vài cái hợp âm tình tính tinh thôi, may mà tai còn chịu được.
Hai người ai cũng có việc riêng. Quét dọn xong, Trần Hân hài lòng nhìn
thành quả, lúc ấy mới nhận ra là đã đến lúc phải làm cơm. Thình lình,
cửa nhà xịch mở, Trần Hân lúc ấy quấn tấm vải như cái váy thay tạp dề
đang lom khom buộc túi rác ngước lên nhìn, thấy một phụ nữ vóc dáng rất
cao nhấc kính râm, mắt tròn to nhìn cậu ngạc nhiên: “Cậu là..” – Cô còn
ngửa ra nhìn số nhà, cứ ngỡ đi nhầm.
Trần Hân cũng trơ như phỗng
mất vài giây rồi mới bình tĩnh lại: “Cháu, cháu chào cô ạ. Cháu, là bạn
học, của Trình Hâm.” Trong bụng Trần Hân ruột gan như đảo lộn, đây chính là mẹ Trình Hâm, sao bỗng dưng cô ấy lại đến đây?
Tôn Như Lan
nhớ ra: “A! Trần Hân đây mà! Cháu xem đầu óc cô sắp lẩn thẩn rồi. Đến
chơi à, cháu? Trình Hâm đâu?” Cô cùng ăn cơm với Trần Hân hai lần, và
ghi nhớ cậu bé gần như trùng tên với con mình, lại đỗ vào Bắc Đại.
Trần Hân vội vã gật đầu: “Vâng, cháu đây ạ. Trình Hâm, cậu ấy, ở trong
phòng.” Nói đoạn vội vàng gom mớ rác, tay vén “váy” chạy vào trong:
“Trình, Trình Hâm, mẹ cậu đến này!”
Trình Hâm vừa nghe vội buông
đàn, trên mặt hiện ra một tia hoảng hốt, nhưng rồi nghĩ việc này sớm
muộn gì cũng đến, bèn bình tĩnh ngồi yên. Tôn Như Lan đi đến cửa phòng:
“Con trai, đang làm gì đấy?”
Trình Hâm lo sợ mẹ hắn sẽ nhìn ra
manh mối về chuyện hai đứa. “Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”,
thôi thì đành phó mặc cho trời vậy! Nghĩ thế, lòng Trình Hâm nhẹ hẳn. Vả chăng mẹ hắn đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, những chuyện thế này đã sớm trở thành cơm bữa. Trấn tĩnh lại, Trình Hâm nhìn Trần Hân,
dùng ánh mắt an ủi cậu rồi cười bảo: “Mẹ, sao bỗng nhiên lại đến thăm
con, không gọi trước để con ra đón.”
Tôn Như Lan cầm kính đen, chực bước vào phòng: “Này, con bảo thằng bé..”
“Mẹ dừng lại!” – Trình Hâm thét lên – “Thay giày đã chứ, Trần Hân khổ công lau dọn phòng cả buổi đấy!”
Bị thằng con quát, Tôn Như Lan đứng chựng lò cò một chân, nhìn sàn nhà
đang loang loáng nước: “Ối chà, lại lẩm cẩm rồi, quên thay giày mất!”
Trần Hân vội nói: “Không, không việc gì đâu ạ! Chốc, chốc nữa lau lại, cũng được mà!”
Tôn Như Lan cởi giày, mang tất đi vào phòng: “Đồ hư hỏng! Bạn đến chơi nhà
mà bắt người ta quét dọn, còn thứ to xác như mày thì nằm phè trên giường y hệt lão Phật gia, xem có chướng mắt không cơ chứ! Bố mày dạy dỗ như
thế đấy à!”
Trần Hân vội nói: “Cô ơi, không phải thế..”
Trình Hâm xốc chăn lên, lộ cái chân tàn: “Kìa mẹ, đâu phải con lười biếng, chẳng qua bây giờ người ta đang là thương binh mà!”
Thấy con trai bị thương, Tôn Như Lan hoa dung thất sắc, lao đến: “Sao thế? Làm sao mà bị thương? Bị thế nào đấy, có nặng không?”
Trần Hân rón rén bước ra ngoài cho hai mẹ con đoàn tụ. Cậu ngồi vật xuống
ghế xô-pha, trong lòng rối như tơ vò, hai bàn tay mãi xoắn xuýt vào
nhau. Nhỡ đâu bị mẹ Trình Hâm phát hiện? Bị lộ rồi làm thế nào đây? Trời ơi có phải chia tay không? Mười hai giờ trưa rồi, Trần Hân vẫn ngồi thừ mãi, quên cả làm cơm.
Không biết bao lâu sau, Tôn Như Lan cuối cùng ra đến: “Cám ơn Trần Hân nhé, may mà có cháu ở đây săn sóc Trình Hâm.”
Trần Hân giật mình nhảy dựng, quay lại thấy Tôn Như Lan đang dìu Trình Hâm ra đến: “Không, không có gì, cô ạ.”
Tôn Như Lan đỡ con trai ngồi vào ghế: “Mấy tháng nay cô bận như chong chóng ở nước ngoài, vừa về đến Bắc Kinh định ghé xem nó thế nào rồi, không
ngờ nó lại trẹo chân nằm nhà.”
Trần Hân nghe đến chân, nhìn xuống, vội đem dép đến cho Tôn Như Lan thay: “Cô, đi vào, kẻo lạnh.” Liền được khen ngợi.
Trình Hâm chun môi: “Mẹ chả chịu gọi báo trước gì cả, bỗng dưng xuất hiện làm con hết cả hồn.”
Tôn Như Lan cãi: “Mẹ có gọi đấy chứ, mà mày có chịu bắt máy đâu, còn có
nhắn tin hẳn hoi! Chả biết ký túc xá ở khu nào, đến trường học thì mênh
mông làm sao tìm được, chỉ biết có mỗi chỗ này, ai dè lại đúng là đang ở đây.”
Trình Hâm kiểm tra máy mới biết mình mải chơi đàn không
nghe thấy chuông điện thoại: “À, lúc ấy con đang tập đánh đàn, không
nghe thấy. Mẹ vừa xuống máy bay, hay là vào phòng nghỉ một tí nhé.”
Tôn Như Lan bảo: “Không cần lo, chốc nữa mẹ ra khách sạn ở thoải mái hơn.
Bây giờ chuyện cần tính là cái chân này, Trần Hân ngày nào cũng đến chăm con đấy à?”
Trình Hâm dùng sức gật đầu: “Vâng ạ, cậu ấy lo cho
con từng miếng ăn giấc ngủ, chu đáo tận tình còn hơn bạn gái.” Nói đoạn
đưa mắt với Trần Hân.
Trần Hân vốn như ngồi trên đống lửa, căng
thẳng theo dõi từng lời nói, nét mặt của Tôn Như Lan, nghe Trình Hâm nói thế, chỉ biết sượng sùng cười.
Tôn Như Lan cũng không để ý sắc
mặt căng thẳng của Trần Hân. Cô nói: “Nhưng Trần Hân cũng đâu có rỗi mà
đến mãi, thằng bé còn phải đi học cơ mà. Để mẹ tìm người giúp việc đến.”
Trình Hâm lắc đầu: “Thôi ạ, con chỉ trẹo chân một tí thôi mà, nghỉ vài ngày
rồi lại đi học, chuyện cơm nước thì sẽ xoay xở được, mẹ đừng lo!”
Nói đến cơm nước, Trần Hân mới nhớ đã lỡ mất bữa. Nhưng bây giờ có chủ nhà
về đây mà cậu lại vào bếp nhà người ta nấu nướng thì cũng ngại. Chợt Tôn Như Lan khụt khịt: “Mùi gì thơm thế? Đang nấu gì à?”
Trần Hân nhớ ra: “Cháu, cháu hầm canh xương, cho Trình Hâm.”
Tôn Như Lan cười tươi như hoa: “Ôi cháu đảm thế! Ái chà, cũng đến giờ cơm
rồi, để cô đưa hai đứa ra nhà hàng ăn một bữa. Này, con có đi được không đấy?”
Trình Hâm không nhúc nhích: “Sáng nay Trần Hân đi siêu thị mua thức ăn rồi, hay mẹ nấu cơm cho con ăn đi.”
Nhìn con trai, Tôn Như Lan e lệ cười: “Nhưng mà mẹ đâu có biết nấu cơm.”
Đúng thế! Siêu mẫu Tôn hơn mười tuổi đã bước ra giang hồ, sau đó khuynh đảo
sàn diễn khắp nơi, thế nhưng từ đấy đã làm bạn trường kỳ với cơm hộp.
Nàng rất thạo việc gọi thức ăn, mời giúp việc, chỉ mỗi cơm là không biết nấu!
Trần Hân hiểu ý Trình Hâm muốn ăn cơm nhà, đành lí nhí tự đề cử bản thân: “Để, để cháu làm được không ạ?”
Tôn Như Lan nhìn cậu, cười bẽn lẽn: “Thôi, ai lại bắt cháu nấu cơm, ngại lắm.”
Trần Hân nói: “Cháu, cháu nấu không ngon, chỉ sợ cô chê thôi ạ.”
Trình Hâm nhanh mồm nhanh miệng: “Mẹ này, Trần Hân nấu nướng khá lắm đấy. Phiền cậu nhé!” Nói xong nháy mắt với Trần Hân.
Chưa kịp nắm bắt thông điệp qua sóng mắt lao xao, Trần Hân đã thấy mình lò
dò vào bếp. Ngoài này, Tôn Như Lan mắng Trình Hâm ai lại để bạn nấu cơm
mãi thế. Trình Hâm cười hề hề: “Không sao, bọn con rất, rất là thân.”
Tôn Như Lan vỗ vào tay con: “Thân thì cũng không được bắt nạt người ta!”
“Hu hu con là người bệnh mà!”
Cơ hội để em yêu trổ tài đây!
Tôn Như Lan vào nhà bếp nhìn một chút rồi hỏi Trần Hân có cần cô giúp gì
không. Trần Hân bảo không, cô ra ngồi chờ cháu tí. Tôn Như Lan đi vào
phòng tắm rửa tay, rồi cô nhìn thấy trong chiếc cốc súc miệng có hai
chiếc bàn chải điện một lam một hồng tựa vào nhau, trên giá có hai chiếc khăn mặt khác màu, tất cả đều cùng nhãn hiệu, cùng kiểu dáng.
Tuy không mấy khi ở gần con nhưng Tôn Như Lan cũng là một người mẹ. Và bằng trực giác của người mẹ, cô cảm thấy dường như có điều gì không ổn ở
đây. Mùa hè năm trước Trình Hâm đến nhà mình ở Thượng Hải, nó không hề
cắm chung bàn chải vào cốc súc miệng để sẵn mà mua ngay cốc mới.
Từ nhà vệ sinh bước ra, Tôn Như Lan thấy con yêu đang cà nhắc quanh quẩn
tới lui trong phòng bếp, cũng không đuổi nó ra mà lẳng lặng đi vào phòng ngủ. Mở tủ quần áo, cô thấy một ngăn để riêng những y phục cỡ nhỏ, nhìn qua là biết của Trần Hân cứ chẳng phải của con mình. Trên giường có hai cái gối, chăn chưa gấp, rõ ràng hai đứa đã ngủ ở đây. Theo như cô biết
thì Trình Hâm vốn ưa riêng tư đơn độc, lúc học cấp ba còn đòi ở một mình một phòng.
Trình Hâm ra khỏi bếp vừa lúc gặp mẹ từ phòng ngủ bước ra: “Mẹ vào làm gì thế?”
Tôn Như Lan nhìn con, cười bảo: “Có gì đâu. Mẹ thấy con thay đổi nhiều, có phải đã biết yêu rồi không?”
Trình Hâm tự nhiên trả lời: “Vâng ạ.”
Trong nhà bếp “keng!” một tiếng, Trần Hân đánh rơi cái muôi xuống đất. Tôn
Như Lan nhìn thoáng vào trong, nhưng bị thân hình cao lớn của Trình Hâm
như chặn trước cửa, chả thấy được gì. Cô nở nụ cười: “Người ấy thế nào?”
Trình Hâm cười bí hiểm: “Khắp trên trời dưới đất, con chỉ vừa ý một người
này. Con sẽ cùng người ấy trải qua trọn đời trọn kiếp.”
Tôn Như Lan nhìn con, nhướn mày: “Con có chắc không?”
Trình Hâm gật đầu, nói như đinh đóng cột: “Cả đời con chắc chắn nhất là chuyện này mẹ ạ.”
Tôn Như Lan nói: “Nếu đã nhất quyết như thế, sao con còn không dẫn người ta đến cho mẹ gặp mặt?”
Trình Hâm ngẫm nghĩ: “Con phải hỏi ý người ta đã, xem có thể đến gặp mẹ lúc này không.”
Tôn Như Lan bảo: “Mẹ mong lắm đấy!”
Trình Hâm nói: “Con sẽ cố.”
Nghe hai mẹ con đối đáp ngoài cửa, trong lòng Trần Hân như gió thét mưa gào.