Nhóc Cà Lăm - Chương 120 - Hương vị gia đình
Lại là một đêm hoan diễm, Trình Hâm trên giường như một con sư tử khéo
léo thu lại nanh vuốt của mình, vừa dũng mãnh lại dịu dàng. Từ sau lần
đầu, hắn không làm Trần Hân đau đớn nữa, một phần nhờ Trình Hâm biết
nương nhẹ, kiềm chế bản thân, một phần nhờ thân thể Trần Hân đã thích
nghi được với việc này. Thật ra chuyện tình không nhất thiết phải làm
đến sức cùng lực kiệt mới là thỏa mãn, chỉ cần cùng nhau nếm trải phút
ngọt ngào, mà hạnh phúc nhất là sáng hôm sau, lúc mở mắt ra thấy mình
đang ôm người yêu trong vòng tay hoặc là đang ấm áp trên ngực người
trong mộng. Hạnh phúc ấm êm như thế, chẳng phải ai cũng ao ước được
hưởng thụ hay sao?
Ở Bắc Đại tập hợp rất nhiều người tài, trong
đó Trần Hân cũng không nổi bật. Cậu ít khi tham gia những hoạt động sôi
nổi trong trường lớp, tỉ như những câu lạc bộ biện luận, rèn luyện kỹ
năng rất đình đám đều không có mặt Trần Hân. Cậu đã quen làm những việc
của chính mình: Lên thư viện, lên lớp, đọc sách, ôn tập, làm gia sư, yêu đương, chuyện nào cũng cố vun vén cho tròn vẹn.
Kỳ thi giữa học
kỳ vừa qua, Trần Hân xếp thứ nhì trong khoa. Các bạn cùng phòng rất tự
hào về cậu. Bên cạnh đó, cũng có những người không xem trọng điểm số cho lắm, họ thường bảo lên đại học muốn đạt điểm cao cũng không khó, chủ
yếu nhờ chăm chỉ học gạo trong sách mà thôi, nên điểm cao chắc gì đã
giỏi. Trần Hân cũng không ngại những ánh mắt không phục, vì cậu là người chỉ lo nỗ lực nhắm đến mục tiêu, nhiệm vụ của mình, mặc ai có nói ngả
nói nghiêng thế nào chăng nữa.
Loại sinh viên như Trần Hân có thể không mấy được lòng bạn học, vì cậu suốt ngày trầm lặng, không năng nổ
tiếng tăm gì, dù đẹp trai nhưng cũng chả thấy ai để ý. Thế nhưng ngược
lại, các thầy cô rất quý Trần Hân, bởi cậu sinh viên này vừa chuyên cần
lại vừa tỉ mỉ, bài tập các môn tự chọn cũng hoàn thành vượt ngoài kỳ
vọng của giáo sư, huống hồ là những môn chuyên ngành hay thí nghiệm.
Biết các chuyên ngành nghiên cứu trong khoa phân chia rất cặn kẽ, Trần
Hân hiện nay đang cố gắng tìm hiểu xem bản thân có hứng thú với phương
hướng nghiên cứu nào, để sớm ngày tham gia các dự án của các giáo sư mà
bồi đắp kinh nghiệm.
Tuy thường ngày lặng lẽ như thế, mà ngờ đâu
Trần Hân cũng có người thầm mến. Có lần đang ngồi học trên thư viện,
Trần Hân nhận được một mẩu giấy ghi số điện thoại, nhưng cậu không liên
lạc. Một lần khác bên Nhất Giáo, còn có một nữ sinh táo bạo đến hỏi tên
và số điện thoại của Trần Hân, bị cậu đỏ mặt từ chối.
Dĩ nhiên,
Trình Hâm không biết đến những chuyện này. Hồi còn học phổ thông, hắn
lợi dụng thân phận “bạn cùng bàn” và “bạn thân”, phá tan bao nhiêu “mưu
đồ” của địch. Nhưng bây giờ mỗi người một trường, Trần Hân không nói,
Trình Hâm cũng chẳng biết, thân hắn còn lo chưa xong nữa là.
Nam
sinh thể thao luôn có sức lôi cuốn, chỉ nhờ vóc dáng cao to rắn chắc đã
thu hút rất nhiều ánh mắt rồi, huống chi Trình Hâm lại còn đẹp trai,
chơi bóng giỏi. Chưa gia nhập đội bóng được bao lâu mà sự nổi tiếng của
hắn đã làm lu mờ cả những đàn anh chủ lực. Mỗi buổi huấn luyện của Trình Hâm đều có đông người đến xem, còn lúc có trận đấu thì khán giả ken
cứng cả.
So với các giải đấu trung học, các trận bóng ở đại học
có tiết tấu nhanh và mạnh hơn nhiều, chốc chốc lại phải thay vận động
viên ra nghỉ. Dù mới chỉ là dự bị, nhưng Trình Hâm vẫn có cơ hội ra sân. Vài phút tung hoành cũng đủ cho hắn phô diễn kỹ thuật và mưu trí cá
nhân, hầu như lần nào cũng ghi được điểm. Dần dà, Trình Hâm được ban
huấn luyện tin tưởng, thời gian trên sân cũng dài hơn trông thấy, nhiều
lúc vào trận đã có mặt trong đội hình. Danh tiếng của hắn lên cao như
diều gặp gió, số người hâm mộ tăng vọt, không chỉ nữ sinh mà còn có cả
nam sinh.
Trong giới đồng tính nam, số thụ nhiều hơn công rõ rệt. Bắc Đại nhiều tiểu thụ, không có người thưởng thức nét đẹp của Trần
Hân. Thế nhưng Trình Hâm dũng mãnh phi thường, khiến bao nhiêu người đắm đuối. Hắn mà là giai thẳng thì cũng sẽ có không ít tiểu thụ lao vào như thiêu thân, huống chi đã có người tung tin trên diễn đàn sinh viên là
Trình Hâm đồng tính ái, làm đám tiểu thụ càng hớn hở như được mùa.
Lúc đầu, mạng xã hội QQ của Trình Hâm có vài người lạ xin kết bạn thân, bảo là cùng khóa, Trình Hâm nể mặt đồng ý, về sau càng lúc càng nhiều. Phát hiện nhóm người này đều có ý muốn theo đuổi mình, lại không biết những
người lạ này làm thế nào có số hiệu QQ của hắn, Trình Hâm đã xóa bọn họ, sau đó khóa chức năng kết bạn trên QQ. Tình hình trên mạng lắng xuống
một thời gian, nhưng không ít người vẫn ùn ùn kéo đến xem đội bóng,
Trình Hâm đành phải chịu. Hắn có thể xóa người khác khỏi danh sách bạn
bè trên mạng, thế nhưng làm thế nào ngăn họ đến “chiêm ngưỡng” mình? Lúc này Trình Hâm mới cảm thấy hắn với Trần Hân học khác trường là một điều may, bởi nếu cùng trường, không biết cậu nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào.
Thế nhưng chuyện đã rành rành trước mắt, có giấu cũng không xong. Một lần Trần Hân đến xem trận đấu đã cảm nhận được sức nóng ghê
người từ đội ngũ cổ động viên hùng hậu của “chàng”. Cũng may Trần Hân
bây giờ đã quen, và nhất là tin tưởng Trình Hâm tuyệt đối, nếu không thì bao nhiêu ghen tương cho đủ? Vì vậy, lòng tin và sự hiểu nhau rất quan
trọng, phải đủ sức nhận biết ai đang chiếm ngự trái tim của người yêu,
như thế mới tránh được những sự hiểu lầm đáng tiếc làm sứt mẻ một tình
yêu đẹp.
Bên cạnh Trần Hân chăm ngoan học giỏi thì Trình Hâm thật là lười biếng bê tha, thích thì lên lớp, không thích thì nghỉ, miễn sao thi vừa đủ điểm trung bình, mục tiêu của hắn chỉ là tốt nghiệp. Ngoài
bóng rổ, Trình Hâm còn tham gia câu lạc bộ đàn ghi-ta. Từ tấm bé hắn
cũng được bồi dưỡng văn thể mỹ bài bản, toàn diện đấy chứ. Thế nhưng lúc mẫu giáo thì học vẽ, lên tiểu học chuyển sang vi-ô-lông, vài năm đến sơ trung, cảm thấy ghi-ta thật là ngầu, dễ đi tán gái, thế là bỏ kéo đàn,
sau đó lại học nhảy hiện đại, vân vân, môn nào cũng dở dang, chỉ tại cái tính cả thèm chóng chán. Đến cái món bóng rổ này, vì không đòi hỏi
nhiều nhẫn nại, lại được vung tay vung chân thoải mái, Trình Hâm mới
theo đuổi được khá lâu, cũng đạt được chút thành tích.
Còn bây
giờ, sở dĩ Trình Hâm ghi tên vào câu lạc bộ đàn ghi-ta là vì có lần nhóm nhạc Thủy Mộc Niên Hoa về trường cũ biểu diễn. Thấy Thanh Hoa có truyền thống văn nghệ tốt đẹp như thế, Trình Hâm cũng muốn kế thừa sự nghiệp
nghệ thuật của đàn anh, nhớ đến cây ghi-ta vứt đã lâu, ngẫm mình cũng có vài ngón nghề, bèn hứng chí tham gia ngay vào câu lạc bộ. Sau đó hắn
còn mua một chiếc ghi-ta mới rất oách, ngày ngày gảy đàn, làm các bạn
cùng phòng ngạc nhiên, không hiểu sao Trình Hâm bỗng dưng đổi tính, đang làm trai thể thao mạnh mẽ, nay đùng một cái chuyển sang hình tượng
thanh niên văn nghệ là cớ làm sao?
Trần Hân chưa biết đến thú vui âm nhạc này của hắn, vì dạo gần đây lịch thi đấu bóng rổ rất dày, hai
đứa không có mấy dịp gặp nhau, thậm chí cuối tuần cũng chưa chắc thấy
mặt, vì nhiều trận đấu đều được bố trí vào cuối tuần.
Tối nay thứ sáu, Trần Hân đi dạy. Úc Lỗi thi có tiến bộ, mẹ cậu bé giữ lời hứa,
nâng thù lao lên 150 đồng một giờ. Hôm ấy cũng vừa cuối tháng, đến hạn
lĩnh tiền. Cuối giờ học, Trần Hân đi vệ sinh, lúc quay lại tình cờ nghe
hai mẹ con to nhỏ với nhau.
“.. Như bây giờ có phải tốt không, mẹ khỏi sai con đi đổi tiền lẻ nữa nhé, tha hồ mà đóng tiền chẵn. Ngay từ
đầu mà như thế đã đỡ mất công.”
Bà mẹ cười: “Sai đi đổi tiền lẻ có mấy bận mà đã lèo nhèo rồi, con với cái! Cố mà học đấy! Đây này, chốc nữa nộp tiền cho thầy.”
Úc Lỗi nhì nhằng: “Thôi, con ngại lắm, mẹ nộp đi.”
Nghe đến đấy, Trần Hân đã hiểu ra. Đừng nói là tăng lương cho tôi chỉ vì lười đi đổi tiền lẻ thôi đấy!
Thật là bó tay với hai mẹ con nhà này!
Cắp cặp ra cửa, Trần Hân lấy di động ra. Hôm nay Thanh Hoa thi đấu với Đại
học Giao thông, giờ này hẳn là trận đấu đã kết thúc, chả biết thắng thua thế nào. Cậu muốn gọi điện nhưng giữa chừng đổi ý nhắn tin. Tin nhắn
còn chưa gõ xong, Trình Hâm đã gọi đến: “Dạy xong chưa?”
Trần Hân đáp: “Vừa xong. Còn cậu, thi đấu xong rồi à?”
Giọng Trình Hâm ủ rũ: “Xong rồi. Nhưng mà anh bị thương nhẹ, đang ở bệnh viện đây này.”
Trần Hân vừa nghe thế cuống lên: “Bệnh, bệnh viện nào?”
Trình Hâm bảo: “Bệnh viện trực thuộc trường anh, sắp băng bó xong rồi, em đừng đến.”
Nhưng Trần Hân sao lại không đến cho được? Cậu dứt khoát: “Chờ tôi đấy!” Sau
đó liền gác máy, chạy ra đón taxi. Trần Hân vẫn luôn lo lắng cho sức
khỏe Trình Hâm. Hồi cấp ba, hắn quyết chí theo con đường bóng rổ, cậu đã không mặn mà gì, vì cậu biết thể thao cường độ cao rất cực nhọc, cứ nơm nớp lo sợ có ngày hắn sẽ gặp chấn thương, bây giờ thì điều sợ hãi bấy
lâu đã thành sự thật.
Trình Hâm gọi điện đến: “Trần Hân, em đừng
cuống, mắt cá chân nứt xương tí tẹo ấy mà, không nghiêm trọng đâu, chỉ
là tạm thời phải nghỉ thi đấu thế thôi.”
Trần Hân cắn môi dưới, hít thở một lúc để lấy lại bình tĩnh: “Thế, thế phải mổ à?”
Trình Hâm nói: “Không cần mổ, chỉ cần bó thạch cao là về nhà được rồi. Em đến cũng tốt, ta cùng về, anh đang ở bệnh viện số 1 Thanh Hoa.”
“Ừ, ừ..”
Trần Hân chạy đến bệnh viện, tìm được Trình Hâm đã được băng bó đâu vào đấy. Hắn ngồi trên giường, chân trái bọc một khối thạch cao trắng toát, có
trợ lý huấn luyện viên trẻ tuổi đang ngồi cạnh. Hai người đang nói
chuyện thì Trần Hân bước vào phòng. Trình Hâm nghiêng đầu nhìn cậu, nở
nụ cười: “A, đến rồi. Huấn luyện viên, bạn em đấy.”
Trần Hân lo lắng đến bên cạnh Trình Hâm: “Vết thương, xử lý rồi à? Có đau không?”
Trình Hâm cười nhe răng trắng: “Không đau, em xem, băng bó đâu vào đấy cả rồi này.” Nói xong, hắn hơi nhấc chân trái lên.
Trợ lý huấn luyện viên nói: “Bị thương không nặng lắm, tĩnh dưỡng ít lâu là được rồi. Nhưng thạch cao không chạm vào nước được, hai đứa chú ý tí
nhé.”
Trần Hân lúc này mới chú ý đến trợ lý huấn luyện viên. Vóc
dáng anh ta rất cao, hẳn cũng là dân bóng rổ. Cậu gật đầu: “Chào, chào
thầy ạ. Cám ơn thầy.”
Trình Hâm chỉ vào cái nạng bên giường: “Lấy giúp anh cái nạng. Mình về thôi.”
Huấn luyện viên nhanh tay cầm đôi nạng đưa cho hắn, còn Trần Hân thì giúp
hắn đi giày, còn một chiếc giày bên trái thì bỏ vào túi xốp. Cậu muốn
dìu Trình Hâm, nhưng hắn không cho, tự chống nạng đứng lên rồi cười bảo: “May mà bị thương có một chân, vẫn còn lê lết được. Ta đi thôi.”
Trình Hâm lê từng bước phía trước, trợ lý huấn luyện viên đưa túi thuốc cho
Trần Hân, bảo: “Đây là thuốc do bác sĩ đưa, dùng để uống, là thuốc tan
máu bầm và thuốc giảm đau, chống viêm, có giấy ghi rõ cách dùng này.”
“Vâng ạ, em cảm ơn.” Trần Hân nhận lấy thuốc bỏ vào ba-lô, đuổi theo muốn
giúp Trình Hâm, lại thấy hắn chống nạng hai bên, chẳng chen vào đâu mà
dìu được, chỉ có thể đi trước ấn nút thang máy.
Hai người đón xe
về nhà. Trên đường đi, Trình Hâm báo cáo chi tiết quá trình bị thương và điều trị cho Trần Hân. Nếu hắn không giấu giếm gì thì tình hình không
đến nỗi tệ như cậu lo sợ, tuy nhiên Trần Hân cũng còn căng thẳng. Trình
Hâm an ủi cậu: “Không sao thật mà, dù sao anh cũng không định làm vận
động viên chuyên nghiệp nữa.”
Mặt Trần Hân trầm tĩnh: “Thế, cậu có định, đi học không?”
Trình Hâm nói: “Trước hết nghỉ vài ngày đã. Cặp sách với máy vi tính của anh
để cả trong trường rồi, ngày mai em sang đấy lấy hộ anh nhé.”
Trần Hân không lên tiếng, trong lòng đang lo toan chăm sóc hắn thế nào. Ngày mai thì không có vấn đề gì, bởi vì là chủ nhật, thế nhưng sau đó thì
sao? Mình không thể nghỉ học được, nhưng nếu đi học thì ai lo cho Trình
Hâm bây giờ? Cậu ấy làm cách nào tự rửa ráy, tự đi vệ sinh được? Rồi ai
sẽ đưa cơm, đưa nước cho cậu ấy đây?
“Đói không?” – Cậu hỏi.
Trình Hâm sờ sờ bụng: “Đói. Gọi thức ăn bên ngoài nhé.”
“Tôi xem đã.” Trần Hân đứng dậy đến mở tủ lạnh ra. Bên trong không có rau củ tươi, vì hai đứa không định về đây tuần này nên không mua thức ăn để
sẵn. Chỉ còn trứng gà, xúc xích, đồ hộp và mì sợi là những thứ có thể để lâu.
Trần Hân bảo: “Ăn mì nhé.”
Trình Hâm gật đầu: “Được!”
Không đủ nguyên liệu, Trần Hân đành làm món mì xúc xích trứng gà, nghĩ bụng
ngày mai phải đi mua thức ăn, sau đó cố gắng mỗi ngày sang nấu cơm cho
Trình Hâm mới được, cơm bên ngoài làm sao đủ vệ sinh, dinh dưỡng như cơm nhà nấu? Trình Hâm ăn món mì đơn giản, tấm tắc khen ngon. Trần Hân cũng cùng ăn, vì không có rau củ nên cứ thấy thiếu thiếu thế nào, nhưng nhìn Trình Hâm ăn như rồng cuốn, không khỏi lắc đầu cười khẽ: “Cậu thật dễ
nuôi.”
Trình Hâm ngốn đầy phình hai má, nhai nuốt xong bèn bảo:
“Khà khà, trên đời này chỉ cần ăn món mì em nấu, anh đã mãn nguyện rồi.
Sơn hào hải vị khắp bốn phương làm sao sánh được với những món ăn nơi
góc bếp, bởi những món ấy là tự tay người mình yêu thương chăm chút, nó
có hương vị gia đình.”
Nghe lời nói chân thành ấy, Trần Hân bỗng
thấy sống mũi cay cay. Một lời tưởng như bình dị, thế nhưng chứa đựng cả tấm lòng của Trình Hâm, có cả lời ước hẹn và niềm mong mỏi. Ngẫm lại,
cả hai xuất thân từ những gia đình không trọn vẹn, giờ đây hai mảnh đời
sẽ ghép lại, tạo thành một gia đình. Trần Hân mím mím môi, nhìn Trình
Hâm mà gật đầu thay lời son sắt: “Đúng thế.”
Ăn xong nghỉ ngơi
một chốc, rồi Trình Hâm kéo tay áo Trần Hân, ánh mắt trông mong: “Anh
muốn đi tắm.” Hôm nay chơi bóng cả ngày, cả người toàn là mồ hôi.
Nhìn ánh mắt như trẻ con đòi kẹo, Trần Hân phì cười: “Tôi đi pha nước đã.”
Chân của Trình Hâm không được để ướt, phải giúp hắn tắm rửa thôi.
May mà có bồn tắm, như thế sẽ dễ dàng hơn. Trần Hân cọ rửa bồn tắm sạch sẽ, pha nước ấm rồi dìu Trình Hâm vào phòng, loay hoay cởi quần hắn ra. Cậu thầm nghĩ mấy chiếc quần jean của Trình Hâm lúc này không thể mặc, quần thể thao mà đã chật vật thế này. Trình Hâm ngồi trên thành bồn, ôm cổ
Trần Hân cho cậu cởi quần, nhìn dáng vẻ chăm chút của Trần Hân, liền hôn lên má: “Thân trai dặm trường, có tấm chồng như thế này còn mơ ước gì
hơn!”
Trần Hân cười. Gớm, tên này hôm nay sao lại lãng mạn thế
không biết, văn với chả thơ! Cậu bảo: “Có gì đâu, nếu tôi mà bị thương,
cậu cũng giúp tôi mà.”
Trình Hâm đáp ngay: “Dĩ nhiên rồi!” Suy
nghĩ một lúc, nói tiếp: “Nhưng anh không muốn phải chăm sóc em như thế,
anh muốn em bình an khỏe mạnh cơ!”
Trần Hân cuối cùng cũng tụt quần hắn được: “Xong rồi, tắm nhé. Cẩn thận một tí.”
Trình Hâm trần trùng trục, ngoại trừ: “Còn một cái quần sao em không cởi nốt hộ anh?”
Nhìn mảnh vải đang đội lều chực rách toạc kia, Trần Hân nghiến răng: “Chờ
chốc nữa tự đi mà cởi! Đang bị thương đấy, không được đùa giỡn lưu
manh!”
Trình Hâm lẩm bẩm: “Xấu hổ gì không biết, đâu phải em chưa từng thấy, còn dùng của người ta biết bao lần thế mà..”
Trần Hân câm nín. Thanh niên văn nghệ lãng mạn lúc nãy biến đi đâu mất rồi?