Nhịp Tim Sáng Sớm - Mạnh Ngũ Nguyệt - Chương 41
Thời Lâm lái xe chở Nguyễn Niệm đi.
Đó là một khu du lịch gần ngoại ô thành phố theo kiểu Trung Hoa xưa, xung quanh đều là núi rừng, vô cùng thanh tịnh.
Nguyễn Niệm thầm nghĩ, cô chắc chắn không dám tới nơi này, cho dù có bảo vệ khu du lịch tuần tra thường xuyên.
Thời Lâm đầu xe ngoài sân, nhìn chằm chằm vị thái thái lỗ mãng hấp tấp này một lúc, mới nói: “Trước đây mỗi lần Lương tiên sinh về nước đều dẫn Thập Nhất đến nơi này, bình thường di động cũng khóa máy, một mình anh ấy ở đây một hoặc hai tháng mới rời đi.”
“Vì yên tĩnh sao?”
“Chắc vậy.”
“Thế anh ấy ở nước ngoài cũng vậy sao?”
“Chắc là không, Lương tiên sinh thích cắm trại, đi xa đều không dẫn theo tôi. Tôi chỉ là trợ lý công việc của anh ấy mà thôi.”
Nguyễn Niệm gật đầu, đang định xuống xe, lại dừng một một giây: “Tôi thấy anh đi cùng anh ấy với dì Khương, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thời Lâm lắc đầu: “Không có, khi nãy… Bà Khương muốn ly hôn với Lương Tư Ngọc tiên sinh, cần nhờ luật sư công chứng giấy tờ, văn kiện công chứng đều ở văn phòng của Lương Tư Ngọc tiên sinh, trong đó có một vài điều khoản nhắc tới Lương tiên sinh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó là… Bà Khương muốn ra nước ngoài.”
Nguyễn Niệm im lặng mấy giây, sau đó cảm ơn Thời Lâm.
Thời Lâm nói: “Thái thái, nếu muộn quá rồi thái thái vẫn muốn ở lại đây, trong phòng có đầy đủ đồ dùng, đây là bất động sản của Lương tiên sinh.”
Nguyễn Niệm gật đầu, có điều trong lòng lại nghĩ ngoại trừ tây giao, còn nơi nào là nhà chứ?
Nguyễn Niệm xách một túi đồ xuống xe, nhẹ nhàng mở cửa.
Cô liền thấy một cái sân to nhưng khô khốc, có một dãy hành lang, đáng tiếc không làm thủy cảnh.
Hiu quạnh, khô héo, lạnh lẽo, tĩnh mịch.
Lương Tây Văn đứng trên cầu, vẫn mặc áo khoác màu đen, trên cổ quấn khăn quàng cổ sẫm màu.
Nghe thấy động tĩnh, Lương Tây Văn xoay người, thấy đó là Nguyễn Niệm, lồng ngực đột nhiên chua xót.
“Sao lại đến đây?” Giọng anh có hơi nghẹn ngào.
Nguyễn Niệm xách một cái túi thật lớn chạy về phía anh, sau đó giang rộng đôi tay: “Phu thê cùng chung hoạn nạn, sao em có thể vứt bỏ Lương Tây Văn của em chứ?”
Lương Tây Văn còn chưa hoàn hồn, Nguyễn Niệm đã nắm lấy tay anh, ngón tay anh rất lạnh, vừa nhìn nhìn liền biết anh đứng ở đây đã lâu.
Nguyễn Niệm cầm tay anh đặt lên má mình: “Đứng dây bao lâu rồi, anh muốn bị cảm để em đau lòng sao hả?”
Lương Tây Văn mở miệng nhưng lại cứng họng, cứ như mọi tư duy đều dừng lại.
Nguyễn Niệm kéo anh vào nhà, nơi này giống tây giao lúc đầu, trống rỗng, không chút hơi thở của cuộc sống, chỉ có ổ chó ở một góc.
Nguyễn Niệm bảo anh ngồi ở sô pha, còn mình đi mở đèn.
“Mang thứ gì đến đấy?”
“Em mua gà rán, một lon nước chanh, một lon bia.” Nguyễn Niệm quay lại dựa vào người anh, “Em tới ở với anh. Nếu đêm nay chúng ta về nhà, em sẽ lái xe đưa anh về, nếu anh muốn ở lại đây, em sẽ ở với anh, nói chung là em không nỡ để anh ở một mình.”
Lương Tây Văn lẳng lặng nhìn Nguyễn Niệm, cô khui lon bia. Nhìn tay cô, không hiểu sao Lương Tây Văn lại nhớ đến nhẫn lon bia ngày xưa cô cho mình.
“Niệm Niệm, anh không uống rượu.” Giọng anh khàn khàn, dù kiệt sức vẫn ép bản thân phải giữ bình tĩnh, “Có em là tốt rồi.”
“Đời người cái gì cũng có lần đầu, tuy tửu lượng của e không tốt nhưng em vẫn uống, uống xong hình như dễ ngủ hơn đấy.” Nguyễn Niệm đưa lon bia cho anh, còn mình mở lon nước chanh, cùng anh cụng một cái, “Cứ coi như đây là ngày hẹn hò hằng tuần của chúng ta đi.”
Lương Tây Văn nhìn cô, lòng chua xót.
Anh cầm lon bia, chần chờ nếm thử một ngụm, vị rất đắng, không dễ uống chút nào nhưng anh không hề bài xích, thấy Nguyễn Niệm chờ mong nhìn mình, anh lại uống thêm một ngụm.
Nguyễn Niệm cởi giày, uốn gối ngồi bên cạnh, theo bản năng dựa vào lòng anh, ôm hộp gà rán chấm nước sốt cà chua: “Ở đây không phải phim để xem, em kể cho anh nghe một bộ phim em rất thích nhé, bộ phim đó em coi thời cấp hai, thời đó đó em rất thích xem phim Âu Mỹ, có một bộ tên là PS I love you.”
Lương Tây Văn ngồi nghe cô kể chuyện.
“Gary sắp chết, vì quá yêu vợ của mình Holly, anh ấy sợ mình không chịu nổi, vì thế đã viết rất nhiều bức thư, sau khi chết mỗi tuần sẽ có một bức thư gửi cho Holly, chúng là động lực giúp Holly sống tiếp, nhưng Holly vẫn chìm trong đau đớn. Năm bức thư đầu, Gary bảo Holly đi quán bar, đi du lịch, đi Ireland, đó đều là những chuyện bọn họ cùng nhau trải qua, đến bức thư thứ sáu là hồi ức của riêng họ, đến bức thư thứ bảy, Gary nói vượt qua tuyệt vọng, tươi đẹp mới trường tồn.”
Lương Tây Văn nhìn cô, nghe cô kể nội dung một bộ phim cho mình nghe.
Kể xong, Nguyễn Niệm đặt hộp gà rán trên đùi, kéo túi xách của mình qua, lấy ra một phong thư.
“Lương Tây Văn, trước đây toàn là anh đọc thơ cho em trước khi em ngủ, lần này em sợ quên chữ nên có viết nháp ra, trước đây định nghĩa về hôn nhân toàn là anh nói cho em biết, khi đó em không biết hôn nhân có ý nghĩa gì, hôm nay chúng ta sắp bước vào tháng thứ ba rồi, có lẽ hiểu biết của em vẫn còn nông cạn đơn thuần, nhưng em nghĩ tuy có rất nhiều chỗ em không bằng anh, nhưng em cũng sẽ là cảng tránh gió của anh, sẽ luôn kiên định đứng bên cạnh anh. Trong phim nói nếu anh không dám một mình vào căn nhà đầy người, anh chỉ cần biết em đang nhìn anh, nắm tay anh, để mọi người biết anh đang ở bên em, anh là của em. Thế nên Lương Tây Văn à,” Nguyễn Niệm nắm chặt tờ giấy, sợ mình quên chữ, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh đừng lo, em cũng yêu anh.”
Trong tim Lương Tây Văn dâng trào hạnh phúc, anh ngồi bên cô, thủ thỉ gọi: “Niệm Niệm.”
Nguyễn Niệm bỏ hộp gà rán trên đùi xuống, ôm lấy anh, dùng chăn bao lấy hai người.
Lương Tây Văn duỗi tay ôm eo cô, cằm gác trên vai cô, cứ an tĩnh ôm cô như vậy.
Xung quanh vắng lặng, vắng lặng đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của anh.
Nguyễn Niệm thay đổi tư thế, như con koala ngồi trong lòng anh.
Có đôi khi yêu cần một cái ôm an ủi hơn là tình dục hay những món qua, có lẽ chỉ cần cùng nhau nói chuyện, cùng nhau ngồi xem phim, cùng nhau ngồi trên giường, được người mình yêu ôm chặt nhìn chăm chú, cho dù không nói gì cả.
Nguyễn Niệm ngâm nga giai điệu, đột nhiên nói: “Em là một con chó, muốn mỗi phút được hôn anh ba triệu lần.”
Cuối cùng Lương Tây Văn cũng cười.
Nguyễn Niệm vẫn ôm anh không nhúc nhích.
“Sao không hỏi anh?” Rất lâu sau, Lương Tây Văn trầm giọng hỏi.
“Bởi vì nếu anh muốn nói anh sẽ nói cho em biết, anh nói thì em nghe, miệng em kín lắm, em sẽ là nơi cho anh yên tâm giải tỏa.”
Lương Tây Văn nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô, mùi hoa cam nhàn nhạt, sạch sẽ dịu dàng.
“Em có biết trước đây anh hâm mộ ai nhất không?”
“Ai vậy?”
“Ngày xưa anh rất hâm mộ Lương Hách Khiêm, bởi vì nó có thể tùy ý làm bậy, không cần phải trở thành ai, luôn luôn được yêu thương, chú và thím đều rất cưng chiều nó. Còn anh… Chỉ là hàng dự trữ có thể bị vứt bỏ bất kỳ lúc nào.”
“…”
“Từ lúc chào đời, anh chỉ là sợi dây trói buộc cho một cuộc hôn nhân, Khương Mạn Vân muốn anh phải làm một đứa trẻ ưu tú, như vậy bố anh sẽ về nhà vì anh, nhưng anh không hàn gắn được cuộc hôn nhân của họ, bọn họ vẫn ra ở riêng, bố anh chưa từng về nhà, mẹ anh chỉ khi đến tết mới về thăm anh, khi đó mấy đứa trẻ hàng xóm đều nói bố mẹ anh đã ly hôn có gia đình riêng rồi, thật ra khi anh nghe anh không hề có bất kỳ cảm xúc gì, bởi vì thậm chí anh còn không nhớ mẹ anh trông như thế nào, bố anh đang ở đâu.”
“…”
“Ông bà nuôi anh, không muốn để ông nội mất mặt, anh luôn cố gắng làm tốt nhất mọi việc. Sau này ông nội phải làm phẫu thuật, bà nội giao anh cho chú nuôi, tiếc là thím không quá thích anh, ông nội nói phải hiểu chuyện, anh liền hiểu chuyện, không gây thêm phiền phức cho chú thím, về sau có Hách Khiêm, chú thím chỉ quan tâm Hách Khiêm, bọn họ thậm chí không biết anh về nhà lúc nào, không biết năm nay anh học cấp hai hay tiểu học.” Lương Tây Văn nhắm mắt, “Thậm chí cái tên của anh cũng có bóng dáng của người khác.”
“…”
“Đứa con đã chết của bố mẹ anh anh từng thấy ảnh chụp ở nhà, anh ấy tên Lương Tây Hách, năm đó mẹ anh muốn anh tiếp tục sử dụng cái tên này nên mới muốn gọi anh là Lương Tây Hạc. Cùng năm ông nội có vẽ một bức tranh tiên hạc chân đạp hoa sen nhưng không dính bùn, ông nội sợ anh cũng bị bệnh, nói ý nghĩa của tiên hạc là khỏe mạnh an khang, nhưng cái tên Tây Hạc ngụ ý không tốt nên sửa lại thành tiên hạc lưng hướng về tây, nghển cổ nhìn mặt trời mọc, sửa tên anh thành Lương Tây Văn.”
“…”
“Anh hình như luôn là vật phẩm thay thế có thể bị vứt bỏ, anh biết ông nội rất thích đứa bé đó, anh cũng biết trong phòng của ông nội còn giữ lại rất nhiều ảnh và đồ đạc của anh ấy, anh cũng biết bố mẹ anh yêu anh ấy thế nào, nhưng tình yêu của họ chưa từng chia cho anh dù chỉ một chút.”
“…”
“Hình xăm này… Có một lần anh đi cắm trại, gặp tuyết lớn xảy ra tai nạn giao thông, chỗ bị gãy xương ở tay phải để lại vết sẹo, Mạc Vân Thường nói sẽ xăm hình che lại cho anh, nhưng anh suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên dùng hình gì, rồi có một khoảnh khắc anh nhớ ông nội từng nói với anh tiên hạc có ý nghĩa khỏe mạnh an khang, anh muốn dùng hình xăm để nói với chính mình anh không phải vật phẩm thay thế của người đó.”
“…”
“Anh không muốn làm một vật phẩm thay thế có thể bị vứt bỏ lúc nào, anh cũng muốn được một người kiên định lựa chọn.”
Lương Tây Văn chỉ ôm cô, khi nói vô cùng bình tĩnh nhưng Nguyễn Niệm nghe, trái tim lại quặn thắt.
Nguyễn Niệm ôm anh nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.
Hình như anh đã quen ở một mình, quen với bóng đêm cô độc.
Nguyễn Niệm ở trong lòng anh ngẩng đầu, đặt tay anh lên ngực mình, để anh cảm nhận nhịp tim bản năng nhất của cô.
“Những ngày không có em anh vất vả rồi, từ giờ trở đi, em trịnh trọng tuyên bố anh không phải vật phẩm thay thế có thể bị tùy tiện vứt bỏ, em sẽ luôn luôn kiên định lựa chọn anh. Bắt đầu từ ngày mai không làm những chuyện buồn nữa, anh không phải người lãnh đạm cuồng công việc như mọi người nói, anh là chồng của Nguyễn Niệm, chúng ta cũng có cuộc sống của riêng mình.”
“…”
“Chuyện không muốn làm thì không làm, ai không muốn gặp thì không gặp, không cố gắng cũng không sao. Em cũng không cần một người chồng quá hoàn mỹ, ý em là nếu hôm nào mệt mỏi, anh có thể không nấu cơm, em sẽ nấu mì gói cho anh ăn.”
Xung quanh vắng lặng, Nguyễn Niệm như con bạch tuộc ôm lấy hắn, cho anh cái ôm thật ấm áp.
Lời cô nói vô cùng đơn thuần như dùng thứ bản năng nhất của mình để yêu anh.
Lương Tây Văn rung động.
Anh cứ tưởng mình đã quen cô độc, cũng đã từng nghĩ nếu Nguyễn Niệm không yêu anh sẽ như thế nào.
Một người cô đơn hơn ba mươi năm như anh hình như cuối cùng cũng gặp may mắn rồi.
Cô luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng đơn giản nhất, anh muốn bảo vệ cô cẩn thận, nhưng không ngờ cô cũng đang học cách trưởng thành, muốn giống anh trở thành cảng tránh gió.
Lương Tây văn nhớ tới phong thư Nguyễn Niệm mới lấy ra, thấp giọng hỏi: “Còn viết nháp à?”
“Vâng, em sợ nhìn thấy anh em lại quên hết chữ.”
“… Tại sao nhìn anh lại quên hết chữ?”
“Bởi vì nhìn anh, hình như em chỉ biết nói em yêu anh thôi, em ăn nói vụng về, những điều này em đã phải suy nghĩ rất lâu.”
Lương Tây Văn ôm cô: “Không ngốc chút nào.”
“Sau này không được bỏ mặc vợ của anh mà chạy xa như vậy.”
“Biết rồi.”
“Lúc buồn không được ở một mình.”
‘”Biết rồi.”
“Đây cũng là một trong những điều khoản hôn nhân đấy.”
Lương Tây Văn bật cười.
“Có nghe hay không?”
“Nghe rồi.”
Nguyễn Niệm nhéo má anh: “Về nhà thôi.”
“Biết lái xe không?”
“Biết chứ! Em có bằng lái đấy, có điều chưa từng lái xe ra đường… Em lái xe chậm lắm, giờ này trên đường cũng không có ai, nếu em lái xe không về đến nhà thì đành gọi điện cho Thời Lâm vậy.”
“…”
“Lương Tây Văn, tuy rằng em vẫn chưa trưởng thành đến mức có thể chia sẻ tất cả với anh.” Nguyễn Niệm nắm tay anh, “Nhưng em sẽ luôn mãi ở bên cạnh anh.”
Lương Tây Văn nhìn anh, ánh mắt lập lòe.
Nguyễn Niệm thò lại gần gửi ngửi: “Mới mấy ngụm bia đã say rồi sao?”
Trước đây Lương Tây Văn chưa từng uống rượu nhưng có lẽ anh cũng đoán được, hiện tại mọi giác quan phóng đại dưới tác dụng của cồn, anh nhẹ giọng: “Hình như là vậy.”
Nguyễn Niệm ngồi dậy, kéo anh đứng lên: “Đi thôi, đưa anh về nhà, chúng ta về nhà ngủ.”
Lương Tây Văn dính chặt lấy cô.
Nguyễn Niệm cầm túi, rác tạm thời để trên bàn, chờ Thời Lâm ngày mai tới dọn dẹp.
Lương Tây Văn ở phía sau ôm lấy cô, hơi thở phả vào cổ cô.
Nguyễn Niệm khẽ cười: “Ở đây lạnh lắm, chúng ta về nhà thôi.”
“Được.”
Lương Tây Văn buông cô ra, nhưng lại kiên định cầm tay cô.
Nguyễn Niệm giúp anh sửa lại cổ áo.
Lương Tây Văn lái xe tới, hiện tại xe đang đậu bên ngoài.
Thật ra Nguyễn Niệm khá căng thẳng, thời đại học cô bị Quý Sương ép đi học bằng lái, khi đó cô nghĩ rằng giao thông công cộng đã rất phát triển, không cần có thêm bằng lái, dù gì cô cũng không có kế hoạch mua xe.
Thế nên thi bằng lái xong, Nguyễn Niệm chưa từng lái xe ra đường.
Nhưng mọi việc đều có lần đầu tiên, Nguyễn Niệm thầm nghĩ bản thân lái xe chậm một chút là được, nếu tình hình giao thông phức tạp, cô sẽ đậu xe bên đường rồi gọi cho Thời Lâm.
Vì thế Nguyễn Niệm trịnh trọng trấn an bản thân đường phố vào đêm giao thừa không có xe.
Lương Tây Văn ngồi bên ghế phụ lái, nhẹ giọng nhắc cô: “Đai an toàn.”
“À vâng.” Nguyễn Niệm thắt dây an toàn xong, đặt tay lên vô lăng, nghiêng đầu hỏi, “Căng thẳng không?”
“Không căng thẳng.”
“Lần đầu em lái xe về nhà đấy.”
“Vợ chồng cùng chung hoạn nạn, nếu em xảy ra chuyện gì, anh cũng không sống nữa.”
Nguyễn Niệm bật cười: “Đang tết, anh phải nghĩ cái gì đó tốt đẹp chứ.”
Quả nhiên như Nguyễn Niệm đoán, ngoài đường không có xe, vô cùng an tĩnh.
Cô lái xe theo chỉ dẫn, lúc chờ đèn đỏ, cô duỗi tay sờ trán Lương Tây Văn, sợ anh bị cảm.
Lương Tây Văn mở mắt: “Anh vẫn chưa ngủ.”
“Ngủ cũng không sao. Em không cõng nổi anh thì sẽ gọi anh dậy.”
Lương Tây Văn tranh thủ mấy giây đèn đỏ nắm lấy tay cô.
Vốn dĩ lộ trình chỉ có một tiếng rưỡi Nguyễn Niệm lại lái xe ba tiếng mới bình an về đến nhà.
Hiện tại đã 1 giờ sáng, cô không biết Lương Tây Văn say rượu có nghiêm trọng hơn, chỉ thấy tai anh hơi đỏ, vì thế cô kéo cô đến phòng khách ngồi, cúi người xoa mặt anh, học theo dáng vẻ của anh nói: “Anh ở đây chờ em, em đi pha nước cho anh tắm, sau đó làm cho anh ly nước chanh uống rồi đi ngủ.”
“Em vất vả rồi.”
Lương Tây Văn kéo cô vào lòng, kiểu dính người này trước đây chưa từng có.
Lương Tây Văn luôn nhã nhặn lý trí, chưa từng để lộ mặt yếu ớt.
Nguyễn Niệm để anh ôm một lúc mới lên lầu, điều chỉnh nước trong bồn, lấy áo tắm cho Lương Tây Văn. Những việc này trước đây đều do anh làm, mọi việc trong nhà luôn do anh xử lý.
Thế nên lần đầu Nguyễn Niệm làm việc nhà không được quen tay lắm.
Lương Tây Văn có nói: “Tầng một nhà của chúng ta vốn dành cho người giúp việc nhưng anh đã đổi thành phòng ngủ chính, máy giặt và máy sấy ở bên kia, robot quét dọn cũng ở bên kia, nó làm việc xong sẽ tự về phòng. Áo khoác của anh với em anh đều đưa đến phòng giặt, áo mỏng thì anh sẽ giặt, nếu không dùng máy sấy thì đem ra ban công phơi. Dây cột tóc của em anh đều để hết trong tủ.”
Lương Tây Văn không bao giờ để cô xuống bếp nhưng sợ cô không tìm thấy đồ nên từng kiên nhẫn nói với cô tất cả.
“Đây là hai tủ lạnh tích hợp, bên trái là đông lạnh, bên phải là ngăn mát. Ngăn đông lạnh đựng thịt, anh còn chuẩn bị một số thực phẩm thức ăn nhanh, còn ngăn mát đựng rau dưa trái cây và sữa. Gia vị có tủ đựng riêng, bình thường trong nhà sẽ không thiếu gì cả, thứ tư và chủ nhật hằng tuần anh đều đi mua bổ sung.”
Nhớ lại những điều này, tâm trạng Nguyễn Niệm bỗng thấy chua xót.
Cô mở tủ lấy một cái ly, rót ly nước chanh mang lên lầu cho Lương Tây Văn.
Phòng tắm ẩm ướt, Lương Tây Văn đang ngồi trong bồn tắm, tóc cũng đã ướt, anh vuốt ngược ra sau để lộ đường nét mượt mà rõ ràng từ trán đến gương mặt.
Nguyễn Niệm bưng ly nước chanh đi tới, ngồi xổm bên bồn tắm.
Lương Tây Văn chỉ hơi say với mệt, đây là tình trạng buồn ngủ sau khi uống rượu, ngoài ra không có gì khó chịu cả.
Đợi Lương Tây Văn uống nước chanh xong, Nguyễn Niệm hỏi: “Có đau đầu không?”
Lương Tây Văn lắc đầu.
Nguyễn Niệm nhẹ nhàng đụng vào tay phải anh, vết sẹo hình như thật sự bị che giấu bên dưới, không tìm thấy dấu vết tồn tại.
Lương Tây Văn trở tay giữ lấy tay cô.
Trong căn nhà ở tây giao có quá nhiều dấu vết về sự tồn tại của cô.
Trước đây Lương Tây Văn có thói quen giữ cho ngôi nhà sạch sẽ quá mức, mà hiện tại trên bồn rửa tay đựng rất nhiều chai lọ của cô, Lương Tây Văn đã từng cầm từng cái xem, có mỹ phẩm, có sữa tắm dầu gội, còn có cả năm sáu tuýp kem dưỡng da tay.
Lúc cô dọn tới hành lý rất ít nhưng lại có một túi thú nhồi bông kỳ lạ.
Rõ ràng là cá mập nhưng lại có sọc vằn giống loài ong, nào là ếch đội mũ xanh, còn rất nhiều thú nhồi bông chó mèo.
Tổng cộng bảy tám con.
Còn cả con gấu bắc cực quàng khăn.
Những món đồ đó để ở đâu cũng không hợp với căn nhà này.
Nhưng Lương Tây Văn đều sắp xếp tất cả ở sô pha cho cô, hôm đó lúc Nguyễn Niệm xuống lầu còn rất kinh ngạc, cô nói nhìn cứ như đám thú nhồi bông đang mở cuộc họp vậy.
Có lúc Thập Nhất nghịch ngợm đem một con thú nhồi bông đi chơi.
Lương Tây Văn đều sẽ giặt sạch lại, còn tiện đường mua thú nhồi bông mới.
Vì thế cô lại thấy một hàng thú nhồi bông xếp hàng ở ghế bập bênh ngoài ban công phơi nắng.
Những chi tiết vụn vặt như thế nhưng lại tô điểm thêm cho cuộc sống.
Lương Tây Văn nắm chặt tay cô: “Niệm Niệm, cảm ơn em.”
“Bởi vì em cũng yêu anh mà.”
“Em thẳng thắn quá đấy!”
“Đương nhiên. Yêu không phải câu hỏi bắt anh phán đoán, nếu em yêu anh mà cứ che che giấu giấu thì cần gì có câu em yêu anh chứ?”
Lương Tây Văn khẽ cười, thuận tay kéo khăn tắm.
Nguyễn Niệm tự giác che đôi mắt lại: “Này… Anh mặc xong rồi kêu em nhé.”
Nhưng đáp lại cô là cái ôm ẩm ướt ấm áp.
Lương Tây Văn hỏi cô có tắm không.
Nguyễn Niệm đẩy anh: “Vậy anh ra ngoài đi.”
Lương Tây Văn không đi, cứ ôm cô.
Hình như men say trở thành cái cớ cho ấu trĩ.
Nguyễn Niệm lại đẩy anh: “Em muốn tắm.”
Lương Tây Văn một mực không đi.
Bọt nước bắn lên làm ướt đồ của Nguyễn Niệm, vạt áo trước ngực dính lên da thịt.
Lương Tây Văn cúi đầu nhìn cô, lời cô nói như mưa xuân mềm mại lướt qua rửa sạch tất cả mệt mỏi và cô độc của anh.
Anh không còn là cái người có thể bị tùy ý vứt bỏ kia.
Cũng không còn là Lương Tây Văn mãi mãi không được chú ý.
Càng không phải là Lương Tây Văn phải hoàn thành mọi chuyện một cách tốt nhất mới có thể khiến mọi người vừa lòng.
Anh hình như chỉ là một người bình thường, chỉ là chồng của Nguyễn Niệm.
Men say như trở thành chất xúc tác khiến trái tim anh bất giác trở nên mềm mại.
Lương Tây Văn cúi người hôn lên môi cô, sàn phòng tắm trơn trượt, sợ cô đứng không vững, anh vòng tay ôm lấy eo cô, Nguyễn Niệm lẩm bẩm nói mình còn chưa tắm.
Không biết có phải Lương Tây Văn cố ý hay không, anh trở tay mở vòi sen.
Dòng nước ấm áp chảy xuống làm ướt hoàn toàn quần áo của Nguyễn Niệm, cô la lên, quẫn bách nhìn Lương Tây Văn: “Lương Tây Văn!”
Lương Tây Văn vẫn đứng trước mặt cô, mỉm cười: “Nguyễn Niệm anh cũng yêu em.”
Nguyễn Niệm luống cuống chỉnh lại tóc.
“Sao trước đây em không phát hiện anh như thế nhỉ?”
Lương Tây Văn hôn lên cổ cô, Nguyễn Niệm vô lực ôm lấy anh, sàn nhà ướt đẫm, cô chỉ đành dựa vào người anh.
Lương Tây Văn không trả lời, bọt nước bắn lên sàn nhà, bắn lên bồn tắm, hơi nóng khiến phòng tắm mạ lên một tầng sương mờ ảo.
Sau đó Lương Tây Văn bế cô lên.
Nguyễn Niệm nghĩ thầm, đây là một trong những sự cố đêm giao thừa.
Cũng là năm mới đầu tiên thuộc về cô và Lương Tây Văn.
…
Nguyễn Niệm dựa vào người Lương Tây Văn.
Trong phòng hơi nóng, sợi tóc bên tai cô còn chưa khô hẳn.
Váy ngủ ướt đẫm bị ném bừa bãi trên sàn nhà.
Cô bọc chăn ngước mắt nhìn anh, Lương Tây Văn vòng tay ôm eo cô.
Hình như trời sáng rồi.
Nguyễn Niệm trực tiếp nhích lại gần, nằm trong lòng anh, thỏa mãn nói: “Em muốn tận hưởng giây phút này với người em yêu thương thêm một lát.”
Lương Tây Văn bật cười.
Nguyễn Niệm nhắm mắt lại: “Để em mở blind box.”
“Hửm?”
Nguyễn Niệm với tay qua người anh lấy một quyển sách trên tủ đầu giường.
Lương Tây Văn ôm cô không buông tay.
Nguyễn Niệm lại mở mắt, nheo mắt đọc, sau đó ngốc nghếch nói với Lương Tây Văn: “Bài thơ này hay này!”
“Bài nào?”
“”Tình yêu là một cuộc hành trình với nước và các vì sao, với bầu khí quyển chìm đắm và những cơn bão bột mì, tình yêu là một tia sét, hai cơ thể đầu hàng vì mật ong duy nhất.”
Lương Tây Văn cười rộ.
Nguyễn Niệm ném quyển sách đi, hai tay nâng má anh, tóc dài lướt qua cằm vào cổ anh: “Là hai cơ thể đầu hàng vì mật ong duy nhất.”
Lương Tây Văn hôn sâu vào cổ cô.
Nguyễn Niệm cảm thấy không ổn.
Lương Tây Văn không buông cô ra.
Trời đã sắp sáng, tây giao an tĩnh, ở nơi xa vẫn còn tiếng pháo hoa, năm mới đã đến.
Nguyễn Niệm đẩy anh ra: “Hôm nay không ra ngoài à?”
Lương Tây Văn cắn bả vai cô một cái: “Không ra ngoài.”
“Ở nhà với anh cũng vui lắm.”
“Chỉ muốn ở bên em thôi.”
Nguyễn Niệm nhắm mắt hưởng thụ giây phút bình lặng này.
Lương Tây Văn rất thích hôn cô, cũng rất thích ôm cô.
Lương Tây Văn nghĩ hôm nay anh chỉ theo thói quen muốn tìm một nơi không ai tìm được, chưa từng nghĩ dù bị anh đẩy ra nhưng cô vẫn tìm đến, kiên định đưa anh về nhà.
Anh thật sự đã có một gia đình thuộc về mình, có một Nguyễn Niệm tuy non nớt vụng về nhưng lại toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy.
“Nói lại lần nữa cho anh nghe được không?” Hai tay anh chống hai bên sườn của cô.
Nguyễn Niệm vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em cũng yêu anh, Lương Tây Văn.”
Lương Tây Văn khàn giọng: “Niệm Niệm, em là vận may anh tích góp cả đời.”
Nguyễn Niệm thấy chua xót, chỉ biết hôn anh.
Sáu giờ, trời đã sáng.
Hai người mới kết thúc, sau một hồi nói chuyện, Nguyễn Niệm đột nhiên ôm bụng.
“Sao vậy?” Lương Tây Văn vẫn còn tỉnh táo, cứ tưởng cô có chỗ nào không khỏe.
Nguyễn Niệm tỏ vẻ vô tội: “Em đói bụng.”
“Để anh đi nấu bữa sáng.” Lương Tây Văn cười bất lực, giờ này cũng nên ăn sáng rồi, hơn nữa bọn họ còn hao phí quá nhiều thể lực.
“Để lát nữa đi, anh buồn ngủ không?” Nguyễn Niệm giữ chặt tay anh, hỏi.
“Không buồn ngủ, em buồn ngủ hả?”
“Em cũng không buồn ngủ.” Nguyễn Niệm suy nghĩ một lúc, “Chúng ta dẫn Thập Nhất đi dạo, sau đó đến cửa hàng tiện lợi mua hai gói mì đi, em nấu mì gói ngon lắm.”
Lương Tây Văn đồng ý, Nguyễn Niệm đứng dậy lấy áo khoác, hai người lặng lẽ thu dọn.
Thập Nhất nghe thấy động tĩnh, lập tức ngồi dậy vẫy đuôi.
Nguyễn Niệm đi tới mang vòng cổ cho Thập Nhất, chú chó nhỏ liền chạy quanh chân họ.
Là một buổi sáng se lạnh nhưng lại tốt đẹp đến thế.
Lương Tây Văn một tay dắt Thập Nhất, một tay nắm tay Nguyễn Niệm, cả hai chậm rãi đi giữa tây giao yên tĩnh.
Gió lạnh, Lương Tây Văn theo bản năng nhìn Nguyễn Niệm, Nguyễn Niệm lại hỏi trước: “Lạnh không?”
“Lạnh không…”
Hai người nhìn nhau cười, Nguyễn Niệm nắm tay anh thật chặt: “Không lạnh, buổi sáng đẹp quá.”
Lắng nghe tiếng gió thổi, nghe tiếng Thập Nhất chạy, lại nghe hơi thở của Nguyễn Niệm, Lương Tây Văn cảm thấy khoảng trống trong anh được lấp đầy.
Chóp mũi Nguyễn Niệm phiếm hồng, nhìn anh cười rộ: “Như hai kẻ tâm thần đi mua mì gói vậy.”
“Trên thế giới này có hai chúng ta bị bệnh tâm thần.”
Nguyễn Niệm bật cười, chọc anh cũng ấu trĩ giống cô.
“Tình yêu chính là bệnh tâm thần duy nhất mọi người trên thế giới hâm mộ.” Lương Tây Văn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Niệm, “Trước đây anh luôn ghen tị với những người được yêu thương, bây giờ cuối cùng anh cũng có rồi.”
Nguyễn Niệm nhét tay anh vào túi áo khoác: “Đúng vậy, em cũng không lỗ, còn có Thập Nhất.”
Thập Nhất thông minh, nghe chủ nhân gọi tên mình liền sủa gâu gâu.
Lương Tây Văn nói: “Thập Nhất xếp sau anh.”
Nguyễn Niệm cười lớn.
“Anh yêu em nhất, sau đó Thập Nhất và Tiểu Quất cũng đứng thứ hai.”
“Ấu trĩ.”
Lương Tây Văn nhìn cô, cũng cười.
Góc đường tây giao có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, một nhân viên trẻ tuổi đang buồn chán xem di động.
Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn dẫn Thập Nhất vào, cô đến kệ để hàng lấy hai gói mì gói, sau đó đi lấy thêm một hộp phô mai và một gói thịt xông khói.
Lương Tây Văn tính tiền, ánh mắt lướt qua kệ hàng bao cao su, tìm một lượt, đến khi tìm được loại quen thuộc liền cầm mấy hộp đi tính tiền cùng.
Nguyễn Niệm giả vờ nhìn đi chỗ khác.
Lúc nắm tay cô ra ngoài, Lương Tây Văn nói: “Hôm nay hình như không nhịn được.”
Nguyễn Niệm thật sự không dám nhớ lại.
Cô chỉ nhớ bọn họ dùng hết một hộp bao cao su đặt ở tủ đầu giường.
Lương Tây Văn khẽ cười, cúi người hôn lên trán cô: “Về nhà nấu mì gói cho anh ăn đấy.”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Niệm xuống bếp sau khi kết hôn.
Nấu nước, bỏ mì và gói gia vị vào, thâm hai quả trứng, đợi mì chín lại bỏ thêm hai miếng phô mai và hai miếng thịt xông khói.
Cô chạy đi thay áo ngủ, thả tóc dài sau vài.
Lương Tây Văn và cô như đổi chỗ, trước đây luôn là Nguyễn Niệm xuống bếp xem anh nấu ăn, sau đó dính lấy anh.
Lần này là Nguyễn Niệm nấu mì, Lương Tây Văn đứng sau ôm eo cô.
“Anh ăn mì gói lần nào chưa?” Nguyễn Niệm hoài nghi người này chưa từng ăn thực phẩm tiện lợi.
“Ăn rồi, thời đại học lúc làm luận văn, còn có lẩu oden và sandwich, anh đâu phải người không dính khói lửa phàm tục đâu.”
Nguyễn Niệm cầm đũa kéo sợi mì: “Tại anh ở trong lòng em là núi cao nước chảy, ngọc thụ lâm phong…”
Lương Tây Văn bật cười, nhéo eo cô, sau đó cúi người hôn cô.
Nguyễn Niệm cảm thấy yêu cần biểu đạt, cô sẽ không đùn đẩy tránh né anh tới gần, vì thế xoay một vòng trong lòng anh, cô liền vươn tay vòng qua cổ Lương Tây Văn, cảnh cáo: “Lương Tây Văn, không được quấy rối nữa, chỉ được hôn thôi.”
Lương Tây Văn lại hôn cô thêm một cái: “Anh chỉ có một bảo bối này, hôn nhiều một chút thì có sao!”
Mới sáng sớm, Nguyễn Niệm sợ mất không chế, đẩy đẩy Lương Tây Văn.
Lương Tây Văn mới hơi buông ra.
Nguyễn Niệm ho một tiếng: “Lương Tây Văn, năm mới đến rồi.”
“Ừm hửm?”
“Năm nay,” Nguyễn Niệm hắng giọng, “Chúng ta vẫn sẽ yêu nhau, sau đó…”
“Sau đó?” Lương Tây Văn nhướng mày.
“Tranh thủ để hết tết tiết chế lại.”
Lương Tây Văn khẽ cười: “Vậy tranh thủ đi. Tranh thủ thất bại thì thất bại.”
“Nào có hai như anh hả?”
“Em nói năm tiếng tối qua à?”
“Lương Tây Văn!”
Lương Tây Văn chống tay trên bệ đá phía sau cô, mỉm cười: “Bảo bối, năm mới vui vẻ.”