Nhịp Tim Sáng Sớm - Mạnh Ngũ Nguyệt - Chương 40
Hôm nay dù sao cũng là giao thừa, trên đường khá ít xe, rất nhiều người đã về quê ăn tết nên đường phố vô cùng yên tĩnh.
Trên đường Nguyễn Niệm còn lo, nói thế nào cô cũng là con dâu mới vào nhà, bản thân không thể không làm gì, vì thế quyết định gói sủi cảo, Lương Tây Văn liền cười nói ở nhà anh không phải còn có anh sao.
Nguyễn Niệm thở dài, thật ra trước đó cô vốn muốn nấu cơm nhưng đầu bếp Lương đang ở đây, cô chỉ sợ càng phụ càng hạ thấp tay nghề của anh.
Lương Tây Văn sớm đã gọi điện cho Liêu Chi, lúc hai người tới, dì Lâm đã làm gần xong, đang cùng Liêu Chi gói sủi cảo.
“Niệm Niệm tới rồi à.” Lúc Nguyễn Niệm còn nhỏ Liêu Chi đã thích cô, bà cụ vô cùng hiền lành, mái tóc xám trắng búi cao phía sau, trên người mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo choàng mỏng. Bà đi tới nắm tay Nguyễn Niệm bảo cô ăn trái cây lót dạ trước.
Có lẽ vì không có Quý Sương ở đây, huống hồ cô và Lương Tây Văn cũng đã kết hôn, thế nên lại càng thân thiết với Liêu Chi hơn.
“Bà nội, buổi chiều Lương Tây Văn làm cho cháu đường hồ lô ăn rồi, cháu chưa đói, để cháu giúp bà làm sủi cảo nhé?” Nguyễn Niệm bổ sung một câu, “Cháu biết cán bột.”
“Con bé này, không ra ngoài xem TV à?”
“Cháu muốn làm sủi cảo với bà nội.”
Thật ra Nguyễn Niệm cũng rất thích Liêu Chi, bà không nghiêm túc như Quý Sương, ngược lại còn gần gũi bình dị.
Liêu Chi khách sáo với cô nữa, bảo Lương Tây Văn mang ly trà tới, Nguyễn Niệm ngồi trước bàn cán bột, Liêu Chi làm sủi cảo, dì Lâm nấu canh.
Lương Tây Văn cũng muốn gói sủi cảo với Liêu Chi, Liêu Chi lại nói: “Hay là cháu lên lầu xem ông nội cháu đi, chút sủi cảo này bà với Niệm Niệm làm một lúc là xong rồi.”
Lương Tây Văn không vội đi mà đứng phía sau Nguyễn Niệm xoa bóp vai cho cô, hình như vẫn còn nhớ mấy hôm trước Nguyễn Niệm nói cúi đầu không thoải mái.
“Anh không lên lầu hả?” Nguyễn Niệm nhỏ giọng hỏi anh.
“Ở lại nói chuyện với mọi người.” Lương Tây Văn nói.
Liêu Chi thấy hai người như thế liền cười rộ, bà cứ lo bọn họ không thân tình cảm sẽ lạnh nhạt, bây giờ xem ra không phải, thậm chí tình cảm còn rất tốt.
Liêu chi cũng liền dựa vào nàng, làm Lương Tây Văn đem chén trà đoan lại đây, Nguyễn Niệm ngồi ở trước bàn cán bột da, Liêu chi chậm rãi làm vằn thắn, lâm dì ở nấu canh.
“Ngày mấy Hách Khiêm đi? Bà nghe ông cháu nói để nó ra nước ngoài.” Liêu Chi chậm rãi gói sủi cảo, “Bà không dám nhắc đến nó trước mặt ông cháu, tính của ông cháu cháu cũng biết đấy, bà sợ chọc giận ông ấy.”
“Qua mười lăm sẽ đi, nó ăn tết với thím chứ?”
“Ừ, chú thím cháu năm nay cũng về ăn tết, nghe nói Hách Khiêm phải đi, cả hai đều không nỡ.” Liêu Chi thở dài, “Chú thím cháu chỉ có mỗi đứa con trai bảo bối này nên cứ chiều hư.”
Lương Tây Văn không ý kiến.
Chú Lương Tư Dịch và Giản Trân kết hôn bao nhiêu năm mới có đứa con trai này, nghe nói khi đó sức khỏe thím có chút vấn đề, hai vợ chồng phải chạy ra nước ngoài thụ tinh ống nghiệm, sinh ra Lương Hách Khiêm cũng không dễ, thế nên đương nhiên rất cưng chiều.
Lương Tây Văn không tiếp lời, kéo ghế dựa ngồi xuống, bóc vỏ quýt cho Nguyễn Niệm.
“Bố cháu năm nay ở Thượng Hải, nghe nói là có công việc, mẹ cháu thì không khỏe nhưng lại bảo trợ lý đưa…”
“Đang tết.” Lương Tây Văn rót ly trà cho Liêu Chi, “Đừng nhắc tới hai người đó nữa.”
Liêu Chi biết Lương Tây Văn không muốn nhắc tới việc này, ngoài mặt Lương Tây Văn vẫn tỏ vẻ không sao, mọi việc như bình thường, anh tách một miếng quýt đưa đến bên môi Nguyễn Niệm.
Ở trước mặt người lớn thế này, Nguyễn Niệm hơi xấu hổ.
“Em cứ làm ầm ĩ như ở nhà với anh đi.” Lương Tây Văn nhéo má cô, “Đều là người một nhà mà.”
“Da mặt Niệm Niệm mỏng, đừng có bắt nạt người ta mãi.” Liêu Chi cười nói.
Nguyễn Niệm đỏ mặt, cô và Liêu Chi nói chuyện phiếm, bà cụ bác học đa tài nhưng lại không hề có khoảng cách với người trẻ tuổi như cô, cô cũng được thả lỏng.
Rất nhanh Liêu Chi đã gói xong sủi cảo, dì Lâm bảo họ ra ngoài chờ, nói một lát đồ ăn sẽ được dọn lên bàn.
Lương Tây Văn kéo Nguyễn Niệm đi rửa tay, Nguyễn Niệm biết hôm nay bọn họ ở nhà tổ, dù sao đây cũng là năm đầu tiên cô kết hôn, Quý Sương dặn cô phải hiếu thuận với người lớn.
Lần này Nguyễn Niệm có mang áo ngủ tới, cô chọc chọc Lương Tây Văn: “Đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?”
“Phòng trước đây của anh, muốn đi xem thử không?”
“Em muốn cất túi trước.”
Phòng ngủ của Lương Tây Văn không phải ở lầu hai mà ở lầu một, dù sao trước đây cũng có một thời gian anh được Lương Chính Khanh và Liêu Chi nuôi, người già sợ buổi tối đi tiểu đêm sẽ đánh thức Lương Tây Văn vì thế anh ngủ ở tầng một.
Phòng rất lớn, cửa sổ nhìn ra vườn hoa bên ngoài, trong vườn là giàn nho của Lương Chính Khanh, hiện tại có rất nhiều cây leo bò lên, ngoài ra còn có rất nhiều hoa lá, nào là hồ điệp, sơn trà đủ màu đủ sắc.
Vừa nhìn liền biết đây là sở thích của ông cụ.
Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, có một cái giường gỗ và một bàn làm việc.
“Lúc nhỏ anh ở đây hả?” Nguyễn Niệm nhìn một vòng, “Sao không có ảnh vậy? Bà nội cất rồi à?”
“Không phải.” Lương Tây Văn giúp cô treo áo ngủ lên giá, “Thời đi học anh bị đưa đến nhà chú.”
“Chỗ bố mẹ Lương Tây Văn sao?”
“Khi đó Lương Tây Văn chưa ra đời.”
Nguyễn Niệm không đoán được nguyên nhân anh không sống cùng bố mẹ, mà bản thân anh hình như cũng không muốn nói nhiều nên Nguyễn Niệm không hỏi.
Phòng không bật đèn, cửa khép hờ, ánh sáng ngoài hành lang lọt vào một chút.
Nguyễn Niệm nhón chân hôn anh: “Nhưng bây giờ anh có nhà rồi.”
Lương Tây Văn mỉm cười, cho dù biết đây là sự thật nhưng khi nghe cô nói, trái tim anh vẫn run rẩy.
Anh có nhà rồi.
…
Bữa cơm này do dì Lâm và Liêu Chi làm, tám món mặn một món canh, còn có chút điểm tâm và đồ ăn vặt, đều là những thứ Liêu Chi cố tình mua cho Nguyễn Niệm.
Lương Chính Khanh đã có tuổi, còn bị cao huyết áp, thế nên việc ăn uống có rất nhiều điều phải chú ý, cái này không thể ăn cái kia cũng không thể ăn, bữa cơm thanh đạm được dì Lâm làm riêng.
Lần trước bị Lương Hách Khiêm chọc giận, sắc mặt ông hôm nay trông không ổn lắm.
Lương Chính Khanh rất chú ý lễ nghĩa trên bữa ăn, Nguyễn Niệm vốn vô cùng căng thẳng, may mà Lương Chính Khanh chỉ ngồi một lúc liền lên lầu, bác sĩ gia đình tới châm cứu cho ông.
Lương Chính Khanh đi rồi, bữa cơm trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Lương Tây Văn gắp mấy miếng cá, cẩn thận tách xương và da cá ra, sau đó múc thêm muỗng canh rồi mới đẩy chén canh đến trước mặt Nguyễn Niệm: “Ăn đi.”
Trái tim Nguyễn Niệm mềm nhũn.
Có lần ở nhà ăn cơm, Lương Tây Văn làm canh cá, Nguyễn Niệm một mực không động đũa, Lương Tây Văn tưởng cô không thích ăn cá lại ngại nói, sau này hỏi mới biết lúc nhỏ cô từng mắc xương cá, bố cô bắt cô uống dấm, nuốt bánh bao, kết quả xương mắc càng sâu, bắt buộc phải đi bệnh viện, cứ thế, Nguyễn Niệm có bóng ma với xương cá, cô cũng không thích ăn da cá vì tanh.
Cho nên sau này mỗi lần Lương Tây Văn làm món cá đều đặc biệt tách xương và da cá ra.
Chỉ thuận miệng nói một câu, anh lại ghi tạc trong lòng.
Liêu Chi lên lầu trông chừng Lương Chính Khanh uống thuốc, Nguyễn Niệm ngồi cạnh Lương Tây Văn nhìn dì Lâm loay hoay dưới bếp, nhỏ giọng: “Anh tốt thật.”
Lương Tây Văn lại bóc một con tôm cho cô: “Biết sao được, anh chỉ có một bảo bối này.”
Nguyễn Niệm khẽ cười, nhích lại gần hôn anh.
Lương Tây Văn ra vẻ ghét bỏ: “Lau miệng đi, hôn anh mà miệng đầy dầu mỡ kìa.”
Nguyễn Niệm duỗi tay lấy khăn giấy lau cho anh: “Em hôn một cái rồi lau liền mà.”
Bữa cơm tất niên đơn giản ấm áp.
Lương Chính Văn ăn xong liền lên lầu, để bác sĩ gia đình châm cứu mát xa.
Liêu Chi chuẩn bị rất nhiều quà bánh, định lát nữa xem xuân vãn.
Lương Tây Văn lên lầu nói chuyện với ông nội.
Trong phòng khách chỉ còn Liêu Chi và Nguyễn Niệm, Liêu Chi kể chuyện mẹ cô Quý Sương khi còn đi học, Nguyễn Niệm bỗng nhớ Lương Tây Văn từng nói mỗi lần Liêu Chi và Lương Chính Khanh tranh cãi đều rất thú vị.
Cô bật cười vô cớ, thầm nghĩ khó trách Liêu Chi là giáo sư nổi tiếng nhất của học viện ngoại giao, bà nói chuyện dí dỏm hài hước chứ đừng nói là thời điểm giảng bài.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có một chiếc xe chạy vào.
Nguyễn Niệm và Liêu Chi thoáng nhìn, Nguyễn Niệm không thấy rõ nhưng Liêu Chi thì khác.
Qua mấy giây, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Đây hình như là lần thứ ba Nguyễn Niệm gặp Khương Mạn Vân.
Lần đầu là bữa tiệc thứ bảy, lần thứ hai là hôn lễ, đây là lần thứ ba.
Hôm nay Khương Mạn Vân mặc chiếc váy lông màu rượu đỏ, bên ngoài khoác áo nỉ dài màu đen, chân mang giày cao gót, cộng thêm việc chăm sóc bản thân kỹ lượng, gần như không thể nhận ra tuổi của bà.
Nguyễn Niệm mơ hồ có cảm giác xa cách với Khương Mạn Vân, dù gì lúc nhỏ cô thường trên các bộ phim nhìn thấy gương mặt này, đến lúc được gặp ngoài đời, cộng thêm mối quan hệ hiện tại, Nguyễn Niệm cảm thấy quá không chân thật.
“Niệm Niệm cũng ở đây à.” Khương Mạn Vân nói chuyện vẫn nhẹ nhàng ôn hòa.
“Niệm Niệm, cháu xuống bếp lấy trà đi.” Liêu Chi lấy cớ đuổi cô đi.
“Dạ vâng.”
Nguyễn Niệm đứng dậy xuống bếp.
Khương Mạn Vân không xuất hiện ở bữa cơm tất niên, bây giờ mới đến hẳn là có chuyện muốn nói.
Nguyễn Niệm nhớ thái độ của Lương Tây Văn với Khương Mạn Vân không được tốt lắm, cô không biết giữ họ có kẽ nứt nào không.
Khương Mạn Vân ngồi đối diện Liêu Chi, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc, sau đó lấy ra một phần văn kiện đưa cho bà.
Liêu Chi do dự một lát mới nhận lấy, không nói gì.
Bà hơi kinh ngạc, cánh tay già nua khẽ run mở túi văn kiện ra.
“Mẹ, đây là ý của con và Tư Ngọc. Những việc này bọn con đều cảm thấy không cần tiếp tục thế này nữa, Tây Văn đã lập gia đình, con rất cảm ơn mẹ và bố bao nhiêu năm qua đối xử rất tốt với con. Con cũng biết đến giờ bố vẫn chưa tha thứ cho con.”
Liêu Chi không tiếp lời, chậm rãi lật đến tờ cuối: “Con và Tư Ngọc… Đã quyết định rồi?”
“Mấy năm trước bọn con đang nói chuyện, bây giờ cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, con cũng gần sáu mươi tuổi rồi, cũng muốn sống cho chính mình. Tây Văn… Từ là lý do con cố gắng, nhưng sự tồn tại của Tây văn cũng không thể níu kéo cuộc hôn nhân của con và Tư Ngọc.”
Nguyễn Niệm ở dưới bếp không nghe rõ, không biết bên ngoài đang nói gì, nước sôi kêu ùng ục, Nguyễn Niệm cố tình pha trà chậm lại rồi mới bưng ra ngoài, sau đó thì thấy…
Lương Tây Văn đứng ở cầu thang, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, quanh người toát ra sự lạnh lẽo.
Hình như anh đã nghe thấy những gì Khương Mạn Vân vừa nói.
“Thế nên đối với mẹ con là gì?” Lương Tây Văn đứng ở đó chất vấn Khương Mạn Vân, “Chỉ là món đồ ngày xưa mẹ dùng để níu kéo hôn nhân, nhưng mẹ lại phát hiện con không phát huy tác dụng của mình, thế nên mẹ liền bỏ đi không hề quay đầu.”
Anh dùng ngữ điệu bình đạm như tự thuật một đáp án.
Khương Tây Văn ngồi ở sô pha, khí chất thanh lãnh cực kỳ giống anh.
Bà lặng lẽ nhìn Lương Tây Văn, không cãi lại, cũng không giải thích.
Hình như sâu bao năm xa cách, khoảng cách đã thật sự biến thành vách núi vỡ vụn.
Không ai có thể bước qua, không ai có thể phớt lờ.
Nguyễn Niệm bưng khay trà cứng đờ.
Hốc mắt Liêu Chi ửng đỏ: “Tây Văn, đưa mẹ con ra ngoài đi.”
Lương Tây Văn không nói gì, đi đến bên cạnh Liêu Chi thoáng nhìn mấy tờ văn kiện, sau đó nhìn Khương Mạn Vân, cười châm chọc, hiếm khi để lộ sự sắc bén góc cạnh đẩy mọi người ra xa ngàn dặm.
“Chờ gì nữa, tối nay con giúp mẹ giải quyết tất cả.” Lương Tây Văn nói, “Dù sao chuyện này rất nhiều năm trước không phải nên thế sao?”
Khương Mạn Vân không trả lời, bà đã trải qua vô số sóng gió, sớm đã có sự bình tĩnh hơn người, dù ngực rất đau đớn nhưng vẫn phải cố nhịn, cố che giấu cảm xúc của bản thân.
Khương Mạn Vân cầm túi xách lên: “Tây Văn, đây là chuyện cuối cùng mẹ nhờ con.”
Lương Tây Văn cầm chìa khóa xe nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là chiếc xe màu đỏ quen thuộc đậu bên ngoài.
Anh cười lạnh.
…
Đêm giao thừa phát triển đến đây ai cũng bất ngờ.
Trước khi đi cùng Khương Mạn Vân, Lương Tây Văn gọi điện cho Thời Lâm.
Trong phòng khách chỉ còn Liêu Chi và Nguyễn Niệm, dì Lâm không dám làm phiền, lặng lẽ ra vườn tưới cây.
Lúc này Nguyễn Niệm mới đi tới đặt khay lên bàn.
Liêu Chi ngồi đó, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Nguyễn Niệm thoáng nhìn tập văn kiện kia.
Đơn ly hôn và thỏa thuận phân chia tài sản.
Trái tim Nguyễn Niệm đập hẫng một nhịp.
“Niệm Niệm, để cháu chê cười rồi.” Liêu Chi mệt mỏi nói.
Nguyễn Niệm lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh bà, lại không biết an ủi ra sao.
Liêu Chi thở dài hỏi cô: “Có phải Tây Văn chưa từng kể với cháu không?”
Nguyễn Niệm gật đầu: “Cháu cũng không hỏi, có những chuyện anh ấy không muốn nói thì thôi, cháu cũng không muốn anh ấy buồn.”
Liễu Chi vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Cháu đúng là đứa bé ngoan. Thật ra lúc đầu bà rất lo cuộc sống của cháu và Tây Văn vì tính tình Tây Văn quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức ngay cả bà tận mắt nhìn nó trưởng thành cũng chưa từng thấy nó tức giận hay có độ ấm.”
“Sao bà lại nói như vậy?” Nguyễn Niệm thầm nghĩ bản thân không nên xen vào quá khứ của Lương Tây Văn nhưng cô lại lo nó sẽ là quả bom hẹn giờ trong cuộc sống của hai người.
Liêu Chi cũng sẵn sàng kể cô nghe.
“Bố mẹ của Tây Văn, Mạn Vân và Tư Ngọc… Trước khi có Tây Văn, họ từng có một đứa con.” Liêu Chi cúi đầu, “Nhưng đứa bé kia mới bốn tuổi lại bị bệnh bạch cầu cấp tính, Mạn Vân và Tư Ngọc đưa nó đi rất nhiều bệnh viện, làm rất nhiều kiểm tra, chỉ biết trơ mắt nhìn nó đau đớn vì phải làm hóa trị.”
Nguyễn Niệm không biết có chuyện như vậy, vô cùng kinh ngạc.
“Bà nhớ hình như đó là lần hóa trị thứ hai mươi mốt, lần phẫu thuật thứ sáu, đứa bé mới năm tuổi. Khi đó Mạn Vân vừa chăm đứa bé vừa làm việc ở phim trường, Tư Ngọc thì dành toàn bộ thời gian cho nó, nhưng nó không chống đỡ nổi, vẫn qua đời, cái ngày đứa bé qua đời, nó cứ đòi gặp mẹ, nhưng chuyến bay của Mạn Vân bị trì hoãn nửa tiếng, bọn họ không thể gặp nhau lần cuối.”
“…”
“Từ khi đứa bé đó qua đời, tình cảm giữa Tư Ngọc và Mạn Vân dần rạn nứt, Mạn Vân buồn rầu hai năm, Tư Ngọc bắt đầu thường xuyên đi công tác, bà với Chính Khanh không chịu nổi, Mạn Vân cũng cảm thấy có con là cách gắn bó hôn nhân, thế nên hai người họ thử thêm lần nữa, sinh ra Tây Văn, nhưng vấn đề trong cuộc hôn nhân này đã quá lớn, năm Tây Văn hai tuổi, Mạn Vân không muốn ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, muốn đi đóng phim, ông bà đều hiểu. Hôm đó Tây văn sốt cao, Mạn Vân không về kịp, Tư Ngọc lại cãi nhau với nó, Chính Khanh cũng cảm thấy đó là lỗi của Mạn Vân, nói gia đình chúng ta có điều kiện, tại sao cứ phải nhất quyết đi đóng phim, mà thời điểm ấy Mạn Vân đang nhận một vai khá lớn, bị truyền thông ý kiến… Từ đó hai người họ bắt đầu ra ở riêng, Tây Văn được bà và Chính Khanh nuôi nấng.”
“…”
“Sau này Chính Khanh phải làm phẫu thuật cắt bỏ túi mật, Tư Dịch và Giản Trân chưa có con, bà nghĩ mọi người dù sao cũng là người một nhà, Tây Văn liền qua nhà chú nó ở một thời gian, nhưng có lẽ do không phải con ruột, Tây Văn lại quá hiểu chuyện, không chịu chia sẻ gì cả, về sau Giản Trân sinh Hách Khiêm, toàn bộ tình cảm của nó và Tư Dịch đều dành cho Hách Khiêm, Tây Văn hiểu chuyện, lên cấp ba liền chủ động dọn vào ký túc xá, lớn hơn thì đi Hồng Kông và Anh học lên.” Nói tới đây hốc mắt Liêu Chi ửng đỏ, “Từ nhỏ đến lớn có lẽ nó chưa từng có cảm giác gia đình là gì.”
Nguyễn Niệm bỗng nhớ tới cái ngày hai người đi Tân Hải.
Lương Tây Văn luôn chăm sóc cô, đứng trước mặt cô luôn ôn hòa khiêm tốn, cứ như chính anh có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Anh nói anh không thích ầm ĩ, cũng không thích xã giao.
Khi ấy ở trong lòng Nguyễn Niệm, Lương Tây Văn là một người vô cùng lợi hại, cũng rất cô đơn.
Cũng trong hôm đó, khi sắp ngủ, cô nghe thấy những lời Lương Tây Văn tâm sự chứa đựng một ít áp lực và đau khổ nhưng lại không dám để cô biết.
“Niệm Niệm, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác rung động như vậy, hình như không chỉ là thích, em không được đi đâu đấy.”
“Niệm Niệm, anh muốn em luôn như bây giờ, ở mãi bên cạnh anh, anh có hơi không dám nói yêu em, Niệm Niệm, đối với em anh hình như không còn là thích nữa rồi.”
“Có thể chứ, không chỉ là thích, có thể chứ?”
Lúc ấy Nguyễn Niệm còn tưởng tâm trạng anh không tốt, không dám nghĩ nhiều.
Cô chỉ nhớ hôm đó giọng anh trầm thấp che giấu sự căng thẳng.
Nguyễn Niệm nhớ lại thời điểm bắt đầu cuộc hôn nhân này, Lương Tây Văn chủ động nói với cô rất nhiều.
Lương Tây Văn nói đây là lần đầu tiên anh có nhà.
Có một gia đình thuộc về riêng anh.
Anh nói nếu Nguyễn Niệm không yêu anh, anh cũng sẽ làm tốt trách nhiệm của người chồng, gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ trong cuộc hôn nhân này.
Trái tim Nguyễn Niệm quặn thắt, hốc mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
Thì ra anh đã quen với việc che giấu tất cả cảm xúc, không tạo thêm gánh nặng cho bất kỳ ai.
Anh không được bố mẹ lựa chọn, chưa từng được chú thím thật sự quan tâm và yêu thương.
Anh như một kẻ dư thừa, có thể bị vứt bỏ tùy ý.
Anh chưa từng biết cảm giác có nhà là thế nào.
Trùng hợp ngay thời điểm anh có suy nghĩ này lại gặp Nguyễn Niệm, đúng lúc rung động, đúng lúc chờ mong gặp cô, cũng đúng lúc Nguyễn Niệm cho anh lời hồi đáp chân thành nhất. Anh cũng sợ cô không yêu anh, vì thế cố gắng làm tốt nhất, nghiêm túc gắn bó cuộc hôn nhân của họ, giữ gìn gia đình nhỏ thuộc về họ.
Chính vì thế, anh dần thích dính lấy cô, luôn ngầm đồng ý cho tay chân cô quấn lấy anh.
Thì ra anh cũng cần cô.
Lúc sau Liêu Chi lên lầu.
Một mình Nguyễn Niệm ngồi dưới phòng khách, cô lấy di động ra gọi điện cho Lương Tây Văn nhưng người bên kia mãi không bắt máy.
Nguyễn Niệm gọi thêm lần nữa, vẫn không được.
Cuối cùng, cô trực tiếp gọi cho Thời Lâm.
Thời Lâm do dự.
Nguyễn Niêm nói: “Tôi là vợ anh ấy.”
Thời Lâm vẫn do dự.
“Thời Lâm, tôi muốn ở bên anh ấy.”