Nhịp Tim Anh Rung Động - Lâm Linh - Chương 94: Đánh Dấu Chủ Quyền
Hôm nay còn phải đi làm, Tử Đằng bắt đầu tắm rửa và vệ sinh cá nhân. Cô lấy tay lau đi làn hơi nước trên gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua gương. Tử Đằng có thể nhìn thấy rõ mấy vết “hoa hồng” đo đỏ kia khắp người mình, chắc ngoại trừ mặt cô ra là Khang Dụ không hề tha cho những chỗ còn lại.
Tử Đằng lấy trong tủ đồ một chiếc áo tay dài, cổ cao màu đỏ rượu kết hợp với chiếc váy dài đến qua đầu gối màu be. Trước khi đến công ty, Tử Đằng theo thói quen nhìn sang phòng của Khang Dụ, nó vẫn vậy, vẫn đóng chặt kín mít. Cô khẽ thở dài, không biết là vì điều gì, rồi đến công ty.
______________________________________________________
Chẳng biết vì lý do gì mà hôm nay Hà Anh đặc biệt trang điểm có chút đậm so với mọi ngày. Cô đứng trước bàn Khang Dụ, luyên thuyên về lịch trình hôm nay của anh, “An tổng có hẹn gặp mặt ngài lúc mười giờ hôm nay, bây giờ đã đến rồi ạ,”
Khang Dụ lãnh đạm nói, mắt vẫn chăm chú nhìn vào xấp giấy cầm trên tay, “Mời anh ta vào đi.”
“Vâng.”
Hà Anh khẽ cúi người và rời đi. Ngay sau đó thì Bình Quý đi vào, trên khuôn mặt phong nhã xuất hiện một nụ cười khách sáo. Anh cười như không cười, một nụ cười khiến người ta chỉ cảm thấy khó chịu, hoàn toàn không có chút gì gọi là thành ý, “Chào Lâm thiếu gia.”
Khang Dụ ngẩng mặt, đặt tập hồ sơ xuống, hướng tay về phía bàn tiếp khách, lạnh mặt đáp “Mời ngồi.”
“Không cần, tôi đến nói nhanh rồi đi.” – Bình Quý đặt một tập hồ sơ xuống bàn Khang Dụ rồi nói tiếp – “Tôi đến trả lại khoản vay lần trước.”
“Sớm vậy sao?”
“Lúc An thị gặp khó khăn, bất chấp rủi ro, Lâm thị vẫn hỗ trợ rất nhiều, chúng tôi rất biết ơn điều đó. Thế nên Hội đồng quản trị mong có thể nhanh chóng hoàn trả số tiền đã vay.”
“…Tốt.”
“Tôi đã xong chuyện ở đây rồi. Không làm gián đoạn Lâm thiếu gia nữa.”
Bình Quý nói xong liền xoay người, một mạch rời đi không thèm ngoái đầu lại.
Trong đầu Bình Quý lúc nào cũng có hình bóng của Tử Đằng, hôm nay lại có việc tìm đến chỗ làm của cô. Anh không khỏi muốn được gặp Tử Đằng. Mặc dù trước đây Tử Đằng đã “cảnh báo” rằng cả hai nên hạn chế liên hệ với nhau, hay tốt nhất là dừng hẳn việc đó lại, nhưng Bình Quý vẫn không kìm lòng được mà nhấn gọi cho Tử Đằng.
“Reng reng reng!”
Tử Đằng đang làm việc thì điện thoại reo lên, cô nhìn dòng chữ hiển thị trên đó liền tặc lưỡi khó chịu. Định bụng sẽ không bắt máy, nhưng chợt nhớ ra rằng ngày hôm qua, anh ấy cũng có gọi cho mình nên cô đành bắt máy.
Kẹp điện thoại giữa vai và tai, Tử Đằng khó chịu nói “Tôi đang làm việc, anh gọi có việc gì không?”
“Anh có việc ở công ty em. Có vài chuyện anh muốn nói, có thể gặp em không?”
“Không được, không tiện.”
Mặc dù đã biết trước câu trả lời là như thế nào, nhưng Bình Quý vẫn không giấu được sự hụt hẫng và buồn bã trong giọng nói, “…Thế thì thôi vậy. Còn một chuyện nữa, dì Thanh nhờ anh chuyển lời đến cho em, thứ bảy tuần này sẽ đi thăm mộ.”
Nghe Bình Quý nói đến đây, hàng chân mày lá liễu của Tử Đằng bỗng chốc thẳng ra. Không cần anh ấy nói rõ, cô cũng biết Bình Quý đang nói đến mộ ai. Tử Đằng im lặng một lúc, giọng nói cũng đã có phần dịu lại “Tôi biết rồi, có gì tôi sẽ liên lạc lại với mẹ tôi sau.”
“Ừm. Vậy nhé, em làm việc tốt.”
[…]
Khang Dụ nhấn số gọi cho Hà Anh bằng chiếc điện thoại bàn, vài giây sau cô ta liền bắt máy, “Thư ký Hà xin nghe.”
“Đến văn phòng tôi có việc.”
Anh lạnh nhạt nói nhanh rồi cúp máy.
Sau khi nhận được thông báo, Hà Anh không quên đánh thêm một chút son, bặm bặm môi vài cái rồi đến văn phòng của Khang Dụ. Một lúc sau thì Hà Anh đã có mặt tại văn phòng anh.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói, “Lâm thiếu gia có việc gì phân phó ạ?”
“Mang những văn kiện này đưa cho giám đốc các bộ phận.”
Khang Dụ lạnh nhạt đáp.
“Vâng ạ.”
Hà Anh khẽ cúi người chào anh, nhưng “vô tình” bị choáng và ngã vào người Khang Dụ. Vì anh đang đứng tựa người vào bàn nên theo phản xạ mà đỡ lấy vai cô ta và đẩy nhẹ ra. Nhưng thật không may là trên chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm ấy, đã dính vết son của Hà Anh… đúng như ý cô ta muốn.
Ha, vết son của mình thật là đẹp khi ở trên áo của anh ấy, Hà Anh lén lút nở nụ cười đắc ý.
“T… tôi thật sự xin lỗi, tôi không cố ý. Chỉ là do… tôi đột nhiên chóng mặt quá, tầm nhìn thì bỗng dưng tối sầm lại.”
Cô ta hốt hoảng, bày ra vẻ mặt đáng thương, ánh mắt rưng rưng nước mắt, lo sợ nhìn Khang Dụ.
“…Đừng bận tâm. Để ý đến sức khoẻ chút, đừng để nó ảnh hưởng đến tiến độ của công việc.”
Khang Dụ khẽ nhíu mày, nhanh chóng buông tay ra khỏi vai Hà Anh ngay khi cô ta đứng vững.
“Vâng. Vậy… tôi xin phép rời đi.”
Hà Anh bước nhanh ra ngoài, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, cô ta liền nở nụ cười gian xảo.
Mặc dù biểu cảm của Khang Dụ khiến cô có chút hụt hẫng và chua xót trong lòng, nhưng đó không phải là mục đích của cô. Thứ Hà Anh muốn chính là “đánh dấu chủ quyền”.