Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A - Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa - Chương 59: Ngoại Truyện Kỳ Nghỉ (Phần 2)
- Trang Chủ
- Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A - Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa
- Chương 59: Ngoại Truyện Kỳ Nghỉ (Phần 2)
Ai mà biết khi về nhà mỗi khi không vui thì cậu sẽ cạp bạn trai mình một phát như thế này.
Cạp xong rồi còn đưa ra một đống đòi hỏi vô cớ.
Kiểu như: “Rót cho tôi một ly nước”, “Cởi áo khoác giúp tôi”, “Rửa cho tôi một quả táo”.
Dữ dội nhất chính là, Diệp Dương làm xong hết thảy những thứ cậu yêu cầu, cuối cùng cũng làm cho ông trời con này hài lòng, tên này lại dùng hai tay câu lấy cổ hắn bảo:
“Hôn tôi đi.”
Diệp Dương: “…”
Móa nó, kiểu này thì ai mà chịu được.
Hầu kết hắn trượt lên trượt xuống, quay đầu nhìn đồ trên bếp:
“Đồ ăn sắp khét rồi.”
Không phải Diệp Dương không hiểu phong tình, mà là nhà bếp bị cháy khét quá nhiều lần rồi.
Mà lần nào cũng chỉ có một nguyên nhân.
Lúc này Ngôn Kỳ mới chịu tha cho hắn:
“Vậy cậu nấu cơm đi.”
Diệp Dương cúi mặt, cọ cọ vào trán cậu.
Sau đó hắn đứng dậy, Ngôn Kỳ lại nhảy phốc lên lưng hắn, câu cổ hắn.
Diệp Dương: “…”
Hazzzi thật sự là một gánh nặng ngọt ngào.
Diệp Dương đi vào phòng bếp, mở nồi ra nhìn thì thấy đồ ăn đã bốc khói.
Cũng may là quá lửa không lâu lắm, cố gắng cứu chữa chút thì vẫn ăn được.
Sau khi dọn thức ăn lên bàn, hắn gắp thức ăn vào bát Ngôn Kỳ rồi hỏi:
“Có cần tìm nhà đầu tư khác cho dự án hôm nay không? Tôi có thể hỏi ba, gần đây ông ấy đầu tư khá nhiều dự án.”
Sau khi bắt đầu đi làm, Diệp Viễn Châu đến thăm Diệp Dương mấy lần, rào cản giữa hai cha con cũng dần biến mất.
Tuy rằng họ không thân thiết lắm, nhưng so với trước khi hắn bỏ nhà đi thì hòa thuận hơn nhiều.
“Không cần đâu.”
Một mặt đùi gà bị cháy đen, Ngôn Kỳ dùng đũa xé ra rồi nói:
“Có vài công ty khác muốn thương lượng với công ty tụi tôi.”
“Được.” Ngôn Kỳ nói vậy rồi Diệp Dương cũng không hỏi thêm nữa.
“À mà, hai ngày trước trong viện nghiên cứu của tụi tôi có tổ chức rút thăm trúng thưởng, giải đặc biệt là một vé đi du lịch có cả vé khứ hồi, còn có thể dắt người nhà đi cùng.”
“Cậu rút trúng hả?”
“Ừm, cậu muốn đi không? Không đi thì tôi tặng lại cho mấy người kia.”
Ngôn Kỳ nhớ lại một năm qua cậu lúc nào cũng bận làm việc, thật sự chưa có dịp đi du lịch cùng Diệp Dương.
Tên này mặc dù không nói gì, nhưng không biết trong lòng hắn lại đang suy nghĩ vẩn vơ gì.
Ngôn Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu muốn đi không?”
“Xem cậu thế nào đã.”
Diệp Dương cúi đầu gắp đồ ăn:
“Gần đây viện nghiên cứu không bận lắm, tôi có thể xin nghỉ nửa tháng.”
Ngôn Kỳ nhướng mày: “Nửa tháng luôn à?”
Cậu từng nghe Ngôn Triết nói rằng các nghiên cứu viên ở Đại học Bạch Thành bận rộn quanh năm, đến nỗi hiếm khi nào họ có vài ngày để nghỉ ngơi.
Trừ phi ngày thường không nghỉ phép, tích cóp trên nửa năm mới có được kỳ nghỉ nửa tháng như vậy.
Công ty vừa mới thành lập vào năm ngoái, cậu thường phải đắm chìm trong công việc, bây giờ nghĩ lại, hình như những ngày cậu đi làm Diệp Dương rất ít khi nghỉ ngơi.
Sợ là tên này cũng tích cóp mà có.
“Sao thế?” Diệp Dương không biết Ngôn Kỳ đang nghĩ gì, chỉ tưởng cậu có việc khó nói, nên bảo:
“Không sao đâu, nếu công ty có việc bận thì cậu cứ làm việc đi.”
Ngôn Kỳ nghiền ngẫm biểu cảm của hắn, bình tĩnh trả lời:
“Để tôi xem lại đã.”
“Ừ.”
Sau khi ăn xong, Diệp Dương rửa chén với dọn dẹp nhà cửa một lát, sau đó vào phòng tắm
Ngôn Kỳ đã tắm rửa sạch sẽ nằm sẵn trên giường, lúc hắn ra khỏi phòng tắm thấy cậu đang dựa vào đầu giường, áo ngủ xộc xệch còn mắt vẫn dán vào điện thoại, cậu vỗ vỗ bên cạnh giường:
“Lại đây.”
Diệp Dương vừa lau tóc vừa đi qua.
Khi hắn ngồi xuống bên giường, Ngôn Kỳ ném điện thoại chồm qua lấy khăn lau tóc cho hắn.
“Tôi vừa mới nói với Thẩm Thanh, kêu cậu ấy trông chừng công ty nửa tháng, chúng ta ra ngoài chơi thôi.”
Diệp Dương giật mình:
“Làm vậy cũng được hả?”
“Yên tâm đi, gần đây công ty không có việc quan trọng gì, cậu ấy quản lý được.”
Nhưng dù sao làm thay cũng sẽ có khó khăn, khi về lại cậu nhất định phải tăng lương và thưởng thêm cho Thẩm Thanh.
“Thật ra nghỉ mấy ngày cũng không sao, không nhất thiết phải nghỉ nửa tháng.” Diệp Dương nói thêm:
“Lúc nãy tôi chỉ nói là có thể nghỉ nửa tháng cho cậu hay mà thôi.”
Ngôn Kỳ nhìn hắn hỏi:
“Vậy hai vé máy bay của tụi mình cậu đặt ngày mấy.”
Diệp Dương nghẹn lại.
Ngôn Kỳ hỏi thêm: “Không có địa điểm cụ thể à?”
“Không.” Diệp Dương cụp mắt nói tiếp:
“Cậu muốn đi đâu cũng được.”
Ngôn Kỳ cười rộ lên:
“Có chuyện tốt như vậy luôn à?”
Cậu nâng ngón trỏ ghẹo cằm Diệp Dương:
“Nhóc con tội nghiệp này thiệt là, bây giờ muốn rủ tôi đi chơi mà cũng cần bịa lý do nữa à?”
Diệp Dương nói: “Thật ra hai hôm trước viện nghiên cứu có tổ chức bốc thăm mà.”
Giải thưởng lớn quả thực là chuyến du lịch ba ngày có thể mang theo người nhà, nhưng đương nhiên có chỉ định địa điểm.
Mà thật ra hắn không được trúng giải.
Hắn muốn đi du lịch dài ngày với Ngôn Kỳ, nên đã tích góp rất nhiều ngày phép của mình. Nhưng Ngôn Kỳ lại quá bận rộn với công việc, nếu nói thẳng hắn sợ Ngôn Kỳ sẽ khó xử, đành nhân cơ hội này giả vờ đề cập đến chuyện trúng thưởng du lịch.
Ai ngờ chỉ mới có chút xíu đã bị Ngôn Kỳ vạch trần.
Đã vậy còn gọi hắn là nhóc con tội nghiệp!
Không biết là học ở đâu nữa.
Hắn kề trán Ngôn Kỳ cọ cọ hỏi:
“Vậy tôi đặt vé máy bay nhé? Cậu muốn đi đâu?”
Được nghỉ tận mười lăm ngày nên Ngôn Kỳ không gấp gáp làm gì, vất vả lắm mới có một kỳ nghỉ cùng nhau cậu muốn chuẩn bị kế hoạch thật chu đáo mới được.
“Giờ không nói chuyện này nữa.” Cậu nhìn sâu vào đôi mắt Diệp Dương, ngón tay ghẹo cằm chuyển sang gãi nhẹ mấy cái:
“Mai rồi nói tiếp.”
“Ngày mai mắc công cậu đổi ý.”
Ngôn Kỳ: “?”
“Đùa thôi.” Diệp Dương vẫn đang cụng trán cậu, dần dần hạ người đè người ta xuống giường:
“Giờ mình làm gì nhỉ?”
Ngôn Kỳ vòng tay sau cổ hắn, bắt đầu đưa ra yêu cầu giống như trước bữa cơm ban chiều: “Hôn tôi đi.”
***
Cuối cùng Ngôn Kỳ chọn một thành phố nổi tiếng về du lịch.
Từ Bạch Thành sang đó cũng không quá xa, đi máy bay 3 tiếng là đã hạ cánh.
Lại tốn thêm nửa tiếng đặt khách sạn, họ để đồ đạc ở đó rồi ra ngoài.
Vì không đi theo đoàn nên hai người hoạt động khá tự do, nắm tay nhau thong thả tản bộ thật lâu rồi mới vào cổng một khu du lịch nổi tiếng.
Đây là một công viên giải trí xây dựng ở thế tựa lưng vào núi, đang có một nhóm người tụ tập ở cửa vào, hình như đang có hoạt động vui chơi gì đó.
Dáng người của Ngôn Kỳ và Diệp Dương rất cao, từ xa đã nhìn thấy đám đông chia hai nhóm người, ở giữa có một cái bàn nhỏ hẹp. Trên bàn để một miếng bìa cứng có chín ô và mỗi ô được dán bằng một thẻ khác nhau.
Có thẻ ghi hình phạt, có thẻ vẽ hình tròn màu đỏ, không hiểu rõ ý nghĩa của nó lắm.
Diệp Dương hỏi một người qua đường: “Mọi người đang chơi gì thế?”
Người nọ giải thích cho hắn hiểu:
“Cậu thấy vòng tròn màu đỏ đó không, ai lấy hết thẻ trong vòng tròn màu đỏ của cả hai bên trước sẽ thắng, đội đó sẽ được chơi miễn phí tất cả các hoạt động trong công viên giải trí hôm nay.”
“Nếu lỡ cậu chọn trúng thẻ trừng phạt, cậu cũng phải làm theo những gì được viết trên đó.”
“Cảm ơn.” Diệp Dương quay đầu hỏi Ngôn Kỳ: “Muốn chơi thử không?”
Dù sao ra ngoài chơi, nếu gặp loại trò chơi thế này tất nhiên phải chơi thử chứ.
Ngôn Kỳ gật đầu, thế là hai người đứng xếp hàng vào hàng người chơi phía trước.
Khi vòng đấu trước đó kết thúc, những người phía trước lần lượt tiến vào đứng cạnh bàn.
Vì Diệp Dương đứng phía trước xếp hàng nên sau khi đi vào mới phát hiện, người phụ trách đã dẫn Ngôn Kỳ đi qua phía đối diện… mỗi đội chỉ có chín người, Ngôn Kỳ đứng phía sau nên buộc phải ở đội đối thủ.
Hắn đứng từ xa nhìn cậu, không biết phải nói gì mà lại thấy hơi buồn cười.
Người của hai đội đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bảng số trò chơi trên bàn đã làm mới, mỗi thẻ cũng được thay đổi thành một vị trí khác nhau.
Thứ tự rút bài theo đội người cuối cùng đội này là Diệp Dương, mà Ngôn Kỳ lại là người đầu tiên ở đội đối diện.
Người đầu tiên trong đội của hắn bước lên phía trước, đếm quân số trên bảng, cuối cùng đánh vào ô số bảy.
Người dẫn chương trình rút tấm thẻ ở vị trí tương ứng ở mặt sau cho anh ta, đưa cho mọi người xem:
“Vận may rất tốt, đây là một hình tròn màu đỏ.”
Sau đó người dẫn chương trình nói với Ngôn Kỳ:
“Anh đẹp trai này, tới lượt anh rút rồi đấy.”
Ngón tay Ngôn Kỳ lướt qua bảng điểm, hình như đang định chọn số 3, thì nghe đội đối diện có tiếng người ho khan.
Còn ho khù khụ rất lớn.
Ngôn Kỳ ngước mắt nhìn sang, cố nhịn cười.
Cậu đón nhận sự nhắc nhở đó, chuyển tay sang bên trái chọn số 2.
“Các thí sinh đầu tiên của cả hai bên đều rất may mắn, lần này cũng là một vòng tròn màu đỏ.”
Ngôn Kỳ thành công nên ra phía sau, phần còn lại đành mặc cho số phận định đoạt.
Nhưng vận may đồng đội bên này của cậu đều không quá tốt, toàn rút trúng thẻ trừng phạt.
Chưa cần tới lượt của Diệp Dương thì vòng đỏ đội cậu đều đã bị rút hết.
Trò chơi kết thúc.
Hai người ở những đội khác nhau nên chỉ có một người có được vé miễn phí tất cả các trò chơi.
Diệp Dương đi lãnh phiếu miễn phí rồi đi khỏi sân diễn ra hoạt động lúc nãy, bên ngoài Ngôn Kỳ đã đứng sẵn chờ hắn.
Hắn chạy nhanh đến nắm tay dắt cậu đi.
Đúng lúc đó có người bên cạnh nói:
“Cậu nhìn đi, hai người họ là một cặp đó, hèn gì lúc nãy anh đẹp trai này ho lớn như vậy, thì ra là làm gián điệp!”
Diệp Dương: “!”
Ngôn Kỳ nhịn cười nhéo lòng bàn tay hắn:
“Cho cậu chừa cái tội bán độ.”