Nhật Ký Bò Tường Quan Sát - Cốt Hỏa - Chương 36
“Tôi vừa chụp lại khoảnh khắc Ngôn Minh lấy nắp máy ảnh ra. Trên nắp có viết chữ “Sở”.”
“Sao lại viết chữ Sở nhỉ? Anh ấy có phải họ Sở đâu.”
“Chẳng lẽ là nhân viên nào đó đã đặt nhầm vào túi? Vì vậy nên Ngôn Minh chỉ có thể ứng biến bằng cách nói rằng đó là nắp ống kính mà anh ấy dùng.”
“Tôi cũng nghĩ đã bị đặt nhầm.”
Sở Kỳ Thu thầm vui mừng vì may mắn là cậu không viết tên đầy đủ của mình.
Đồng nghiệp Lỵ Lỵ cũng nhanh chóng quên đi tình tiết này. Bởi vì ngay sau đó Phong Cửu Viễn lấy từ trong túi ra một chai dầu tẩy trang nhỏ, đây là một trong những sản phẩm cô tâm tâm niệm niêm muốn mua nhất trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay.
“Cách đây vài ngày, hãng này đã tặng tôi một hộp dầu tẩy trang. Tôi lấy ra một chai và dùng thử nhưng không ngờ đến là dùng rất tốt luôn. Thỉnh thoảng có lúc công tác về trễ, tôi có thể trực tiếp tẩy trang trên xe luôn. Vừa nhỏ gọn, dễ mang theo, quá hợp để trong túi xách”.
Phong Cửu Viễn gần như đang đọc những lời giới thiệu, mắt không nhìn vào camera, ánh mắt cũng không có thần thái, có lẽ là vì có rất ít kinh nghiệm trong việc quảng cáo trên livestream, nhưng điều tốt là sản phẩm rất được ưa chuộng và khán giả cũng háo hức muốn thử nó.
Người dẫn chương trình nói: “Mọi người đừng lo lắng hay vội vàng, các sản phẩm có trong kho sẽ lần lượt được đưa lên kệ”.
Lại đến lượt Ngôn Minh, lần này anh lấy ra một gói khăn ướt.
Sở Kỳ Thu thấy mẫu mã bao bì của gói khăn ướt này rất quen thuộc, hình như cậu đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Ngôn Minh giơ khăn ướt lên trước ống kính, để lộ móng tay hình lưỡi liềm đẹp đẽ: “Loại khăn ướt này không chứa cồn, có thể dùng để lau môi hoặc mặt sau khi ăn xong, khá là an toàn nên tôi yên tâm khi sử dụng nó và thường mang theo bên người.”
Người dẫn chương trình mỉm cười: “Thầy Ngôn bình thường dùng như thế nào?”
Sở Kỳ Thu đột nhiên nhướng mày. Người dẫn lặp lại câu hỏi. Ngôn Minh đã trả lời là dùng nó sau bữa ăn. Có lẽ cô ấy chỉ muốn thực hiện theo đúng kịch bản nhưng mà cô ấy không hề tập trung.
Ngôn Minh cũng không ngờ người dẫn chương trình hỏi lại câu hỏi này, nhưng vì câu hỏi đã được hỏi rồi nên anh không thể để bắt người ta thu lại được. Vì để hiệu ứng phát sóng trực tiếp không nhàm chán, anh nhanh chóng bổ sung thêm một câu trả lời mới: “Nếu người yêu của bạn vô tình nằm trên ghế sofa và ngủ quên trong đêm khuya, bạn có thể lấy khăn ướt ra lau mặt cho anh ấy, mềm mại, nhẹ nhàng và không gây khó chịu nên người đối diện sẽ không bị đánh thức.”
Người yêu.
Người yêu vô tình ngủ quên trên ghế sofa của bạn…
Sở Kỳ Thu trong lòng nói “Mẹ kiếp”, đột nhiên cảm thấy khí huyết toàn thân đều dâng lên. Cậu đặt mu bàn tay lên má và nhẹ nhàng ấn môi vào đốt ngón tay trỏ.
Đạn mạc được làm mới nhanh chóng:
“Bạn đã từng yêu chưa? Người yêu của bạn chỉ nằm trên sofa và ngủ khi đến nhà bạn à?”
“Hahaha – Tôi nhìn lên trời và cười ba lần. Đây đúng là một ví dụ vụng về, tôi mua còn không được.”
“Thực ra nó có thể dùng cho trẻ sơ sinh. Khi con tôi khóc vào lúc nửa đêm, tôi luôn dùng nó lau mặt cho con tô.”
Đồng nghiệp đứng thẳng người, viết khăn ướt vào một cuốn sổ nhỏ: “Khăn ướt này không tệ, tôi muốn đặt hàng.”
Sở Kỳ Thu ngồi trên ghế bình tĩnh hồi lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nhìn thấy một danh sách dài những cái tên được viết trong sổ tay của đồng nghiệp nữ, cậu hỏi: “Mua nhiều thứ như vậy, liệu có dùng hết được không?”
“Cái này cậu không hiểu, để tôi ví dụ nhé, nếu có thứ tôi thích, vốn dĩ bán một ngàn, bây giờ chỉ còn năm trăm, giảm giá 50%. Vậy nếu tôi không mua thì tương đương với việc tôi sẽ thiệt thòi năm trăm, không mua mười cái tương ứng với việc thiệt năm nghìn.”
Sở Kỳ Thu ngạc nhiên trước logic của đồng nghiệp Lỵ Lỵ: “Còn có thể tính toán như thế này à?”
“Ừ, tại sao không? Tự mình mua, không dùng hết có thể tặng cho em gái hoặc bạn bè, nhất cử lưỡng tiện, tại sao không làm.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cuộc trao đổi giữa Ngôn Minh và Phong Cửu Viễn cũng đã kết thúc. Ngôn Minh nhanh chóng rời khỏi sân khấu sau khi chào khán giả, trong khi Phong Cửu Viễn ở lại giúp người dẫn chương trình bán hàng.
Sở Kỳ Thu nhìn bóng dáng Ngôn Minh biến mất khỏi ống kính, hơi cau mày: “Anh ấy cứ như vậy rời đi sao?”
Tổng cộng tính ra kéo dài chưa đầy mười lăm phút, thời gian đi đường còn nhiều hơn cả thời gian này nữa.
“Ai biết được, có lẽ phí xuất hiện quá đắt.” Đồng nghiệp đoán: “Hay là tối nay anh ấy có chuyện gì khác phải làm? Tôi nghe người dẫn chương trình nói anh ấy từ trường quay vội vã chạy tới.”
Các sản phẩm bắt đầu được đưa lên kệ, đồng nghiệp của cậu không còn thời gian để ý đến cậu nữa mà toàn tâm toàn ý cho việc chọn mua sản phẩm. Sau khi Ngôn Minh rời khỏi hiện trường, Sở Kỳ Thu cũng không có ý định xem tiếp. Cậu nói với đồng nghiệp: “Vậy tôi về trước. Một mình ở văn phòng chú ý an toàn nhé.”
“Được rồi, về cẩn thận nha, xem livestream xong tôi sẽ rời đi.” Đồng nghiệp tập trung toàn bộ sự chú ý vào con chuột trong tay, đắc ý nói: “Tốc độ Internet của công ty quả thực rất nhanh, tội chọn trúng tất cả các mục tiêu. May mà hôm nay sếp gọi đi làm thêm.”
Không biết mua sắm có ma lực kỳ diệu nào mà khiến cô ấy bày tỏ cảm xúc như vậy về việc phải làm thêm giờ.
Sở Kỳ Thu đón xe về nhà, trên đường dùng điện thoại di động xem tin tức thời sự hôm nay. Xem được một nửa, ứng dụng mua sắm gửi cho cậu một thông báo đường dẫn đến phòng livestream lúc nãy của Ngôn Minh. Cậu nhấp vào và trang này ngay lập tức nhảy đến liên kết mà đồng nghiệp của anh ấy vừa gửi lúc nãy.
Phòng livestream chỉ còn lại một mình Phong Cửu Viễn ngồi trước ống kính. Tuy rằng đã biết Ngôn Minh đã rời đi nửa giờ trước, nhưng khi nhận được thông báo đẩy, Sở Kỳ Thu vẫn có một tia mong đợi, hiện tại nhìn người dẫn chương trình cùng Phong Cửu Viễn cười nói trò chuyện, trong lòng cậu cảm thấy trống rỗng.
Ở cuối trang có thêm một hàng nút “Trợ giúp Ngôn Minh” và “Trợ giúp Phong Cửu Viễn.
Không chút do dự, cậu bấm vào “Trợ giúp Ngôn Minh” rồi chia sẻ trên weibo theo hướng dẫn.
Ngoại trừ các hashtag đi kèm theo hệ thống, cậu còn viết thêm: “Rất muốn gặp anh.”
Mới xa nhau chưa đầy nửa ngày, bốn chữ này không khỏi có chút lập dị và đáng thương.
Không mất nhiều thời gian, một cư dân mạng đang theo dõi cậu bình luận bên dưới: “Bạn muốn gặp ai?”
Sở Kỳ Thu trên mạng táo bạo hơn nhiều so với thực tế: “Tôi muốn gặp Ngôn Minh.”
Dù sao trên mạng cũng không ai biết ai..
Cư dân mạng này chắc hẳn nghĩ cậu là trạm tỷ: “Trước đây bạn đã đăng ảnh của anh ấy rồi, chụp rất đẹp. Bạn còn ảnh nào khác nữa không?”
Sở Kỳ Thu nói: “Còn, tôi vừa tan làm, về nhà sẽ chọn một ít đăng lên.”
Cư dân mạng: “Ngày nghỉ còn tăng ca, khổ cực quá.”
Hiện tại, cái hotsearch kia của Ngôn Minh vẫn đang ở mức cao, trong đó còn có một số giọng nói không mấy tử tế.
Bình luận đứng đầu dưới bài đăng weibo: “Tôi thấy có người nhận ra cô gái say rượu này là con gái của ông chủ một công ty hàng tiêu dùng lớn. Có lẽ cô ấy thực sự đã thử với Ngôn Minh rồi.”
“Ừ, ừ, nữ chính trong video ôm cái túi Hermès vào chân ôm gốc cây. Chắc là một phú bà tiêu tiền không chớp mắt. Lúc trước tôi cười nhạo cô ấy vì cô ấy muốn ăn thịt thiên nga., bây giờ nghĩ kỹ lại, không đến lượt tôi cười nhạo “.
“Vậy là Ngôn Minh, ở phương diện kia có vấn đề thật à? Ôi chúa ơi. Cứu, cứu, nhà sập rồi.”
Sở Kỳ Thu thấy vậy tức giận. Những cư dân mạng này buôn chuyện quá rộng rồi.
Dù tức giận nhưng trong đầu cậu vẫn lập sẵn một kế hoạch hoàn chỉnh, vào một thời điểm nào đó: Nếu một ngày nào đó hai người cùng lên giường mà phát hiện ra Ngôn Minh thật sự không làm gì thì tôi sẽ là người có tội nặng nhất.
Luôn có giải pháp cho mọi vấn đề.
Không có khó khăn nào mà Sở Kỳ Thu không thể giải quyết được.
Sau khi bước vào nhà, cậu không quên tìm trong máy tính một số bức ảnh của Yến Minh chưa từng xuất hiện trước đó và đăng lên weibo.
Nhưng lần này, bằng một cách nào đó mà người hâm mộ của Ngôn Minh đã phát hiện ra, bài đăng trên weibo của cậu đã được chuyển tiếp hàng trăm lần chỉ trong chớp mắt. Để tránh bị loạn, Sở Kỳ Thu đã kịp thời ấn định phạm vi giới hạn lượt chia sẻ.
Những con số đang gia tăng trong vòng tròn màu đỏ cuối cùng cũng dừng lại. Cậu, một tài khoản nhỏ chỉ có khoảng trăm người hâm mộ, không thể chống chọi được với sóng gió, tốt nhất là nên giữ kín đáo.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đã đến. Công ty của họ đã cân nhắc dừng việc bắt nhân viên làm thêm giờ. Sở Kỳ Thu trở về nhà chính của gia đình để ăn tối đoàn tụ với cha mẹ.
Lúc đang ăn cơm ba cậu nói: “Hai ngày tới ba sẽ đi chơi golf với một đối tác kinh doanh. Công ty của họ và chúng ta sẽ hợp tác lâu dài trong tương lại, vậy nên con sắp xếp thời gian đi một chút đi, ba sẽ đưa con đi cùng.”
“Vâng, con biết rồi.” Sở Kỳ Thu trả lời.
Sau đó mẹ cậu cũng lên tiếng: “Hôm qua Vưu Vưu có hỏi mẹ, có thể giúp nó lấy thêm vài bức ảnh có chữ ký của Ngôn Minh không, nó muốn tặng cho các bạn cùng lớp, mẹ đồng ý thay con rồi.”
Mẹ cậu lợi dụng lúc bố cậu đang cúi đầu ăn và nháy mắt với cậu rồi áp sát lại nói: “Nhân tiện, con cũng xin một tấm cho mẹ nhé.”
Nghe được tên Ngôn Minh từ miệng mẹ, Sở Kỳ Thu nhất thời sợ hãi, như câu nói “dù thế nào cũng là con của mẹ”, cậu cực kỳ sợ mình sẽ tỏ ra hèn nhát hoặc có phản ứng bất thường nào đấy và bị phát hiện ra.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Sở Kỳ Thu theo ba đến sân golf phía đông thành phố.
Giữa hè đã qua, những ngày thu trong trẻo đang đến. Hôm nay ánh sáng vừa phải, sân golf được lát bằng thảm cỏ xanh tươi, xung quanh tràn ngập mùi cỏ được nắng ấm bao phủ, không khí cũng trở nên tươi mát hơn.
Đối tác kinh doanh của ba Sở cũng đưa con gái ông tới. Sau khi gặp nhau, họ bỏ hai đứa trẻ sang một bên để đi chơi bóng và bàn chuyện làm ăn với nhau.
Hóa ra mục đích ba cậu gọi cậu đến đây không phải để cậu gặp đối tác kinh doanh tương lai mà là để cậu gặp con của đối tác.
– –Giống như một buổi xem mắt vậy.
Tuy nhiên, cô gái có vẻ không thích cuộc gặp gỡ này, bằng mắt thường có thể thấy rõ cô không có chút hứng thú nào với cậu, vừa đến nơi, cô ngay lập tức ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi và bắt đầu nghịch điện thoại di động. Một lúc sau, chắc là nhớ đến sự tồn tại của cậu, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn: “Anh có muốn cùng nhau đấu xếp hạng không?”
Sở Kỳ Thu khoanh tay, đúng lúc không có việc gì làm. Cậu đồng ý.
Cô gái kéo cậu vào phòng. Trước khi cậu gia nhập trong đội đã có hai người, một cô gái và một người có vẻ như là cao thủ của game này. Cô nói với cao thủ: “Sao không gọi thêm hai người nữa? Tôi không muốn đánh nhau với người lạ.”
Người đàn ông suy nghĩ một chút: “Hay là tôi gọi cho mấy nghệ sĩ nhé?”
“Chỉ cần kỹ năng của họ không quá tệ là được.”
Trong lúc chờ đợi, hai người trong đội bắt đầu nói chuyện như kiểu không có người lạ. Sở Kỳ Thu thông qua cuộc trò chuyện của họ biết được rằng vị cao thủ này là một MC nổi tiếng, có quen biết với một vài người bạn trong giới thể thao điện tử và giải trí.
Sau đó, anh ta gọi điện cho hai nam thần tượng có mối quan hệ tốt với anh ta.
Mọi người từ từ tham gia vào, đồng đội số 5 được kéo vào phòng cuối cùng mở mic: “Chúng ta đánh như thế nào?”
Sở Kỳ Thu cảm thấy giọng nói này rất quen, ngập ngừng thăm dò hỏi: “Phong Cửu Viễn?”
Mic của đồng đội số 5 nhấp nháy trên màn hình: “Sở…Sở Kỳ Thu?”
Luật sáu thực sự có tác dụng. Dù không có sáu người, năm người vẫn có thể tạo thành một vòng khép kín hoàn hảo.
“Này, hai người quen nhau à?” Giọng của MC bởi vì xúc động mà pha thêm rất nhiều tạp âm, ” Nãi Hinh, người bạn mà cậu mời vào này cũng là người làm trong vòng giải trí hả?”
“Nãi Hinh” là tên con gái của đối tác kinh doanh của ba cậu.
Cô nhướng mày liếc nhìn Sở Kỳ Thu: ” Hình như không phải.”
Năm người bọn họ là một nhóm tạm thời, về cơ bản là không quen biết nhau, cũng có ít chủ đề chung để nói chuyện, đểu dựa vào MC để làm sôi động bầu không khí. Sau hai ván đấu trong nhóm, MC đi ra ngoài để lấy đồ mang về, không khí của cả căn phòng bỗng chốc lạnh đi, bốn người còn lại vẫn im lặng.
Tiếng rè rè trong tai nghe lúc này không khỏi gây ra cảm giác khó chịu.
Phong Cửu Viễn cố gắng tìm chủ đề mới để phá vỡ sự im lặng, anh nói với Sở Kỳ Thu: “Số 3, cái camera lần trước là của cậu à?”
Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn như vậy, Sở Kỳ Thu biết mình không thể giấu được nên chỉ trả lời đơn giản: “Là của tôi.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Phong Cửu Viễn ngồi ngay trước camera chắc chắn hắn đã nhìn thấy rõ chỗ sơ suất trong lời nói của Ngôn Minh.
Phong Cửu Viễn nghe xong bật cười: “Lúc đó tôi đoán được ngay lập tức. Cậu phải cẩn thận. Nếu chuyện này xảy ra với chúng tôi, có thể chúng tôi đã bị người hâm mộ moi móc, bóc từng lớp da xuống rồi.”