Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full) - Chương 5945 Lần này thắng được không?
- Trang Chủ
- Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
- Chương 5945 Lần này thắng được không?
Chẳng lẽ trước kia cô ta từng làm luật sư?
Tang Mi lại nói: “Hơn nữa, hành động của Quân thiếu gia cho thấy đây không phải hành vi lần đầu tiên, mà trong quá khứ đã có thể sử dụng thủ đoạn như uy hiếp hay cưỡng bách với những cô gái khác. Đương nhiên, cần chờ điều tra”.
Quân U: “Cô nương không định giải quyết trong êm đẹp chứ gì?”
Tang Mi: “Đương nhiên là muốn, nhưng phải xem cô nương giải quyết thế nào”.
Quân U: “Nể mặt Nam Tiêu đại nhân, nhà chúng ta sẽ bồi thường hai vị, đổi lại những chuyện này chưa từng xảy ra. Thế nào?”
Tang Mi hỏi Diệp Quân: “Ngươi thấy sao?”
Hắn vội nói: “Cô quyết định đi”.
Nam Tiêu liếc sang, thầm nói huynh đệ sợ vợ nhỉ.
Tang Mi chọc vai Diệp Quân.
“Nói ta nghe ngươi nghĩ thế nào”.
Diệp Quân: “Nếu không đồng ý thì có vẻ như chúng ta đang chèn ép đối phương”.
Tang Mi gật đầu: “Đúng. Gặp người quyền quý thường sẽ là vậy, người ta còn chịu bồi thường đã là rộng rãi”.
Ánh mắt cô ta nhìn thấy Quân Bất Khí mang vẻ mặt đầy oán độc ở nơi xa.
Diệp Quân cũng nhìn thấy, nói: “Cô quyết định đi, ta nghe cô”.
Tang Mi liếc hắn rồi nói với Quân U: “Ta thấy pháp luật không nên cúi đầu trước vô pháp, vì vậy xin cô nương hãy nghiêm trị kẻ phạm tội, đặc biệt là Quân Bất Khí, lập tức thủ tiêu công cụ gây án của y”.
Cường giả nhà họ Quân nghe được thì tức tối vô cùng.
Bỗng Quân Quyền từ chỗ nào chạy ra kêu lên: “Mẹ mày! Chúng mày được đằng chân lân đằng đầu!”
Quân U nhìn Tang Mi một hồi rồi gật đầu: “Đã vậy thì mời cô nương tìm cơ quan tư pháp kiện nhà họ Quân đi”.
Sau đó xoay gót đi.
Tang Mi lên tiếng: “Cô nương, làm thiện tích đức, gieo gió gặt bão. Nhà họ Quân diệt trừ kẻ làm ác chính là tạo phúc cho cả họ”.
Quân U dừng bước, xoay người nhìn lại: “Các người muốn nói lý mà đúng không? Vậy thì mời đi kiện để chúng ta hầu. Chúng Thần Điện nhiều cơ quan lắm, cứ việc tìm mà kiện”.
Rồi biến mất trong phủ đệ.
Nam Tiêu vừa mở miệng thì lão già áo đen kia vung tay phóng một tấm lệnh bài tới. Y vừa nhìn thấy thì nheo mắt.
Lão tà lạnh lùng vứt một câu: “Không muốn sống nữa à?”
Rồi cũng biến mất.
Bên kia, Quân Bất Khí trừng mắt nhìn rồi cũng lui vào.
Nam Tiêu hạ giọng: “Chuyện này ta sẽ xử lý, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Trên đường về, hắn hỏi Tang Mi: “Lần này thắng được không?”
Cô ta đáp: “Lỗi do bọn họ gây ra. Nếu chúng ta thua thì là vấn đề của Chúng Thần Điện, nhân quả làm ác của nhà họ Quân sẽ tự động chuyển vào đó, do nhân viên Chúng Thần Điện gánh chịu”.
Diệp Quân: “Tuy nói gieo gì gặt nấy nhưng ta không nghĩ người của Chúng Thần Điện sẽ phải chịu gì đâu”.
Tang Mi cười: “Không sao”.
Diệp Quân: “Mà cũng chưa được bao nhiêu ngày lành, ta không muốn bị đánh đâu”.
Tang Mi vỗ vai hắn: “Đừng lo chứ tiểu kiếm tu, Thần linh ở ngay trên đầu ngươi đấy”.
Diệp Quân thì thào: “Ta là người Tiết Độc mà, sợ bị Thần đánh ấy chứ”.
Tang Mi nghiêm giọng: “Vậy thì ngươi liệu mà giữ bí mật cho cẩn thận, bằng không thì nguy to”.