Nhập Thanh Vân - Bạch Lộ Thành Song - Chương 2: Sự xuất hiện như một con mồi
Hắn không nhìn nàng nữa mà chỉ ôm nàng vào lòng, bàn tay to lớn vòng qua eo nàng, tay còn lại cầm bình rượu chậm rãi rót vào ly.
Minh Ý có chút lúng túng, cố gắng muốn thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng nàng chỉ vừa mới cử động một chút đã bị hắn giữ lại.
“Ngươi cũng muốn uống sao?” Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu như trống bỏi, nhưng người kia lại làm như không nhìn thấy, cầm ly rượu đưa đến bên môi nàng: “Vẫn là ngươi biết cách đau lòng người, biết đại nhân không uống được nữa.”
Không uống được nữa mà ngươi còn rót.
Nàng chửi thầm trong lòng, nhăn mũi ngửi thử rồi miễn cưỡng nhấp một ngụm.
Cay quá!
Kết quả vì cầm ly rượu không vững khiến rượu bị tràn ra bên ngoài, thấm ướt một mảng y khâm của nàng. Vải lụa mỏng bị ướt dính sát vào da thịt, toả ra một mùi hương ấm áp.
Kỷ Bá Tể cúi đầu liền nhìn thấy gò má nàng đã đỏ ửng, ánh mắt phủ một lớp sương mờ, cả người giống như hồng ngọc ngâm trong nước, long lanh trong suốt.
Tửu lượng thật là kém.
Hắn nhìn nàng một lúc, sau đó tiếp tục cầm ly rượu đút thêm cho nàng vài ngụm.
Hơi rượu nồng đậm khiến mắt Minh Ý đỏ hoe, nàng dụi vào lòng hắn lẩm bẩm: “Không uống nữa.”
Nàng rúc vào ngực hắn giống như một chú mèo con, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn vô thức ôm chặt lấy eo hắn như đang ôm lấy khúc gỗ cứu mạng giữa dòng nước chảy xiết.
Kỷ Bá Tể vô cùng hưởng thụ ôm lấy bả vai nàng, tâm tình vui vẻ còn gắp đồ ăn đút cho nàng mấy miếng.
Ngôn Tiếu nhìn đến kinh ngạc: “Ngươi thật sự định đem nàng ta về phủ sao?”
Kỷ Bá Tể liếc hắn một cái: “Thì sao?”
“Đây không phải là tác phong ngày thường của ngươi.” Ngôn Tiếu lắc đầu cười: “Trước kia cũng có rất nhiều vũ cơ như vậy nhưng ta chưa từng thấy ngươi giữ lại người nào. Đừng vì nhất thời xúc động rồi cuối cùng lại bỏ rơi người ta, những người trong yến tiệc hôm nay đều là những kẻ đáng thương.”
Dài dòng gần chết.
Kỷ Bá Tể cũng lười nói chuyện với hắn. Mắt thấy người trong lòng đã có chút mơ hồ, hắn liền xoay người đứng dậy: “Bên phía Tiền Lật ngươi tự mình tiếp đãi đi, ta đi trước đây.”
“Ngươi thật biết cách kiếm việc cho ta.” Ngôn Tiếu vừa cười vừa mắng.
Hắn không đáp lời chỉ hừ nhẹ, hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòng, xoay người rời đi bằng cửa hông, đến Đại Tư ngồi ở vị trí chủ vị cũng chưa kịp nói lời cáo biệt.
“Người này…” Thiên quan bên cạnh Đại Tư nhìn theo bóng lưng của Kỷ Bá Tể, khẽ lắc đầu: “Năng lực có thừa, nhưng định lực lại không đủ.”
Đại Tư cười cười: “Đấu sĩ của chúng ta vốn khan hiếm, có thứ khiến hắn yêu thích là một chuyện tốt, dù sao cũng tốt hơn là chẳng hứng thú với điều gì.”
“Tư thượng anh minh.”
Tiếng đàn ca trong đại điện vẫn tiếp tục. Kỷ Bá Tể ra khỏi nguyệt môn đại viện, bước đi trên con đường lát đá vôi xanh trong cung.
“Rung lắc quá.” Người trong lòng lẩm bẩm.
Kỷ Bá Tể ý vị thâm trường nói: “Đợi lát nữa sẽ còn rung lắc mạnh hơn nữa.”
Minh Ý vừa nghe vậy lập tức hoảng sợ lấy tay che trán của mình: “Nếu còn lắc nữa sẽ đổ ra mất.”
Đoá hoa lan toả ra hương rượu, thập phần đáng yêu.
Hắn không nhịn được hỏi: “Cái gì sắp đổ?”
“Ta đó.”
“Ngươi là cái gì?”
“Ta là một ly rượu bằng vàng.” Nàng ngơ ngác ôm lấy trán, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta vừa mới được rót thêm rượu, đầy mất rồi, đừng làm đổ.”
Hắn bật cười thành tiếng, tiến sát lại hôn lên mu bàn tay nàng, trêu chọc nói: “Uống bớt rồi sẽ không bị đổ nữa.”
Minh Ý mê mang suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy hắn nói cũng có lý liền buông tay, đem trán mình đến gần môi hắn: “Vậy ngươi uống bớt một chút, chỉ một chút thôi là được.”
Kỷ Bá Tể không nhịn được cười lớn, hắn bế xốc nàng lên, môi mỏng lướt qua vầng trán rồi trực tiếp hôn xuống đôi môi đang không ngừng thì thầm của nàng.
Đồng tử của Minh Ý hơi co lại, cũng rất nhanh bị sương mù bao phủ.
Nàng muốn hét lên phản kháng nhưng động tác của người kia vừa thành thạo vừa dịu dàng, không hề khiến cho người khác cảm thấy khó chịu mà ngược lại giống như đang an ủi, làm nàng dần mất hết sức lực.
Trên trời có muôn vàn vì sao, điểm xuyến cả bầu trời đêm xa gần, một số ngôi sao trong đó trông còn to hơn cả mặt trăng. Có màu xanh lam, màu tím, màu vàng với hào quang nổi bật, kỳ ảo mà tráng lệ.
Nàng cứ nhìn rồi lại nhìn, mí mắt dần dần sụp xuống, càng lúc càng nặng, càng lúc càng nặng, cuối cùng không mở mắt ra được nữa.
Kỷ Bá Tể ôm nàng lên xe thú, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Người kéo xe không nhịn được hỏi: “Đại nhân, về thẳng phủ chứ ạ?”
“Không, đến biệt viện ở thành Đông.”
“Dạ.”
Minh Ý nằm gối đầu lên đùi hắn ngủ, vừa ngoan ngoãn vừa an tĩnh. Tay hắn vân vê nghịch lọn tóc của nàng, thuận mắt liếc nhìn bàn tay nàng.
Mu bàn tay trắng nõn mềm mại, nhưng đầu ngón tay lại có chút chai cứng, giống như là bị một lớp kén mỏng.
Hắn rũ mắt, giả vờ như không nhìn thấy mà tiếp tục vuốt ve khuôn mặt nàng.
Sau khi đến biệt viện, hắn phân phó phu xe: “Bảo Bất Hưu mang đồ của ta qua đây.”
Phu xe nhận lệnh rời đi, nha hoàn bà tử trong biệt viện cũng lần lượt ra tiếp đón.
Bọn họ đều là người đã có kinh nghiệm, đón lấy Minh Ý liền đưa nàng đi tắm rửa thay đồ, nhân tiện kiểm tra thân thể.
Kỷ Bá Tể là người rất kén chọn, hắn sẽ không giữ lại ai trên người có vết sẹo, cũng sẽ không giữ lại người không sạch sẽ.
Rất may, bà tử sau khi kiểm tra xong mặt đầy ý cười đi ra, không nói gì mà chỉ gật đầu với hắn.
Hắn gật đầu đáp lại, thay y phục xong liền đến phòng của nàng.
Minh Ý ngủ rất say, hoàn toàn không có ý định tỉnh dậy. Hắn đưa tay tới gần, nàng thậm chí còn lầm bầm hai tiếng rồi dụi mặt vào mu bàn tay hắn.
Thật đúng là phí hoài một đêm xuân.
Hiếm có dịp đủ kiên nhẫn, Kỷ Bá Tể nhấc chăn gấm lên tự mình nằm xuống, đem người kia kéo vào lòng.
Mái tóc đen của nàng rối bù, so với lúc ở yến tiệc trông càng mềm mại đáng yêu hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng nhưng làn da lại trắng như tuyết. Nàng nằm trên người hắn, vừa hay khiến hắn ngắm được trọn xương quai xanh thanh mảnh và độ cong đầy đặn phía bên dưới.
Cổ họng hơi nghẹn lại, hắn đưa tay lên.
“Đại nhân… tiểu nhân tội đáng muôn chết, nhưng ngài cần phải ra ngoài xem một chút, xảy ra chuyện rồi ạ!” Một giọng nói không đúng lúc bất ngờ vang lên bên ngoài phòng.
Kỷ Bá Tể không kiên nhẫn gạt rèm xuống: “Có việc gì để mai rồi nói.”
“Nhưng có người đem theo cấm vệ tới chặn ngoài cửa, nói là muốn gặp ngài.”
Cấm vệ là quân lính chuyên dụng của nội viện, không có chuyện gì quan trọng sẽ không ra ngoài hành động.
Hắn rùng mình, đặt Minh Ý lại xuống gối rồi đứng dậy mặc áo choàng bước ra mở cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu nhân cũng không biết, nhưng tất cả những người đến nội viện tối hôm nay đều đang bị thẩm vấn.”
Động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Hắn nghiêng người bước ra phía cửa lớn, vừa hay gặp được thủ lĩnh Cấm quân, đối phương vẻ mặt nghiêm túc chắp tay nói: “Kỷ đại nhân, nội viện xảy ra án mạng. Ta phụng lệnh tới điều tra, xin ngài lượng thứ.”
Kỷ Bá Tể nhướn mày: “Rất nghiêm trọng sao?”
Mạnh Dương Thu trước tiên phất tay ra hiệu cho những người phía sau tiến hành lục soát, sau đó cùng Kỷ Bá Tể đi qua một bên nói chuyện: “Không dám giấu ngài, bản thân ta cũng cảm thấy rất kì quái, mấy người bị hại kia đều ngồi trong yến tiệc, rồi cùng mất mạng trước sự chứng kiến của rất nhiều người. Những người xung quanh đều cho rằng bọn họ chỉ đang say rượu, nào ngờ sau khi yến tiệc kết thúc, thái giám tới lay họ mới phát hiện người đã tắc thở từ lâu.”
Dưới mí mắt của Đại Tư mà cũng dám giết người, lá gan cũng thật lớn.
Kỷ Bá Tể hỏi: “Thủ đoạn cao tay như vậy, các ngươi nghĩ sẽ lục soát được cái gì?”
“Trong móng tay của một người chết đã tìm thấy vết máu. Tư phán quan nghi ngờ người đó trước khi chết đã cào trúng hung thủ vì vậy mới sai bọn thuộc hạ đi khám xét tất cả những người tham gia yến tiệc hôm nay. Nếu chậm trễ, qua vài ngày nữa chỉ sợ chứng cứ cũng không còn nữa.” Mạnh Dương Thu thành thật đáp.
Nghe hắn nói xong, Kỷ Bá Tể liền xua tay mỉm cười: “Vậy e rằng ngươi sẽ không lục soát ra được cái gì ở phủ của ta đâu. Ngươi cũng biết đấy, ta vốn là người có yêu cầu cao, vũ cơ hôm nay ta đem về phủ đừng nói là sẹo, trên người nàng ta đến một cái nốt ruồi cũng chẳng có.”