(Nháp) Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL) - Chương 748: Mặt trời chết tiệt đã biến mất
- Trang Chủ
- (Nháp) Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
- Chương 748: Mặt trời chết tiệt đã biến mất
Màn đêm buông xuống, từng căn biệt thự trên một hòn đảo nhỏ gần bờ biển phía Tây lần lượt sáng đèn.
“Mặt trời chết tiệt đã biến mất, mọi người hãy sôi nổi lên nào…”
“Ha ha ha…”
Hòn đảo nhỏ yên tĩnh bàn đầu bỗng trở nên náo nhiệt vô cùng.
Một cô gái đi chân trần trên bờ cát, lẳng lặng tận hưởng làn gió biển.
Cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, trong đêm tối, đôi mắt tựa cô ấy tựa như hai viên ngọc bích, mái tóc xoăn màu nâu buộc theo kiểu đuôi ngựa.
Dáng người cao gầy, eo thon chân nhỏ, chỉ riêng hai quả đào phía trên là không nhỏ chút nào.
E rằng trên bán đảo Granville này không thể tìm được cô gái thứ hai xinh đẹp. tuyệt trân như vậy!
“Angela, sao cô lại ở đây một mình?”
Đúng lúc này, một chàng trai phong thái mạnh mẽ bưng một ly chất lỏng màu đỏ bước tới.
Angela không hề quan tâm đến anh ta, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ “cút”!
Nụ cười trên mặt chàng trai lập tức biến mất, anh ta ngượng ngùng đứng im tại chỗ.
€ó lẽ ngoài tiểu công chúa này, không có ai dám đối xử như thế với cháu trai trưởng của Công Tước Drew, người có địa vị rất cao trong tộc Bất Tử như anh ta.
“Anh dám cãi lại lời tôi sao Maev?” Angela lạnh lùng chất vấn. “Không… không có!” Maevy xua tay: “Tôi đi ngay đây!”
Trong khoảnh khắc anh ta xoay người lại, dưới đáy mắt chợt lộ rõ sự tàn
nhãn. Angela ngẩn ngơ nhìn về phía tây, nơi mặt trời lặn xuống. Lúc này, điện thoại đi động trong túi chợt reo lên.
Khi Angela nhìn thấy dãy số trên màn hành, cô ấy sửng sốt vài giây rồi mới hối hả bắt máy.
“Tròn một năm sáu tháng hai mươi sáu ngày rồi anh mới gọi cho tôi, là do sợ hãi ư?”
“Tôi sợ khỉ gió gì chứ, ông đây khuyên cô tốt nhất đừng đùa với lửa!” Một giọng nói hung dữ truyền đến từ đầu dây bên kia.
Angela bật cười rồi nói tiếp: “Quân đế, tôi đã từng thề cho dù anh có chạy trốn đến chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm được anh và khiến anh phải trả giá đắt!”
Lý Trạch Vũ hờ hững nói: “Sự nhẫn nại của ông đây có giới hạn, tôi chỉ nói đến đây thôi, nếu cô cứ kiên quyết đùa với lửa thì đừng trách tôi không nhớ tình xưa!”
“Tình xưa? Ha ha~” Angela cười khinh bỉ: “Tên khốn nhà anh đã từng nhớ tình xưa bao giờ?”
Lúc nói lời này, trong đầu cô ấy vô thức nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ.
Dưới ánh trăng, cô ấy nép vào ngực người đàn ông kia, đối phương nói: “Chỉ cần em thích, dù là mặt trăng trên trời ah cũng hái xuống cho em.”
Vì tin vào lời ngon tiếng ngọt của hắn nên cô ấy mới giao sự trong trắng của mình cho người đàn ông kia.
Ban đầu, cô ấy cứ ngỡ hai người bọn họ sế là cặp tình nhân hạnh phúc nhất trên đời, kết quả…
“Quân đế, anh quay lại đi, anh đã nói sẽ yêu em cả đời mài! Xin anh đấy quân đế, emthật sự không thể rời xa anh! Em không cố tình gạt anh đâu quân đế, em có nỗi khổ riêng…”
‘Trong đêm nọ, dù cô ấy có gào thét thế nào người đàn ông vẫn tuyệt tình bước đi, không dừng chân lại.
Từ đó về sau, trái tim của cô ấy đã chết, Angela không bao giờ tìn trên đời này có tình yêu tồn tại.
“Khụ khụ.”
Lý Trạch Vũ hắn giọng rồi nói: “Angela, ông đây cảnh cáo cô lần cuối, đừng đùa với lửa!”
Nói xong, hắn tắt máy ngay lập tức. “Này, này…”