(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi - Chương 802: CHƯƠNG 693: MỘT TRẬN SỐNG CHẾT ĐIÊN CUỒNG
- Trang Chủ
- (Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
- Chương 802: CHƯƠNG 693: MỘT TRẬN SỐNG CHẾT ĐIÊN CUỒNG
Tô Thu Quỳnh vẫn luôn khao khát cái ôm của Lâm Tiêu.
Thận tri là khi đối mặt với cái chết gần kề, điều cô nhớ mong duy nhất chính là hơi ấm trên cơ thể của Lâm Tiêu.
Cô biết, cô đã bước ra khỏi phần mộ trước đây xong lại không do dự mà bước vào một phần mộ khác.
Nhưng Lâm Tiêu mà cô càng ngày càng thích kia có mối tình đầu khó quên của anh, còn có một đứa con gái dễ thương.
Cô vĩnh viễn không thể nào quên được khi cô tuyệt vọng nhất cô đã gọi điện thoại cho anh, nhưng thứ nghe thấy lại là giọng nói của con gái anh.
Cái cảm giác đó mỗi khi nhớ lại đều giống như kiến bò trong tim cô, khiến cô khó chịu đến không cách nào hít thở được.
Tô Thu Quỳnh không dấu vết tránh ra khỏi cái ôm của Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, em không sao. ”
Cảm nhận được sự xa cách của Tô Thu Quỳnh đối với mình, trong mắt Lâm Tiêu lập tức tràn đầy hoang mang.
Anh vừa mới nhận được tin Tô Thu Quỳnh xảy ra chuyện.
Anh biết, tối hôm qua khi anh đang ở chỗ của Kiều Hinh chăm sóc cho Lâm Thanh Ca thì Tô Thu Quỳnh đã đi qua một vòng quỷ môn quan, cô suýt chút nữa đã bị đám cháy lớn đó thiêu chết.
Mà vào lúc cô tuyệt vọng nhất, người đã không quản sống chết cứu cô ra khỏi biển lửa đó không phải là Lâm Tiêu anh, mà là Chiến Mục Hàng.
Là Chiến Mục Hàng mà hiện tại yêu Tô Thu Quỳnh đến phát điên phát rồ kia.
Mà Chiến Mục Hàng vì cứu cô đã bị thương nặng, bây giờ vẫn đang được cấp cứu trong phòng cấp cứu.
Lâm Tiêu cảm kích Chiến Mục Hàng, vì anh đã bảo vệ bảo bối trân quý nhất của anh, nhưng anh lại càng sợ hãi hơn, sợ Tô Thu Quỳnh sẽ lại một lần nữa quay về bên Chiến Mục Hàng.
Nếu như là trước đây anh có thể không sợ đến vậy, nhưng bây giờ Kiều Hinh và Lâm Thanh Ca đã xuất hiện.
Trên người anh đâu đâu cũng là lịch sử đen tối, trong lòng Tô Thu Quỳnh, anh có điểm nào mà có thể so sánh với lãng tử quay đầu Chiến Mục Hàng chứ!
Như sợ Tô Thu Quỳnh sẽ rời xa cuộc đời anh, Lâm Tiêu cố chấp nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô: “Thu Quỳnh, anh xin lỗi, tối qua anh có một số chuyện phải giải quyết, không có lập tức đi cứu em được, bây giờ anh mới nhận được tin tức em nhập viện. ”
“Thu Quỳnh, em nhất định là rất thất vọng về anh. Thu Quỳnh, là do anh không tốt, không thể bảo vệ tốt được cho em.”
“Lâm Tiêu, chuyện tối qua không phải lỗi của anh. ”
Tô Thu Quỳnh thực ra là muốn nắm lại tay của Lâm Tiêu, nhưng một tiếng “Baba” Lâm Thanh Ca chính là một cái gai, cắm vào lòng cô khiến cả người cô đều khó chịu.
Đặt tay trong lòng bàn tay của Lâm Tiêu một lúc, Tô Thu Quỳnh vẫn là rút tay mình lại: “Lâm Tiêu, nếu như anh rất bận thì anh cứ đi giải quyết… giải quyết chuyện công việc, em không có bị thương gì cả, em có thể tự chăm sóc cho bản thân. ”
Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, con ngươi của Lâm Tiêu lập tức co lại, cô không cần anh chăm sóc…
Cô đây là muốn vạch rõ ranh giới với anh sao?
“Thu Quỳnh, anh không có bận gì cả! Giọng em khàn cả rồi, chúng ta về phòng bệnh uống chút nước được không? ”
Trầm mặc hồi lâu, Lâm Tiêu đột nhiên dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Thu Quỳnh, tối qua có phải em sợ hãi lắm đúng không? ”
Lâm Tiêu nghe Cao Bắc Vinh kể lại tình cảnh tối qua, phòng làm việc của Lê Mặc đâu đâu cũng là vật dễ cháy, đám lửa cháy to đến đáng sợ, cứu hỏa phải mất rất nhiều công sức mới dập tắt được đám cháy.
Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh bị nhốt cháy đám cháy dữ dội đó, muốn sống nhưng không cách nào thoát ra được, sao cô có thể không sợ hãi cho được
chú.
Lúc đó anh đang làm cái gì?
Anh lấy lý do công việc gửi tin nhắn cho Tô Thu Quỳnh nói tối nay mình không về nhà xong liền ở lại chỗ Kiều Hinh đến hơn nửa đêm.
Mặc dù ở lại chăm sóc cho Lâm Thanh Ca đang bị bệnh là bị Kiều Hinh uy hiếp, nhưng nếu như không phải anh năm đó quá hoang đường thì người khác sao
có thể dùng lịch sử đen tối của anh uy hiếp anh bất cứ lúc nào chứ!
Anh sẽ giải quyết chuyện của Lâm Thanh Ca, nhưng anh chỉ sợ anh còn chưa kịp giải quyết tốt chuyện đó thì Tô Thu Quỳnh đã không còn để ý đến anh nữa. “Lâm Tiêu, em không có nhát gan như vậy. ” Tô Thu Quỳnh không mặn không nhạt nói.
Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, Lâm Tiêu không khỏi nhớ đến Tô Thu Quỳnh đã từng ở trong tù năm năm.
Nhưng mà anh sợ!
Anh sợ anh sẽ mất đi cô, anh sợ anh sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt cô nữa.
“Thu Quỳnh, xin lỗi…”
Lâm Tiêu có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Tô Thu Quỳnh, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến cùng cũng chỉ biến thành một tiếng xin lỗi.
Nghe Lâm Tiêu nói xin lỗi với cô hết lần này đến lần khác, Tô Thu Quỳnh thất sự cảm thấy rất nực cười.
Cô suýt chút bị thiêu chết trong đám cháy thì có liên quan gì đến Lâm Tiêu cơ chứ!
Người thật sự nên nói lời xin lỗi với cô và Nhan Nhã Tịnh phải là người phóng hỏa.
Lâm Tiêu xin lỗi cô chẳng qua là trong lòng anh có quỷ mà thôi.
Lâm Tiêu không nhắc đến chuyện của Kiều Hinh, Tô Thu Quỳnh cũng lười nhắc đến, cô chỉ cong khóe môi lên lười biếng nhìn anh một cái: “Lâm Tiêu, anh nói xin lỗi em như vậy, dường như là anh chột dạ rồi, nhưng mà anh tốt với em như vậy thì anh sẽ chột dạ vì chuyện gì chứ? ”
Nghe lời này của Tô Thu Quỳnh, trong lòng Lâm Tiêu không khỏi lộp bộp một tiếng.
Anh vô thức cảm thấy Tô Thu Quỳnh đã biết chuyện của Kiều Hinh và Lâm Thanh Ca.
Nhưng nghĩ lại, Kiều Hinh muốn dùng Lâm Thanh Ca để uy hiếp anh, đáng lý ra cô ta sẽ không để Tô Thu Quỳnh biết được sự tồn tại của Lâm Thanh Ca sớm như vậy.
Nhưng loại suy nghĩ này mảy may không thể làm cho Lâm Tiêu an lòng, anh luôn cảm thấy, nụ cười của Tô Thu Quỳnh càng ngày càng xa cách anh hơn, anh
làm sao cũng không bắt lấy được.
Không đợi Lâm Tiêu nói chuyện, Tô Thu Quỳnh lại chậm chạp nói: “Lâm Tiêu, hẳn là anh biết cậu Lưu giờ đang ở đâu đúng không? Cậu Lưu giờ sao rồi? Tiểu Tịnh bây giờ đang rất sốt ruột. ”
Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, Nhan Nhã Tịnh cũng vội vàng hỏi Lâm Tiêu: “Đúng vậy Lâm Tiêu, anh Lưu bây giờ ra sao rồi? Có phải anh ấy bị thương rất nghiêm trọng đúng không?”
Nghĩ đến lời Cao Bắc Viên vừa nói với anh, sắc mặt của Lâm Tiêu không khỏi có chút khó coi.
Lưu Thiên Hàn xác thực bị thương rất nghiêm trọng, có thể còn nghiêm trọng hơn Nhan Nhã Tịnh tưởng tượng.
Thấy Lâm Tiêu sắc mặt nặng nề không nói chuyện, lòng Nhan Nhã Tịnh càng trầm hơn.
“Lâm Tiêu, anh mau nói đi! Anh Lưu rốt cuộc ra sao rồi? ” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh lộ rõ vẻ run rẩy: “Anh Lưu anh ấy… anh ấy có phải là đã không còn nữa…
Nói ra lời này, Nhan Nhã Tịnh phát hiện cô gần như đã dùng hết sức lực toàn thân.
Lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi.
Cô thật sự sợ, Lâm Tiêu mở miệng ra sẽ nói với cô, Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, mong cô nén đau thương.
Cô đã trải qua nỗi đau mất đi anh Lưu một lần, cô sợ sẽ lại một lần nữa đánh mất anh.
“Lâm Tiêu, anh nói cho tôi biết đi được không? Cho dù là sống hay chết tôi đều muốn biết anh Lưu ra sao rồi!
”
Thấy Lâm Tiêu chậm chạp không nói chuyện, Tô Thu Quỳnh cũng sốt ruột không kém: “Lâm Tiêu, anh nói chuyện đi chứ, anh ấy sao rồi?
Lâm Tiêu mấp máy môi, cuối cùng cũng mở miệng.
Tầm mắt của Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm vào miệng của Lâm Tiêu, dường như thứ cô đang đợi là bản tuyên án của vận mệnh. Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của Lâm Tiêu, anh nói: “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi. “