(Nháp) Hoắc tổng truy thê - Chương 347 Lục Khiêm nói đúng, hôm nay là ngày tốt
Hoắc Minh ngồi đối diện Lục Khiêm.
Nói chuyện với người như Lục Khiêm, đương nhiên phải cẩn thận hơn nhưng Hoắc Minh vẫn nói thẳng: “Cháu muốn kết hôn với Ôn Noãn!”
Lục Khiêm cười nho nhã.
Ông ấy lấy bao thuốc lá ra, rút ra một điếu trắng như tuyết rồi chỉ kẹp giữa ngón tay thưởng thức.
Một lúc sau, ông ấy nói: “Chúng tôi đều biết chuyện của hai đứa! Trong nhà, bà cụ là người đầu tiên không đồng ý, năm đó em gái tôi Tiểu Noãn đã chọn nhầm người, cả đời khổ sở, dẫn đến rất nhiều tiếc nuối, cho nên chuyện kết hôn của Ôn Noãn phải vô cùng cẩn thận!”
Hoắc Chấn Đông nhìn con trai.
Biểu cảm trên mặt Hoắc Minh nhạt đi.
Lục Khiêm vẫn cười nhạt: “Tôi nói lời này, tin rằng ngài Hoắc và cậu Hoắc có thể hiểu được! Nói như vậy đi, trong thế hệ nhà họ Lục chỉ có duy nhất Ôn Noãn là con gái, cực kỳ quý giá, nếu đã tìm được người thì không có lý do nào để con bé chịu ấm ức thêm nữa.”
Hoắc Chấn Đông hiểu, ông còn hiểu rất rõ.
Làm sao ông không biết họ Lục chứ, rõ ràng là ông ấy thăm dò kỹ càng rồi mới tới cửa gây khó dễ.
Một buổi nói chuyện đã đánh họ thành từng mảnh!
Hoắc Chấn Đông hận rèn sắt không thành thép!
Hừ! Xem con làm như nào!
Nhân vật như Lục Khiêm, người bình thường khó có thể chịu đựng nổi một trận chế giễu, sẽ mất bình tĩnh ngay tại chỗ.
Hoắc Minh thì ngược lại, đặc biệt cung kính rót trà cho Lục Khiêm.
“Cháu đều nhớ rõ lời chú Lục nói.”
“Cháu chắc chắn sẽ đối xử với Ôn Noãn thật tốt, không để cô ấy chịu ấm ức.”
…
Lục Khiêm hơi kinh ngạc.
Ông ấy nghe nói Hoắc Minh trên tòa miệng lưỡi sắc bén, thật không nghĩ tới da mặt anh cũng dày như vậy, ông ấy nhìn anh một cái, nhẹ nhàng đứng dậy: “Đã làm phiền rồi! Tôi đi trước một bước!”
Bố con Hoắc Chấn Đông đích thân tiễn ông ấy.
Vài vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên hộ tống Lục Khiêm lên xe.
Hoắc Minh mở cửa xe cho Lục Khiêm: “Chú Lục đi thong thả, ngày khác cháu chắc chắn tới thành phố C thăm hỏi.”
Ánh mắt Lục Khiêm dừng lại trên mặt anh một chút, sau đó nhẹ nhàng cười rồi lên xe.
Bốn chiếc Audi A8 chậm rãi lái đi.
Hoắc Chấn Đông nhìn con trai, lạnh lùng cười: “Được rồi, bố có đồng ý hay không, chúng ta không cần thảo luận nữa, quan trọng người nhà cô gái kia không đồng ý! Bố nói cho con biết, bối cảnh nhà họ Lục không tầm thường, không phải chuyện con và Ôn Noãn giở trò lưu manh là có thể thành được! Chỉ có con không nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của họ Lục, không có gì ông ta không làm được!”
Hoắc Minh đút hai tay vào túi quần, nhìn xa xăm.
Nghe vậy, anh còn cười được: “Bố, bố không cảm thấy Ôn Noãn rất giống Lục Khiêm sao?”
Hoắc Chấn Đông tức chết rồi!
Thằng nhóc không biết xấu hổ, trọng tâm ở chỗ này hay sao?
Trở lại đại sảnh, Hoắc Minh Châu chịu xuống tầng, cô ấy nhìn ra bên ngoài, nói: “Cậu của Ôn Noãn thật đẹp trai!”
…
Lục Khiêm rời khỏi nhà họ Hoắc rồi đi thẳng tới chỗ dì Nguyễn.
Khu nhà dì Nguyễn sống không còn như trước nữa, dù sao vẫn tràn ngập mùi vị gia đình nên khi bốn chiếc xe nhà lưu động màu đen đi ngang qua, thêm một dàn vệ sĩ, cảnh tượng làm cho dì Nguyễn kinh hãi.
Lục Khiêm nói chuyện với bà ấy rất nhẹ nhàng, lịch sự.
Dì Nguyễn không phải chưa từng trải đời nhưng vẫn bị người đàn ông như vậy làm mất cảnh giác.
Ngay cả Tiểu Bạch cũng sủa điên cuồng hai tiếng.
Lục Khiêm mỉm cười: “Là chị Nguyễn nhỉ! Tôi là anh trai sinh đôi của Tiểu Noãn, tên Lục Khiêm.”
Dì Nguyễn kinh ngạc.
Bà ấy lắc nhẹ đầu, xác định không phải nằm mơ!
Bà ấy không quen Lục Khiêm nhưng Lục Khiêm lại biết nhiều về bà ấy, rất dịu dàng và ân cần: “Mặc dù em gái và em rể đã qua đời nhưng tôi biết chị Nguyễn luôn chăm sóc Ôn Noãn, cùng con bé nương tựa lẫn nhau, lần này tôi tới đây, thứ nhất là muốn thờ cúng em gái và em rể, thứ hai là muốn đón chị Nguyễn tới thành phố C gặp bà cụ!”
Dì Nguyễn vô cùng xúc động.
Bà ấy chưa từng tiếp xúc với Lục Tiểu Noãn nhưng người đàn ông này là cậu ruột của Ôn Noãn, lại rất tử tế.
Bà ấy mừng cho Ôn Noãn.
Dì Nguyễn rót trà cho Lục Khiêm, mỉm cười: “Ngài Lục, Ôn Noãn đang công tác ở thành phố H, chờ con bé trở về tôi sẽ bảo con bé đi thành phố C nhận tổ quy tông… Còn tôi đi chỉ thêm phiền mà thôi!”
Lục Khiêm lại kiên trì.
Ông ấy nhẹ nhàng cầm tay dì Nguyễn, giọng nói càng dịu dàng dễ gần: “Nếu chị Nguyễn nói như vậy thì khách sáo quá rồi, bà cụ đã nói với tôi, nhất định phải mời chị qua ở vài ngày!”
Dì Nguyễn đỏ mặt.
Trời ơi!
Được người đàn ông đẹp trai dịu dàng nhìn như thế, còn nắm tay, dù đã ở tuổi này nhưng bà ấy vẫn có hơi không chịu nổi, bà ấy ngập ngừng: “Chuyện này tôi không thể quyết định được, tôi phải bàn bạc với Ôn Noãn một chút!”
Lục Khiêm buông bà ấy ra, mỉm cười uống trà.
Lát sau, ông ấy cười nói: “Không ngờ đứa trẻ này lại có chủ kiến như thế, chị Nguyễn chị lại rất giống bề dưới, mọi chuyện đều phải báo cáo với con bé!”
Dì Nguyễn rất xấu hổ nhưng bà ấy không thể quyết định được chuyện này.
Bà ấy gọi điện thoại cho Ôn Noãn, nói cho cô mọi chuyện.
Dì Nguyễn thở dài: “Mẹ bảo ông ấy nói chuyện với con!”
Dì Nguyễn đưa điện thoại cho Lục Khiêm.
Dù Lục Khiêm là nhân vật lớn đã trải qua sóng to gió lớn như nào, khi nói chuyện với cốt nhục của em gái ruột thì giọng ông ấy vẫn hơi run: “Ôn Noãn, cậu là cậu ruột của con.”
Lục Khiêm sợ cô không được tự nhiên, chậm rãi nói cho cô chuyện năm đó, nói rất nhiều.
Cổ họng Ôn Noãn khô khốc.
Từ nhỏ cô chưa từng gặp qua người bên ngoại, biết chắc chắn sẽ không thoải mái, hiện giờ biết được nhà họ Lục chưa từng từ bỏ mẹ cô nên trong lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Lục Khiêm nhẹ nhàng nói: “Lát nữa cậu đi thăm mẹ con, chờ con làm xong việc, cậu sẽ phái máy bay riêng đón con tới thành phố C.”
Ôn Noãn đồng ý.
Ôn Noãn nhờ Lục Khiêm: “Xin hãy chăm sóc tốt mẹ… con.”
Lục Khiêm biết cô đang ám chỉ dì Nguyễn, mỉm cười đồng ý.
Cúp điện thoại, Lục Khiêm mỉm cười: “Phiền chị Nguyễn dẫn đường, tôi muốn đi thăm… em gái tôi!”
Vành mắt dì Nguyễn đỏ lên.
Bà ấy gật đầu, nhanh chóng nấu thêm vài món nữa.
Có món Ôn Bá Ngôn thích ăn và món Lục Tiểu Noãn thích ăn, sau đó mua một bó hoa cúc ở tiệm hoa.
Lục Khiêm mua hoa hồng màu hồng nhạt.
Đối với ông ấy, Lục Tiểu Noãn vĩnh viễn dừng lại tuổi mười tám, màu hồng nhạt vừa hợp.
Bầu trời xanh, chờ mưa bụi.
Người đàn ông điềm đạm thanh lịch đứng trước bia mộ, đứng rất lâu, dì Nguyễn vẫn luôn bên cạnh. Dù người đàn ông bên cạnh không nói gì nhưng dì Nguyễn có thể cảm nhận được nỗi buồn của ông ấy.
“Tôi và Tiểu Noãn là anh em sinh đôi, chúng tôi thân thiết hơn anh chị em khác.”
“Năm đó con bé thôi học ở Anh Quốc, mang thai nhưng lại không chịu nói ra danh tính của người đàn ông đó, bị mẹ tôi trách mắng, nhất thời nóng giận bỏ nhà đi! Nhà họ Lục tìm con bé nhiều năm, không ngờ gặp lại đã là nấm mồ xanh cỏ!”
…
Lục Khiêm đặt hoa hồng xuống.
Giọng ông ấy hơi run: “Tiểu Noãn, anh trai tới rồi!”
…
Dì Nguyễn khóc không thành tiếng.
Bà ấy yêu Ôn Bá Ngôn, cũng từng ghen tị với Lục Tiểu Noãn, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn là người phụ nữ lương thiện, không muốn ai phải chịu khổ.
Lục Tiểu Noãn là con gái gia đình danh giá như vậy nhưng kết cục lại thật bi thảm.
Dì Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Ngài Lục, cha ruột của Ôn Noãn…”
Giọng nói Lục Khiêm lạnh nhạt: “Kiều Cảnh Niên sao? Ông ta không xứng! Ôn Noãn là con của Tiểu Noãn và Ôn Bá Ngôn, cũng là con của chị Nguyễn, càng là con của nhà họ Lục chúng tôi!”
…
Ôn Noãn nói chuyện với Lục Khiêm, tim đập mạnh rất lâu.
Cô biết Lục Khiêm, doanh nhân nổi tiếng phía Nam, nhân vật lớn quyền cao chức trọng.
Thực sự là cậu ruột của cô!
Ôn Noãn phải cần rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được chuyện này, trong lúc đó thì Hoắc Minh gọi điện thoại cho cô, cũng gửi Zalo cho cô, cô nhẹ nhàng anh biết mình không sao.
Có lẽ trải qua quá nhiều chuyện nên Ôn Noãn mất cảm giác.
Cô cống hiến hết mình cho công việc, mười ngày sau dự án thành phố H được triển khai suôn sẻ hơn dự kiến.
Ngày kết thúc, cô gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
Cô khéo léo từ chối chuyên cơ, vì quá phô trương, cô tự mình ngồi chuyến bay tới thành phố C.
Lục Khiêm đích thân tới sân bay đón cô.
Vì thân phận không tiện nên ông ấy ngồi trong xe chờ cô, là vệ sĩ mời Ôn Noãn lên xe: “Cô Ôn, ngài Lục ở trong xe.”
Ôn Noãn gật đầu, lên xe.
Ghế sau xe nhà lưu động màu đen, người đàn ông lịch thiệp đang ngồi, đẹp trai tử tế, vừa nhìn mặt đã làm cho người ta nảy sinh thiện cảm.
Ông ấy… rất giống mẹ!
Ôn Noãn không lên tiếng, môi khẽ run rẩy.
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, không nói gì, chỉ tận hưởng khoảnh khắc ấm áp như vậy.
Hai mươi lăm năm rồi…
Tiểu Noãn rời nhà hai mươi lăm năm, khi gặp lại, chỉ để lại cốt nhục này.
Lục Khiêm thương cô, đau đến tận xương tủy.
Thật lâu sau, ông ấy mới bình tĩnh lại, bảo tài xế lái xe, vừa giới thiệu tình hình trong nhà với Ôn Noãn: “Bà cụ có cậu và mẹ con thôi, nhưng trong nhà có rất nhiều anh chị em họ, có đứa cháu lớn là con lại bị mất tích, con trở về không biết mọi người vui đến nhường nào.”
Ôn Noãn im lặng lắng nghe.
Sau đó Lục Khiêm cầm tay cô, thấp giọng nói: “Mấy năm nay bà cụ nhớ mẹ con quá, khóc hỏng mắt rồi! Ý của bà là giữ con lại thành phố C, cũng tiện chăm sóc.”
Ôn Noãn hơi do dự.
Lục Khiêm mỉm cười: “Cậu đã nghĩ rồi, chị Nguyễn cũng được đón tới thành phố C chăm sóc, còn có chó trắng nhỏ kia nữa.”
Ôn Noãn nhìn sườn mặt ông ấy.
Rất đẹp trai, rất giống mẹ, cô bằng lòng nhìn ông ấy như này.
Cô thích cậu ruột.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Sự nghiệp của con ở thành phố B mới bắt đầu, một cửa hàng lớn như vậy không thể nói bỏ là bỏ, con muốn qua hai năm nữa, chờ tất cả ổn định lại chạy hai phía.”
Lục Khiêm đồng ý.
Con gái có tham vọng nghề nghiệp rất tốt, điểm này Ôn Bá Ngôn và chị Nguyễn không hề dạy con sai!
Lục Khiêm khẽ mỉm cười, sờ nhẹ đầu cô, Ôn Noãn luôn có cảm giác ông ấy đang nhìn mẹ.
…
Xe nhà lưu động chậm rãi lái vào dinh thự.
Nhà họ Lục rất náo nhiệt.
Lục Khiêm là huyết mạch cốt lõi của nhà họ Lục, Lục Khiêm lại không kết hôn sinh con, đột nhiên lại tìm về một đứa trẻ bị mất tích, thật sự chính là chuyện lớn của gia tộc, ai có thể tới đều tới rồi.
Xe của Lục Khiêm chậm rãi lái vào nhà chính…
Vừa xuống xe, bà cụ liền tiến lên đón, ôm lấy Ôn Noãn khóc một hồi.
Đều nói cách đời thân, hơn nữa con gái qua đời chỉ để lại một cốt nhục như này, sao không đau chứ?
Bà cụ nói ra toàn bộ lời sến súa trong cuộc đời mình.
Ngoan nào, bảo bối, cháu yêu…
Ôn Noãn hơi ngượng ngùng, cô chưa từng được bà cụ nào yêu thương như vậy.
Lục Khiêm vỗ nhẹ vai bà cụ, dịu dàng nói: “Cháu gái trở về là chuyện tốt, sao mẹ còn khóc thành như này chứ, vừa rồi trên xe đã nói bà ngoại mà khóc hỏng mắt thì con cháu cũng sẽ đau lòng.”
Bà cụ ngừng khóc, quan sát Ôn Noãn từ trên xuống dưới.
Sau đó, bà cười với dì Nguyễn: “Con của người nào sẽ giống người đó! Đứa nhỏ này giống Tiểu Noãn, cũng hơi giống cháu!”
Dì Nguyễn xúc động.
Bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, nhà họ Lục lại đối xử tốt với bà ấy vậy, bà cụ nói thẳng muốn nhận bà ấy làm con gái nuôi.
Bà cụ vừa kéo một cái: “Lục Khiêm nói đúng, hôm nay là ngày tốt!”
Trước cửa nhà họ Lục bắn rất nhiều pháo hoa.
Lục Khiêm tự tay đốt lên, sau đó mở tiệc.
Người nhà họ Lục rất đông, ngồi đầy hơn chục bàn, đồ ăn vừa được mang lên, quản gia trong nhà đi tới báo cáo: “Ngài Lục, người bên thành phố B tới tặng quà!”
Lục Khiêm dừng lại.
Thành phố B… Tặng quà?