(Nháp) Hoắc tổng truy thê - Chương 343 Ôn Noãn sẽ gặp Khương Duệ!
Đi công tác?
Hoắc Minh còn chưa uống canh giải rượu mà đã tỉnh hơn nửa.
Anh buông cô ra, dựa vào quầy đá phía sau, vốn định hút một điếu thuốc nhưng gần đây cổ họng của Ôn Noãn không khỏe nên đành từ bỏ.
Ôn Noãn đưa chén cho anh: “Là hạng mục bên chỗ Tổng Giám đốc Chu, rất có tiềm năng!”
Hoắc Minh không nhịn được nói: “Là thù lao của việc dẫn dắt con trai ông ta hả?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói hơi khó nghe, tuy rằng đó là sự thật.
Hoắc Minh ngồi trên quầy bar nhỏ, nhấp từng ngụm canh giải rượu rồi lại hỏi: “Chu Mộ Ngôn cũng đi à?”
Ôn Noãn biết anh không vui.
Thật ra cô cũng không cần phải giải thích nhưng cô nghĩ nếu cô không nói thêm gì đó, ắt hẳn đêm nay anh sẽ không chịu buông tha cho cô. Sau khi cân nhắc, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Dự án này đều dựa vào mặt mũi của cậu ta, nếu tôi không đưa cậu ta đi cùng thì sẽ không thể báo cáo kết quả công việc với Tổng Giám đốc Chu được, hơn nữa cũng không chỉ có hai người bọn tôi, cả đội có tổng cộng sáu người.”
Hoắc Minh không nói gì thêm!
Xem như ngầm đồng ý!
Anh lại duỗi tay vào trong túi quần, vuốt cái hộp nhung nho nhỏ kia.
Lần trước lúc đi xem phim, anh đã dùng tay đo sơ qua.
Ước lượng được kích cỡ ngón áp út của Ôn Noãn.
Anh vẫn muốn đưa cho cô nhưng không có lí do nào để hành động, lễ Thất Tịch chính là thời cơ tốt.
Có lẽ cô sẽ không nhận nhưng anh nghĩ Ôn Noãn là một người mềm lòng, ít nhất cô cũng có thể cảm nhận được tấm lòng của anh! Tựa như lần trước, dù bản thân có niềm tiếc nuối riêng nhưng cô vẫn an ủi bà cụ nhà anh.
Bây giờ, Hoắc Minh đối với Ôn Noãn còn có thêm một loại tình cảm gọi là tình thân.
Anh rất muốn đưa cô đến trước mộ của bà cụ, để bà cụ được nhìn mặt cô.
Nhưng anh vẫn kiềm chế.
Đợi đến ngày nào đó, Ôn Noãn nguyện ý đeo chiếc nhẫn kim cương của anh lên ngón áp út, anh nhất định sẽ đưa cô tới.
…
Sáng mai Ôn Noãn đi công tác, cô không ở lại qua đêm, Hoắc Minh để tài xế đưa cô về.
Chờ Ôn Noãn rời đi.
Trong sảnh lớn biệt thự xa hoa, ngay cả ánh đèn pha lê cũng thấy cô đơn, Hoắc Minh ngồi một mình trên sô pha, lấy hộp nhung ra khỏi túi quần.
Anh mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
5.20 cara.
Kim cương đẹp hoàn mỹ, người phụ nữ nào cũng sẽ thích!
Thất Tịch, ba ngày nữa sẽ tới lễ Thất Tịch!
Hoắc Minh rất muốn được đón Thất Tịch cùng Ôn Noãn, anh muốn bồi thường cho những tổn thương lúc trước mà cô phải chịu, càng muốn cùng cô trải qua Lễ Tình Nhân truyền thống của đất nước.
Hoắc Minh suy tư một lát, bấm điện thoại gọi cho thư ký Trương: “Giúp tôi sắp xếp lại lịch trình thêm một lần nữa, trong hai ngày Thất Tịch tiếp theo tôi muốn tới thành phố H.”
Thư ký Trương hỏi: “Thành phố H có vụ án mới sao?”
Hoắc Minh ngửa đầu tựa lên lưng ghế sô pha, nói thẳng: “Không phải! Ôn Noãn đến đó công tác!”
Thư ký Trương hiểu ngay lập tức.
Cô ấy cười nhẹ: “Vậy chúc luật sư Hoắc có một Lễ Tình Nhân vui vẻ!”
Hoắc Minh cúp điện thoại, tâm trạng của anh khá tốt, cũng không có ý định nói cho Ôn Noãn biết tin này.
Phụ nữ mà, có ai mà chẳng thích ngạc nhiên!
…
Đội Ôn Noãn dẫn theo có 6 người, công tác liên tục trong hai ngày ở thành phố H.
Dự án này kiếm được nhiều tiền nhưng cũng phải trả giá bằng rất nhiều tâm huyết.
Hai ngày sau, kế hoạch cơ bản đã thành hình, tất cả mọi người gục xuống bàn như những con chó chết, không hề nhúc nhích.
Ngoại trừ Ôn Noãn!
Hai hốc mắt Chu Mộ Ngôn thâm sì, gào thét: “Cô cái người phụ nữ này kiếm tiền không cần mạng nữa hả! Mẹ kiếp, hai ngày rồi ông đây mới ngủ tổng cộng bốn tiếng đồng hồ đấy!”
Ôn Noãn đưa mắt ra hiệu với thư ký.
Thư ký mang ra một cái bao.
Khóa kéo được mở ra, , bên trong chứa đầy tiền mặt màu hồng phấn, thư ký lấy ra từng chồng một, chia thành năm phần.
Mỗi phần có khoảng hai trăm ngàn!
Mọi người đều không còn mệt nhọc, ngồi thẳng dậy, ánh mắt tỉnh táo.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Lấy đi, mỗi người hai trăm ngàn! Với lại, đêm nay Tổng Giám đốc Chu mở tiệc tối ở khách sạn, mọi người tranh thủ đi mua sắm một chút, tạm thời thả lỏng!”
Mọi người reo hò: “Tổng Giám đốc Ôn quá hào phóng!”
Hai trăm ngàn… Ngày thường chắc chắn Chu Mộ Ngôn chẳng thèm để trong mắt, thế nhưng cậu ta rất bội phục Ôn Noãn, nhìn đi, lấy được lòng của tất cả mọi người một cách hợp lý.
Chu Mộ Ngôn cầm tiền, hạ giọng nói: “Được đấy! Nếu không, chúng ta làm bạn nhảy?”
Ôn Noãn từ chối.
Cô dùng biện pháp của cậu ta để đối phó chính cậu ta: “Tôi không nhảy với người ít tuổi hơn tôi!”
Chu Mộ Ngôn hừ nhẹ, bước chân dài rời đi!
Ôn Noãn thu dọn đồ đạc.
Cô quả thật muốn tham gia bữa tiệc, một là để cho Chu Truyền Nhân thể diện, hai là để mở rộng các mối quan hệ.
Cô trở về khách sạn, thay đồ dự tiệc.
Bộ váy dạ hội màu sâm banh, nghe nói còn là loại đặt thiết kế riêng của nhãn hiệu sang trọng ở nước ngoài, giá trị tới tám trăm ngàn, người bình thường có bỏ tiền cũng chưa chắc mua được, còn phải có mối quan hệ.
Đương nhiên, đây là do Bạch Vi sắp xếp cho cô.
Ôn Noãn trang điểm xong, gọi điện thoại nói thẳng quá sang trọng.
Bạch Vi giả bộ nhỏ giọng nói: “Phải sang trọng một chút! Trong chuyện làm ăn, phải ăn mặc sao cho người ta vừa nhìn đã biết là cậu có gia cảnh, cái này gọi là người cần quần áo, Phật cần vàng đấy!”
Ôn Noãn đứng nhìn trước gương.
Quả thực cao quý, xinh đẹp!
Cô cầm túi xách, vào thang máy đi tới phòng tiệc ở lầu hai, trong phòng tiệc vô cùng náo nhiệt, tổ chức thực sự rất hoành tráng.
Chu Mộ Ngôn đã tới từ sớm, áo mũ chỉnh tề đi theo bên cạnh Chu Truyền Nhân.
Ôn Noãn đi tới.
Ánh mắt của con sói nhỏ quét một vòng quanh người cô, hừ nhẹ: “Cũng tạm được!”
Ôn Noãn không thèm so đo với cậu ta, chào hỏi Chu Truyền Nhân.
Chu Truyền Nhân đánh giá cô rất cao, giới thiệu cho cô một vài mối liên hệ hữu ích, Ôn Noãn xã giao vừa phải, con sói nhỏ nhìn mà lòng nóng như lửa đốt!
Người phụ nữ này đối xử với người khác thì cứ trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhìn mình thì lại xa cách!
Mẹ nó!
Sao cậu ta lại phải để ý chứ!
Ngay vào lúc con sói nhỏ nghiến răng nghiến lợi…
Chu Truyền Nhân cười sang sảng rồi nói: “Ôn Noãn, vị này ắt hẳn cháu có quen biết, con trai của luật sư Khương ở thành phố B, Khương Duệ! Hổ phụ không sinh khuyển tử, hiện tại công việc làm ăn của Khương Duệ ở phương nam cũng vô cùng hoành tráng!”
Cả người Ôn Noãn hơi căng thẳng.
Khương Duệ!
Thế mà lại là Khương Duệ!
Đã nửa năm rồi không nghe được tin tức gì về Khương Duệ, cô không chủ động hỏi cũng không có ai nói cho cô biết, ngay cả Khương Sinh học đàn cùng cô cũng chưa bao giờ nhắc tới Khương Duệ.
Ôn Noãn bình tĩnh dần, từ từ quay đầu lại.
Khương Duệ cầm ly rượu vang đỏ trên tay, ánh mắt sâu thẳm.
Cậu ta đã trưởng thành hơn, nhìn trông hơi khác!
Vẻ mặt của Ôn Noãn thả lỏng, nhẹ giọng mở miệng: “Khương Duệ!”
Khương Duệ hơi mỉm cười, buông ly rượu rồi vươn tay, Ôn Noãn chần chờ một chút rồi bắt lấy tay cậu ta…
Chu Truyền Nhân cười rộ lên: “Hóa ra hai người quen biết nhau!”
Ôn Noãn bình tĩnh lại, mỉm cười rồi nói: “Con dạy đàn cho em gái của Khương Duệ, em ấy học ở chỗ con một năm.”
Chu Truyền Nhân lộ ra vẻ mặt “Thì ra là thế”.
Con sói nhỏ ở bên cạnh trợn trắng mắt.
Ha ha!
Cái gì mà em gái học đàn, rõ ràng là Khương Duệ yêu thầm Ôn Noãn nhiều năm, chuyển mình sang yêu đương không thành, bị tên họ Hoắc chạy đến phương nam chạy đi mất, lại nói, thủ đoạn của tên họ Hoắc kia thật độc ác!
Con sói nhỏ nhìn đôi người quen cũ kia, càng nhìn càng không vừa mắt.
Mẹ nó!
Còn phải nhìn bao lâu, còn muốn nói bao nhiêu câu hả?
Cậu ta đang định tiến lên, vừa liếc mắt một cái đã thấy vui vẻ: Ôi trời tên họ Hoắc thế mà lại tới đây!
Ăn mặc rất gì và này nọ, chắc hẳn tới để đưa hơi ấm lễ Thất Tịch mà, lại trải qua thế giới của hai người chứ gì!
Thế nhưng không ngờ được đúng không?
Ôn Noãn sẽ gặp Khương Duệ!
Có phải trong lòng tên họ Hoắc sẽ chua chết không nhỉ?
Con sói nhỏ nằm mơ cũng phải cười tỉnh, cậu ta cũng cười thật, dường như vì cậu ta cười vô cùng lộ liễu cộng thêm vẻ mặt quá mức kiêu ngạo, Ôn Noãn chú ý tới sau đó cô nhìn theo ánh mắt của cậu ta…
Cô thấy Hoắc Minh!