(Nháp) Hoắc tổng truy thê - Chương 341 Cô không muốn lừa dối anh.
Khóe miệng Ôn Noãn hơi cong lên: “Anh muốn tôi hỏi thế nào?”
Khi cô nói lời này, có chút ý châm chọc.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm nụ cười nhẹ trên khóe miệng cô, nhìn vô cùng chăm chú vì cô rất ít khi cười trước mặt anh.
Lại thả lỏng như vậy!
Anh không hỏi nữa, tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, giọng hơi khàn: “Đây là công việc trước kia anh đảm nhận, anh không gặp cô ta!”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Hoắc Minh vẫn nhìn cô, dường như đang chờ gì đó nhưng cuối cùng lại không đợi được.
Anh không rõ mình muốn phản ứng gì từ cô.
Ghen tuông hay cãi vã!
Nhưng còn tốt hơn là bình thản như này!
Tâm trạng của Hoắc Minh lại trầm xuống, một mặt là bà cụ trong nhà qua đời, mặt khác là thái độ của Ôn Noãn, anh bớt lo lắng hơn nhưng anh tự nhủ.
Đàn ông cần phải bình tĩnh!
Anh muốn làm lại từ đầu với cô, đương nhiên anh cũng để tâm hơn trước.
Trong phòng ngủ chính của biệt thự, Ôn Noãn có phòng thay đồ riêng, Hoắc Minh đã chuẩn bị cho cô một ít quần áo để thay, đều là thương hiệu nhỏ mà bình thường Ôn Noãn thích mặc, thậm chí một số bộ còn có kiểu dáng giống hệt tủ quần áo của cô!
Cô luôn thích mang công việc qua, anh đã làm thêm cho cô phòng sách.
Những suy nghĩ chu đáo này của Hoắc Minh, dù sao Ôn Noãn vẫn cảm nhận được.
Tuy không đáp lại nhưng cô sẵn sàng chung sống hòa bình với anh, cho nên tâm trạng anh không tốt thì ít nhiều cô cũng nhường nhịn anh, chẳng hạn như sau bữa tối anh nhất quyết muốn đi phòng nghe nhìn xem phim.
Ôn Noãn khép lại tài liệu.
Khi cô đứng dậy, tự nhiên Hoắc Minh nắm lấy đầu ngón tay của cô, dường như cái chạm nhẹ đó còn cảm động hơn tất cả những ký ức còn sót lại trong quá khứ!
Trong trí nhớ của Ôn Noãn, rất ít khi Hoắc Minh dịu dàng như vậy.
Anh thích ồn ào trên giường hơn.
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Cô không khỏi ngước mắt nhìn anh, Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo cô lại gần, ôm lấy vai cô: “Anh bật phim kinh dị rồi, còn tắt đèn nữa, lát nữa chắc chắn em sẽ sợ!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Thật sao? Thật sự đáng sợ như vậy?”
Hoắc Minh thích nhìn cô cười.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói: “Em cười lên thật đẹp!”
Ôn Noãn ngượng ngùng: “Không phải anh muốn xem phim sao?”
Hoắc Minh mỉm cười, cầm tay cô dẫn cô xuống tầng.
Mặc dù chỉ là phòng nghe nhìn gia đình nhưng lại khá rộng, khoảng một trăm mét vuông, phía trước có một bộ ghế sô pha chìm đặt trước một màn hình cong khổng lồ.
Trong ánh sáng lờ mờ, anh dẫn cô ngồi xuống.
Anh chiếu một bộ phim kinh điển xưa, nói là phim kinh dị, thực ra chẳng qua là phim tình cảm được ngụy trang thành phim kinh dị.
Hoắc Minh xem say mê.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh.
Xung quanh tối om, thực ra ai cũng không thấy rõ nhưng Ôn Noãn vừa quay đầu thì anh đã bắt được.
“Sao vậy?”
Anh ôm vai cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô.
Hành động này làm cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Trong bóng tối, anh cười khẽ: “Em sợ à?”
Ôn Noãn nhanh chóng phủ nhận: “Không có!”
Hoắc Minh lại cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt cô: “Phim hay không?”
“Cũng được!”
Hoắc Minh không hỏi nữa, anh cúi đầu hôn cô…
Ôn Noãn hơi sửng sốt, ngón tay nắm lấy tay anh hơi siết chặt nhưng cuối cùng cũng không đẩy anh ra.
Đúng lúc bộ phim chiếu tới đoạn tình cảm của nam nữ chính, âm thanh và bầu không khí đều tốt đẹp, Hoắc Minh động tình dữ dội, thì thầm vào tai cô: “Có thể không?”
Ôn Noãn dựa vào vai anh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt của cô hết sức bình tĩnh nhưng cô không muốn Hoắc Minh nhìn thấy.
Cô thì thầm: “Đừng ở đây!”
Hoắc Minh luồn ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài.
Cô có động tình hay không, anh biết rất rõ.
Cho nên những lời đó lập tức thốt ra khỏi miệng: “Thật sự không thích chỗ này? Chỗ này tối như vậy, anh cho rằng em sẽ thích, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy nhau!”
Không khí hơi ngưng đọng.
Hoắc Minh nghĩ thầm, thật ra họ nên cho nhau chút thời gian, dù sao thứ anh muốn là cả đời của cô.
Nhưng cô luôn đối xử lạnh nhạt với anh làm anh không khỏi lo lắng.
Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Ôn Noãn không cự tuyệt nhưng cũng không đáp lại nhiều, thỉnh thoảng anh làm tốt, cô mới không nhịn được phát ra tiếng thở dốc tinh tế… m thanh nhỏ kia như tia máu bắn vào trái tim Hoắc Minh.
Anh mất kiểm soát.
Trong phòng nghe nhìn làm được một lần, anh lại ôm cô về phòng ngủ chính, muốn ngắm cô dưới ánh đèn.
Ôn Noãn ôm cổ anh: “Minh, tắt đèn đi!”
Nhưng dưới ánh đèn, anh lại ngắm nhìn cô một cách cẩn thận.
Làn da trắng sứ, mỗi tấc đều vô cùng xinh đẹp, gân xanh mỏng tinh tế ở đuôi lông mày cám dỗ anh không ngừng hôn cô, anh hôn chỗ đó, động tình mãnh liệt: “Gọi anh là Minh!”
Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.
Cô không khỏi nghĩ tới trước khi họ chia tay, có một lần khi động tình cô đã gọi một tiếng ‘Minh’, họ bên nhau rất lâu, cô chỉ gọi tổng cộng đúng một lần!
Nhưng bây giờ cô không muốn.
Hoắc Minh… phải thân mật bao nhiêu mới có thể gọi?
Ôn Noãn không lên tiếng hồi lâu.
Lâu đến nỗi mồ hôi động tình cũng nguội lạnh, lâu đến nỗi trong mắt anh lướt qua vẻ mất mát, Ôn Noãn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi môi đỏ mê người khẽ mở: “Minh, không phải bây giờ chúng ta đang rất tốt sao?”
Không ôm hy vọng với anh, họ sẽ không cãi nhau.
Cũng như lần này anh đi Anh Quốc, mặc dù cô biết nhưng không có cảm giác gì! Anh có gặp Kiều An không, có ôn chuyện cũ hay nói gì không, cô cũng không quan tâm.
Trải qua những chuyện kia, quãng đời còn lại, Ôn Noãn chỉ muốn yêu bản thân mình thật tốt.
Cuối cùng, sự tình vẫn không thể tiếp tục…
Hoắc Minh không hài lòng với mối quan hệ kiểu này, anh tha thiết muốn Ôn Noãn đáp lại anh, ít nhất để cho anh biết trong lòng cô vẫn còn để ý anh, trong lòng cô anh vẫn còn tồn tại.
Ôn Noãn đối xử tốt với anh nhưng lại không cho anh cơ hội.
Anh xuống khỏi người cô, nằm sang một bên, khẽ thở gấp.
Ôn Noãn biết trong lòng anh không vui, nhưng để cô dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi anh, cô thực sự mất mặt.
Cô xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm được một nửa thì Hoắc Minh đi vào, cách tầng hơi nước ánh mắt anh sâu thẳm.
Ôn Noãn rất muốn nói chuyện với anh.
Cô quấn khăn tắm quanh người, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, anh là luật sư thành đạt và là nhà kinh doanh khôn khéo, anh nên biết cách ngăn chặn tổn thất kịp thời! Anh thấy đấy, anh luôn muốn có tôi, bây giờ tôi đang trước mặt anh rồi nhưng anh cũng không vui vẻ… Hoắc Minh, nếu mối quan hệ này khiến anh cảm thấy không thoải mái hoặc không vui vẻ, không bằng kết thúc nó đi!”
Cô không muốn lừa dối anh.
Ít nhất cho tới bây giờ, cô không có ý định cùng anh chung sống cả đời.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù.
Giữa cô và anh, dễ hợp dễ tan, đây là thời điểm tốt nhất.
Ôn Noãn mỉm cười với anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn… tôi không cho được rồi!”
Những lời này anh đã từng nói với cô.
Bây giờ đổi lại là cô nói.
Âm thanh rất nhẹ nhưng lại như búa nặng nghìn cân đập vào ngực anh, khiến anh vô cùng đau đớn.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt.
Giọng anh trầm khàn: “Ôn Noãn, em chịu nói những lời này với anh, có nghĩa là em vẫn còn thương anh…”
Ôn Noãn không lên tiếng, thật ra ai trong họ cũng không dễ chịu!