Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Chương 377 “Không nhịn xuống, lột đồ người ta?”
- Trang Chủ
- Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
- Chương 377 “Không nhịn xuống, lột đồ người ta?”
Sắc mặt Lệ Hàn Tư sầm xuống, lập tức đi theo vào.
Chỉ thấy căn phòng vốn quen thuộc đã bị dọn dẹp trống không, sô pha anh ta và Lăng Kha từng ngồi cùng, cái giường từng ngủ chung đều biến mất, chỉ còn lại một vài đồ vật lặt vặt trên mặt đất.
Trong lòng dâng trào ngọn lửa hừng hực, anh ta tóm lấy một công nhân mà giận dữ hỏi: “Ai cho các người tiến vào?”
Lệ Hàn Tư đã ngồi trên vị trí đỉnh cao giới thương nghiệp mấy năm nên trên người có khí chất rất uy nghiêm.
Công nhân nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ú ớ nói: “Là… Là chủ của nhà này bảo chúng tôi lại đây dọn đồ, nói là muốn bán căn hộ này đi.”
Lệ Hàn Tư nghe xong thì khóe miệng nhếch lên một ý cười.
Ý cười rất nhẹ, lại tràn ngập châm chọc trào phúng.
Lăng Kha, không ngờ cô mới là người tàn nhẫn nhất!
Lệ Hàn Tư không hỏi thêm nữa mà buông công nhân ra rồi xoay người rời khỏi tiểu khu.
…
Khi Đường Dật nhận được điện thoại của Lăng Tiêu thì anh đang mơ một giấc mộng đẹp.
Cô gái nhỏ xinh đáng yêu trong mộng đang ngồi trên đùi anh, chu cái miệng nhỏ mê người thổi mùi hương thơm ngát lên lỗ tai anh, sau đó nâng cằm anh lên rồi từ từ, từ từ mà lại gần.
Ngay vào thời khắc sắp hôn lên môi anh, anh đã bị điện thoại của Lăng Tiêu đánh thức.
Đường Dật bị dựng đầu dậy mang một bụng lửa giận mà nói: “Con mẹ nó ai tìm đường chết, dám quấy nhiễu mộng đẹp của ông đây.”
Sau đó Đường Dật liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu: “Không muốn sống nữa?”
Đường Dật dâng lên bản năng sinh tồn mà rụt cổ lại: “Lăng gia.”
“Ra đây uống rượu.”
“Bây giờ á?” Đường Dật nhìn đồng hồ trên góc bàn, trời má 1h sáng!
“Cho anh hai mươi phút.”
“Hai mươi phút?” Đường Dật nghe xong thì lập tức lộn nhào ngồi dậy: “Từ chỗ tôi đến Thịnh Thế Danh Môn ít nhất cũng nửa tiếng… Alo? Cái đệt!”
Đường Dật không có thời gian nhớ lại mộng đẹp mà phải lập tức xuống giường mặc quần áo, còn thông minh gọi điện thoại ngay cho Diệp Sâm.
Hiện tại tâm tình Lăng gia không tốt, sao có thể để mình anh đối mặt với lửa giận được?
Đương nhiên phải kéo một cái đệm lưng!
Diệp Sâm nghe xong thì nói chắc nịch: “Nhất định có liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn.”
Cho nên đại gia này nhịn một ngày, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa!
Đường Dật không hiểu ra sao: “Liên quan gì đến Thịnh Hoàn Hoàn?”
Diệp Sâm: “Tối hôm qua cô ấy cả đêm không về ngủ, anh không biết à?”
“Cô ấy không về ngủ liên quan gì đến Lăng gia?” Đường Dật càng khó hiểu: “Bọn họ đã ly hôn, hơn nữa trước đó không phải Lâm Chi Vũ cũng qua đêm ở Lăng Phủ sao? Còn có tin hai người sắp kết hôn nữa mà.”
Diệp Sâm cười cười: “Chờ đi, kết hôn không thành đâu.”
“Vì sao?”
“Thân thể đàn ông thành thật hơn cái mồm nhiều, đêm party độc thân của Thịnh Hoàn Hoàn, anh không phát hiện ánh mắt Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn tràn ngập chiếm hữu à?”
“Có sao?”
“Anh chỉ lo làm trò mập mờ với Lăng Kha, trong mắt còn thấy được ai nữa.”
Đường Dật nghĩ đến giấc mơ vừa rồi thì sắc mặt có chút phức tạp: “Đừng nói bừa, một trò chơi mà thôi, anh nói tiếp đi.”
Diệp Sâm không trêu chọc Đường Dật nữa: “Nói đơn giản một chút, chỉ cần Lăng Tiêu còn cảm thấy hứng thú với thân thể của Thịnh Hoàn Hoàn thì anh ta không thể thật sự buông bỏ cô ấy.”
“Ý anh là Lăng gia còn muốn ngủ với vợ trước?”
“Ờ!”
“Biến thái hả, còn muốn ngủ thì ly hôn làm gì!”
“Vậy phải hỏi đại gia nhà anh suy nghĩ cái gì.”
Đường Dật lập tức hiểu ra, vội cầu cứu Diệp Sâm: “Đại ca, anh cũng biết tôi không có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm, nếu tôi đi như thế thì sẽ chết mất xác luôn, cầu xin anh cứu em trai này với.”
Diệp Sâm đầu bên kia điện thoại lộ ra nụ cười như hồ ly: “Có chỗ tốt gì? Lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh chuyện anh gài tôi đấy.”
Đường Dật lập tức chịu thua: “Anh muốn cái gì tôi cũng chịu.”
Khi Đường Dật đi đến Thịnh Thế Danh Môn, Lăng Tiêu chỉ vào vị trí bảo anh ngồi xuống, sau đó cứ uống hết ly này đến ly khác, từ đầu tới đuôi không nói một câu.
Đây mà mời anh đi uống rượu cái gì, rõ ràng là kêu anh ra nhìn hắn uống.
Cũng may anh quá nhìn xa trông rộng, đã thông minh gọi Diệp Sâm lại đây cùng, nếu không đêm nay chẳng phải anh nghẹn chết rồi sao?
Nhưng anh chờ nửa giờ mà Diệp Sâm vẫn chưa tới, cái tên này không thù dai như thế đó chứ?
Lần trước anh chỉ mượn danh nghĩa của anh ta gọi Lăng gia ra xem náo nhiệt thôi mà, có cần keo kiệt như thế không?
Đường Dật đâu biết rằng do mình liên tục chê bai Nam Tầm nên Diệp Sâm đã có ý kiến với anh từ lâu, hỏi sao không nhân cơ hội này chơi anh chứ?
“Lăng gia, xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Dật không muốn chết trong im lặng, Diệp Sâm chậm chạp không tới nên anh đành căng da đầu trò chuyện với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ngước mắt lạnh lùng liếc nhìn anh một cái.
Đường Dật lộ ra cười hiền từ mà quan tâm hỏi: “Có chuyện gì ngài cứ nói đi, để tiểu nhân chia sẻ với ngài?”
Lăng Tiêu nhíu mày: “Anh biến thành thái giám từ hồi nào?”
Đường Dật lập tức kêu oan: “Anh hai, anh không biết hiện tại mình dọa người đến mức nào sao, tôi hoài nghi lát nữa tôi không còn mạng đi ra ngoài nữa đấy.”
Lăng Tiêu cười lạnh: “Vậy sao anh còn không đi, chờ tôi uống say thì anh nhất định phải chết.”
Đường Dật cười gượng: “Nói giỡn thôi, ai không biết anh ngàn ly không say, nói đi, công việc hay là việc riêng?”
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc anh một cái rồi lại bắt đầu uống rượu giải sầu.
Đường Dật hoài nghi có phải EQ của mình quá thấp khiến vị đại gia này không muốn nói nhiều không, nhưng hắn muốn uống rượu trong im lặng thì kéo anh ra đây làm gì?
Đường Dật lòng đầy buồn bực, nhưng lại giận mà không dám nói gì.
Một giờ sau, Diệp Sâm thư thả tới muộn.
Đường Dật cảm thấy thật mệt mỏi: “Sao anh không đợi đến hừng đông rồi đến luôn đi?”
Cũng không nhìn xem hiện tại là mấy giờ, thêm ba tiếng nữa là trời sáng luôn rồi.
Diệp Sâm vờ như không nhìn thấy Đường Dật mà ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu, đi thẳng vào chủ đề: “Đi gặp Thịnh Hoàn Hoàn?”
Lăng Tiêu không trả lời.
Diệp Sâm lại hỏi: “Không nhịn xuống, lột đồ người ta?”
Lăng Tiêu vẫn trầm mặc.
Diệp Sâm nhìn chằm chằm mặt Lăng Tiêu vài giây: “Làm người ta khóc rồi đúng không, sao mặt không sưng, Thịnh Hoàn Hoàn này cũng quá dịu dàng! Nếu là Nam Tầm thì chắc đã liều mạng với tôi rồi.”
Đường Dật trợn mắt há hốc mồm, trò chuyện như vậy cũng được sao?
Sau đó Lăng Tiêu khinh thường mà mở miệng: “Anh là tình đơn phương, có thể so được à?”
Diệp Sâm cười cười: “Nếu Thịnh Hoàn Hoàn không cùng đường thì có chịu gả cho anh không? Không tin hiện tại anh hỏi thử xem cô ấy còn muốn lấy anh không.”
Lăng Tiêu lại không nói, chỉ đổ thêm một ly rượu mạnh rồi im lặng uống.
Đường Dật nhịn không được mở miệng: “Lăng gia, rốt cuộc anh có ý định gì với Thịnh Hoàn Hoàn, mới ly hôn có một tuần mà anh đã hối hận rồi?”
Đáp lại Đường Dật là một ánh mắt sắc bén như đao.
Đường Dật sờ sờ mũi, thôi tốt nhất anh đừng nói chuyện!
Diệp Sâm lại hỏi: “Lâm Chi Vũ kia là như thế nào?”
Lăng Tiêu lạnh nhạt mở miệng: “Cô ấy là ân nhân của Thiên Vũ.”
Diệp Sâm hiểu rõ mà nói một câu: “Khó trách.”
Lúc trước Lăng Thiên Vũ bị ngược đãi ở Mỹ, là Lâm Chi Vũ nhiều lần báo cảnh sát nên cảnh sát mới xuất hiện kịp thời cứu giúp cậu lúc bị ngược đãi.
Lâm Chi Vũ ở toà nhà đối diện, đôi khi Lăng Thiên Vũ bị đánh rồi nhốt ngoài ban công chịu lạnh chịu đói cả ngày, là cô lén đưa nước và đồ ăn cho cậu bé.