Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Chương 370 Mùi vị bị loại thế nào?”
Lý Hưng Hoài lập tức sốt ruột, Thịnh Hoàn Hoàn là hy vọng vựt dậy của Vũ Yến: “Lăng tổng, cô ấy chỉ đến trễ vài phút, anh xem nắng gắt như vậy…”
Lăng Tiêu bắn ánh mắt sắc bén qua: “Dài dòng nữa thì buổi chiều cũng không cần đi.”
Lý Hưng Hoài cứng lại, sốt ruột nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu với ông, ý bảo đừng xin cho mình nữa: “Lý đội, ông dẫn các đội viên đến sân thi đấu trước, tôi sẽ tới đúng giờ.”
Lý Hưng Hoài không còn cách nào, chỉ có thể dẫn các đội viên khác rời đi.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn liếc qua Lâm Chi Vũ cách đó không xa rồi dừng lại người người đàn ông lạnh nhạt trước mặt, cô biết hắn đang cố ý nhắm vào mình, lại không biết mình chọc hắn cái gì.
Cô không yếu thế mà hất mặt lên, bọn họ đã ly hôn, cô không còn là cô gái chỉ có thể để hắn tùy ý làm khó dễ sai khiến.
Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, rất nhanh cô lại bại trận, khí thế của hắn quá mạnh, làm người ta không nhìn gần nổi.
Tiếp theo, cảm giác đau đớn truyền đến từ cằm, cằm cô bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ bóp chặt, chủ nhân bàn tay này cứng rắn nâng mặt cô lên, ánh mắt sắc bén từ từ dời xuống.
Cái cằm tinh xảo, cổ mảnh khảnh…
Khi ánh mắt hắn đi xuống, thân thể Thịnh Hoàn Hoàn căng cứng.
Lúc này trên người Lăng Tiêu tỏa ra cảm giác hung hăng làm người cảm thấy rất bất an, ánh mắt hắn rất hung ác, hình như còn mang theo một tia chiếm hữu không nên xuất hiện.
Cô bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến nổi da gà, quần áo như bị hắn lột ra từng lớp, “Trần truồng” mà đứng trước mặt hắn, bị hắn xem kỹ.
Hắn có ý gì?
Lâm Chi Vũ đang đứng cách đó không xa, ánh mắt làm càn của Lăng Tiêu làm đáy lòng Thịnh Hoàn Hoàn dâng lên lửa giận hừng hực, cô đột nhiên quay mặt đi, đồng thời lui về phía sau một bước.
Cô đầy mặt không vui lạnh nhạt nói với người đàn ông trước mặt: “Anh có thể đổi mới cách tra tấn người khác một chút không?”
Làn da cô rất mịn màng mỏng manh, chỉ mới chốc lát mà khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đã bị nắng làm đỏ bừng, cứ như một quả đào căng mọng ngon miệng.
Ngón tay giơ lên giữa không trung của Lăng Tiêu hơi giật giật, tiếp theo chậm rãi thu tay lại rồi đưa mắt nhìn vào gương mặt bị phơi đỏ của cô, khí thế lạnh lẽo như sương, ánh mắt hung ác như muốn xé nát cô ra.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu nổi, không phải cô chỉ đến muộn hơn mười phút sao, hắn có cần tức giận như thế không?
“Lăng Tiêu, chúng ta phải đi.” Lúc này giọng nói dịu dàng của Lâm Chi Vũ vang lên phía sau Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua hướng cô ta, trùng hợp bắt gặp ánh mắt Lâm Chi Vũ, cô ta lễ phép gật gật đầu, trong mắt không hề có địch ý.
Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy cô ta rất đẹp, từ trong tới ngoài đều tỏa sáng, cứ như một cô công chúa tao nhã mỹ lệ. Trong lòng cô đột nhiên trở nên rất chua xót.
Đây là một cô gái rất xinh đẹp rất dịu dàng còn có giáo dưỡng, khó trách chia tay lâu như thế mà Lăng Tiêu vẫn nhớ mãi không quên!
Lăng Tiêu xoay người bỏ đi, mang theo khí thế lạnh lẽo âm u. Từ đầu tới cuối hắn không nói một chữ.
Sau khi lên xe, Lăng Tiêu vẫn luôn gia tốc, sắc mặt lạnh lẽo, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ánh mắt Lâm Chi Vũ nhìn vào đôi tay nổi cả gân xanh của hắn, hắn đang cố gắng khống chế lửa giận trong lòng, mà ngọn lửa này đến từ vợ trước.
Lâm Chi Vũ cũng biết vợ cũ của Lăng Tiêu – Thịnh Hoàn Hoàn.
Tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta chụp lén, cô và cháu trưởng của Đường gia Hải Thành – Đường Nguyên Minh hôn hít nồng nhiệt trên xe, sau đó còn được anh ta ôm từ gara vào thang máy, những bình luận trên mạng không được dễ nghe lắm.
Hướng này không phải đi sân thi đấu, khi ra cửa cô đã hẹn với Lăng Tiêu đi xem cuộc đua quốc tế, hiện giờ sợ là không xem được rồi.
Nhưng Lâm Chi Vũ rất thông minh, cô ta không hỏi cái gì cả.
Cuối cùng xe đậu lại trước cổng khách sạn Lâm Chi Vũ đang ở, rốt cuộc cô ta cũng mở miệng: “Em cứ nghĩ hôm nay chúng ta sẽ có một buổi hẹn hò lãng mạn, xem ra là không được rồi.”
Lăng Tiêu không giải thích nhiều: “Xin lỗi.”
“Sáng hôm nay ba có hỏi em có muốn gả cho anh không, anh biết em trả lời thế nào không?” Lâm Chi Vũ cười nhạt nghiêng mặt qua, nhìn bên mặt lạnh lẽo mê người của hắn mà nhẹ giọng nói: “Em nói, muốn.”
Lăng Tiêu trầm mặc một lúc lâu, sau đó đưa tay tắt máy xe: “Tôi đưa cô đi vào!”
….
Thịnh Hoàn Hoàn không ngốc như trước kia, sau khi Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ rời đi không lâu thì cô lập tức đi vào chỗ râm mát, vừa đi vài bước thì đột nhiêu choáng váng xây xẩm.
Cô vội ngừng bước, sau một lúc cảm giác choáng váng mới vơi đi, nhưng lại hơi buồn nôn, cảm giác mất hết sức lực.
Đây là… Bị cảm nắng?
Mới phơi nắng không bao lâu, không đến mức vậy chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, cô trở lại trong phòng rồi ngồi xuống, một lúc sau mới đỡ buồn nôn. Cô uống một cốc nước lớn rồi nằm lên bàn nghỉ ngơi một lát, cơn buồn ngủ mãnh liệt đột nhiên đánh úp lại.
Khi thức dậy lần nữa đã là hai giờ sau, còn do bị tiếng chuông điện thoại làm bừng tỉnh.
Là Lý Hưng Hoài gọi tới hỏi thăm, cũng dặn dò cô hôm nay là vòng loại tiến vào trận chung kết, tuyệt đối đừng đến trễ.
Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại rồi liếc nhìn thời gian trên màn hình thì lập tức hoảng sợ, cô nghĩ mình chỉ nhắm mắt một lát, không ngờ lại ngủ lâu như thế.
Hơn nữa cô còn muốn tiếp tục ngủ một lát!
Chờ rửa mặt xong cảm giác buồn ngủ này mới vơi đi một chút.
Khi đến sân thi đấu thì nửa trận đầu đã kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn họp mặt với bọn Lý Hưng Hoài bên ngoài hội trường, cô phát hiện sắc mặt họ đều rất nặng nề.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Mao Tuấn, cuộc thi của anh ta được xếp vào buổi sáng.
Mao Tuấn nhìn cô, muốn nói lại thôi, tràn ngập áy náy tự trách và bất đắc dĩ.
Không cần hỏi lại đã biết kết quả. Mao Tuấn bị loại, không thể tiến vào trận chung kết.
“À, đây không phải đoàn xe Vũ Yến sao?” Thịnh Hoàn Hoàn vừa định an ủi Mao Tuấn vài câu thì một giọng nói châm chọc đã truyền tới.
Ngẩng đầu liền thấy Vu Hạo đang nhìn bọn họ với vẻ mặt khinh thường, thành viên đoàn xe 666 phía sau gã đều kiêu ngạo như con công xòe đuôi.
Mặt Lý Hưng Hoài trầm xuống: “Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi.”
Mao Tuấn bị loại là đả kích rất lớn đối với Vũ Yến, niềm tin của nhân viên đoàn xe đối với đám người Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng giảm đi, lúc này nếu bị người ta cười nhạo thì sĩ khí nhất định giảm mạnh.
Nhưng người của đoàn xe 666 nhất quyết muốn gây hấn, trực tiếp chặn trước mặt bọn họ.
Vu Hạo trực tiếp chỉ vào Mao Tuấn mà cười nhạo: “Này, thủ hạ bại tướng, mùi vị bị loại thế nào?”
Mao Tuấn không may bị sắp vào chung tổ với Vu Hạo, kết quả Vu Hạo đứng đầu cả tổ, mà Mao Tuấn xếp giữa, vẫn bị loại.
Mao Tuấn bị điểm danh siết chặt đôi tay lộ ra vẻ mặt nhịn nhục.
Vu Hạo khinh thường nhìn lướt qua những thành viên khác của Vũ Yến, trên mặt mang theo vẻ tự hào và khinh miệt trịnh thượng như đã đoạt giải quán quân: “Cho nên mới nói, chỉ có chút thực lực ấy thì đừng đi ra làm mất mặt xấu hổ, tôi còn mắc cỡ dùm các người.”
“Nghe nói họ còn không biết tự lượng sức mình đánh cược với người của Quân Hạm, người thua múa thoát y, thật không biết họ lấy dũng khí từ đâu ra.”
“Có lẽ người ta chỉ muốn khỏe dáng người bốc lửa một chút thôi.”
“Ha ha ha…”