Nhân Vật Phản Diện Cố Chấp Đang Phát Điên - Tử Vũ Nguyệt Diên - Chương 5: Ngày càng thân thiết
- Trang Chủ
- Nhân Vật Phản Diện Cố Chấp Đang Phát Điên - Tử Vũ Nguyệt Diên
- Chương 5: Ngày càng thân thiết
______________________
Lỗ tai mèo của Thu Lạc run lên một cái, quay đầu lại nhìn Lâm tẫn Nhiễm, từ góc nhìn của nó, vừa vặn nhìn thấy một cái cằm thon gầy, và khoé miệng nhếch lên một đường cong nhỏ, biến mất rất nhanh.
Tên này còn khá biết điều.
Nể tình mỹ thực, Thu lạc vô cùng rộng lượng mà tha thứ cho hành động sờ đầu nó của đối phương — đầu đàn ông cũng không thể cho người khác sờ, thế nhưng, chính mình cho người khác sờ không tính.
Mèo đen nhỏ đắc ý ăn no nê một chút, cuối cùng cũng coi như bù đắp việc bới thức ăn thừa từ trong thùng rác, từ nay về sau ở trong nhà “vị hôn phu” trải qua cuộc sống làm mưa làm gió.
Chỉ có phiền não duy nhất là, nó phải làm sao để cho Lâm Tẫn Nhiễm mang nó đến Thu gia đây?
Thu Lạc chán đến chết mà ghé vào trên bàn gỗ lim to lớn, duỗi chân ngáp một cái.
Sau khi mù, Lâm Tẫn Nhiễm rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ việc quan trọng, kể cả công ty cũng rất ít đến, công việc hằng ngày đều mở video hội nghị giải quyết, phần lớn thời gian đều nhốt mình trong phòng, cả ngày tối lửa tắt đèn.
Trừ bỏ Lâm Nhị thúc âm dương quái khí, tỉnh thoảng những tiểu bối khác của Lâm gia, thử thăm dò đến đây ân cần hỏi thăm, đều bị Lâm Tẫn Nhiễm không lưu tình đuổi đi.
Từ từ cũng không ai đến tự làm mất mặt.
Trái lại việc Lâm Tẫn Nhiễm nuôi dưỡng mèo đen chỉ biết đả thương người, thậm chí còn cùng ăn cùng ngủ với mèo, chuyện này nhanh chóng lan truyền.
Thậm chí có người lén hoài nghi là do mèo đen không rõ nguồn, mới khiến tính tình Lâm Tẫn Nhiễm càng ngày trở nên hỉ nộ vô thường.
Tạm biệt ánh sáng ban ngày, ánh mặt trời cũng trở nên có cũng được không có cũng được, y dứt khoát ngay cả rèm cũng không mở, cả phòng ngủ tràn ngập mùi thuốc không ra cay đắng.
Đừng nói lâm Tẫn Nhiễm bệnh người mù mà u ám, ngay cả Thu Lạc tâm tính tốt đẹp là thanh niên bốn tốt, thời gian dài ở trong môi trường cô độc âm u như vậy, đều nghẹn đến khó chịu.
Thu Lạc có tay có chân, ngẫu nhiên còn có thể ra ngoài đi dạo, hưởng thụ một chút mát xa từ nhóm nữ hầu tiểu thư tỷ tỷ, nhưng bất luận nó lôi kéo Lâm Tẫn Nhiễm ra sao, đối phương vẫn không muốn ra ngoài.
Giống như rời khỏi căn phòng âm u y quen thuộc này, một toà trang viên to như thế, không có chỗ nào khiến y có cảm giác an toàn.
“Giao cho cậu quản lí nhà truyền thông đưa công ty ra thị trường kia, gần đây hình như thành tích trượt rất nhiều?” Lâm Tẫn Nhiễm lười biếng ngồi dựa vào ghế sofa, ngón tay không để ý mà ôm lấy đuôi mèo, nhẹ ngàng vuốt ve.
Mọi người đều biết, mèo và đuôi mèo là hai loại sinh vật, Thu lạc thấy y chơi nữa ngày, mới phát hiện đó chính là cái đuôi của mình, lập tức không nói gì mà rút về.
Đối diện hắn là quản lí một chi nhánh của tập đoàn Lâm thị, là anh em họ chi thứ của Lâm gia, cùng thế hệ với Lâm Tẫn Nhiễm.
Người nọ nhìn chằm chằm vào một bản tóm tắt về giá cổ phiếu giảm trên mặt bàn, cùng với bút ghi âm, lo lắng lau mồ hôi: “Lâm tổng, việc này… Ngài cũng biết gần đây truyền thông bên ngoài có nhiều tin đồn, bất quá quý sau nhất định sẽ thực hiện lợi nhuận.”
Lâm Tẫn Nhiễm chậm rãi thu lại ý cười, con ngươi đen kịt không có tiêu cự dừng lại trên người dối phương, lạnh lùng nói: “Ý của cậu là, thành tích của cậu trượt là do tôi? Mà không phải cậu cùng kẻ hữu danh vô thực cấu kết, cố ý làm rỗng giá cổ phiếu, tổn hại công phì tư(?)?
Quản lí sắc mặt trắng bệch, hệt như bị một chậu nước lạnh dội xuống, lạnh thấu tim gã vốn tưởng rằng chuyện mình làm là bí mật, không nghĩ tới Lâm Tẫn Nhiễm mắt cũng mù, lại còn cài nhiều tai mắt như vậy!
“Lâm tổng, cho tôi một cơ hội nữa đi! Lần sau tôi không dám nữa!”
Lâm Tẫn Nhiễm cười lạnh một tiếng, tuỳ ý khoát tay, trực tiếp phán quyết cho tiền đồ của đối phương.
Khi quản lí rời khỏi phòng mặt xám như tro tàn, ngoài cửa một vị phu nhân tóc vàng đang đứng dáng người đẫy đà, đi theo phía sau là một thiếu niên hơn hai mươi.
Phu nhân che miệng cười khẽ: “Tẫn Nhiễm cũng không tránh khỏi không hợp tình người, quản lí Lý nhiều năm vì tập đoàn tận tuỵ, hiện giờ bất quá chỉ phạm một sai lầm nhỏ, lại bị đuổi đi?”
Thiếu niên lầm bầm một tiếng: “Mẹ, này không phải là sai lầm nhỏ.”
Phu nhân lườm cậu một cái: “Ta với đại ca ngươi nói chuyện, ngươi bớt xen mồm.”
Thu Lạc tuỳ tiện liếc hai người kia một cái, vô cùng đơn giản mà lấy được thông tin nhân vật, phụ thân Lâm Tẫn Nhiễm tái giá có đứa con trai út cùng người vợ đó.
Mấy năm Lâm Tẫn Nhiễm mới từ nước ngoài trở về, chịu không ít khi dễ từ vị mẹ kế này, sau khi y nắm quyền, chuyện đầu tiên làm là đem mẹ kế cùng với anh chị em cùng cha khác mẹ, loại tất cả ra khỏi hội dồng quản trị.
Giờ đây đứa em trai này ngay cả tiền tiêu vặt đều phải xem sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm, nào dám ở trước mặt y kiêu ngạo?
Duy nhất chỉ có người mẹ kế ở Lâm gia tử quyết không chịu buông tay, chỉ cần ông cụ Lâm một ngày còn ở trên giường bệnh chưa xuống mồ, thì ít nhất ở trên pháp luật, bà ta vẫn là nữ chủ nhân nơi này, Lâm Tẫn Nhiễm không thể không đối với bà ta có kiêng dè.
Những họ hàng Lâm gia chưa từ bỏ ý định này, dưới sự chèn ép của Lâm Tẫn Nhiễm kéo dài hơi tàn, đợi được cho đến kẻ địch bị báo ứng hai mắt mù như giờ, những tâm tư kia lập tức ngóc đầu.
Nào biết Lâm Tẫn Nhiễm chẳng để ý tới mẹ kế khiêu khích, vẻ mặt giễu cợt, vừa mở miệng liền đánh vào chỗ hiểm: “Gần đây em trai rãnh như vậy, không bằng đi Australia bồi dưỡng vài năm đi, học không tốt đừng trở về, có một kỹ năng bên người, đỡ cho sau này tầm thường vô vi(*).”
(*)thuận theo tự nhiên không có trí tiến thủ
Thu Lạc nhìn thấy vị phu nhân sợ hãi, vẻ mặt không dám tức giận, vô cùng buồn cười, thiếu niên kia cũng không dám cãi lại, lô kéo mẹ rời đi.
Bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng mắng của nữ nhân: “Mắt hắn không có khả năng hồi phục! Một người mù, có thể ngang ngược được bao lâu?”
Thu Lạc quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt không chút thay đổi của Lâm Tẫn Nhiễm có chút đăm chiêu, Thu gia cùng Lâm gia quan hệ gia đình có thể nói cách biệt một trời, đại gia đình này chỗ nào giống người thân, tất kẻ đều coi Lâm Tẫn Nhiễm là kẻ thù.
Khó trách y ngay cả phòng cũng không muốn ra.
Người ngoài đều rời đi sạch sẽ, Lâm Tẫn Nhiễm âm u ngồi ở chỗ kia, đang cầm văn kiện phiên dịch bằng chữ nổi trong tay ngẩn người.
Thu Lạc yên lặng đi đến bên cạnh y, đứng thẳng dậy, vươn chân trước vỗ đầu đối phương. Trước đây mỗi lần hắn buồn bã, anh cả chính là an ủi hắn như vậy.
Lâm Tẫn Nhiễm sửng sốt, móng vuốt mèo bị y chộp vào trong lòng bàn tay, ngón tay xoa xoa miếng thịt vừa mềm vừa đàn, giọng nói khàn khàn: “Ngươi đánh ta? Ngay cả ngươi cũng thấy ta không hợp với đạo làm người, máu lạnh vô tình?”
Đầu Thu lạc chậm rãi nổi lên một dấu chấm hỏi, năng lực lý giải của người này thật làm mèo nôn nóng.
Lâm Tẫn Nhiễm cảm nhận được xúc cảm lông xù sau gáy mèo, cũng không biết nói chuyện với mèo, hay là nói một mình: “Ngươi không biết, có người đi theo ta là bởi vì ta có thể cho họ thứ họ muốn, một khi ta mất đi quyền thế, thì tất cả mọi người đều sẽ vứt bỏ ta đi.”
“Ta phải làm cho bọn họ sợ hãi ta, bất luận thuộc hạ hay kẻ thù, hễ ta lộ ra một tia yếu đuối, kết cục sẽ không tốt như cha nằm trên giường bệnh chờ chết đâu.”
Thu Lạc trầm mặc thở dài, tốt xấu gì y cũng là con người, nhưng hắn ngay cả người cũng không phải.
Hai người bọn họ một mù, một “câm”, ngay cả việc an ủi lẫn nhau cũng không được.
Thu Lạc im lặng ngồi ở bên người bồi Lâm Tẫn Nhiễm, nhìn y khát muốn uống nước, liền đem chén trà đẩy qua, thấy hắn đi vấp, liên kêu meo meo.
Sinh hoạt hằng ngày đối với một người mù mà nói thật sự có nhiều bất tiện, chẳng hạn như việc vệ sinh và tắm rửa.
Lâm Tấn Nhiễm đi ra bên ngoài ngay cả xe lăn cũng không chịu ngồi, càng đừng nói đến để người hầu giúp y đi tiểu, cho dù tắm rửa cũng phải kiên trì tự mình làm, không cho người khác ở bên cạnh chiếu cố.
Nhưng Thu Lạc không phải là người khác, hiện giờ nó đã là trùm đại trạch Lâm gia, nó muốn đi đâu, thì ngay cả Lâm Tẫn Nhiễm cũng không quản được.
Vì phòng ngừa Lâm Tấn Nhiễm ở nhà vệ sinh trượt ngã hỏng đầu, không thể mang nó đến Thu gia, mỗi ngày tắm rửa, mèo đen nhỏ nhất định phải chen vào bên trong, Lâm Tẫn Nhiễm đuổi vài lần, vẫn đứng sững ở bên cạnh nhìn.
Sau đó thành thói quen rồi.
Bên trong phòng tắm, nước ấm từ vòi sen nhỏ giọt tí tách phun ra, trong phòng sương trắng mịt mù dày đặc.
Lâm Tẫn Nhiễm cởi áo vest, chỉ mặc duy nhất kiện áo mỏng, ngón tay thon dài dừng ở trên cúc áo thạch anh, từ trên xuống dưới cởi bỏ từng cái.
Thời gian dài y đứng ở trong bóng tối không thấy ánh sáng mặt trời, làn da so với người thường trắng nõn hơn, ngực mỏng manh cơ bắp theo hô hấp phập phồng.
Từ vai cổ đến thắt lưng, đường cong lưu loát mà lạnh lẽo, bị ánh đèn ấm áp trong phòng tắm chiếu, hiện ra một tầng ánh sáng ôn hòa, ánh mắt nhu hòa thời gian dài ảm đạm.
Thu Lạc ngồi xổm đứng ở trên bồn rửa tay, hai chân trước được bọc, trên đầu là nón mèo chống thấm nước, rất giống một lão nông dân ngăm đen, đang xem nụ cây ngô mọc trong ruộng nhà mình.
Sau khi mù, những cảm giác khác ngược lại trở nên dị thường mẫn cảm, như là phát hiện mèo con đang nhìn chằm chằm mình, Lâm Tẫn Nhiễm không được tự nhiên mà xoay người.
Mèo đen nhỏ lập tức lạch cạch lạch cạch di chuyển, nhảy đến trên bồn cầu, tiếp tục cấp bách nhìn người chằm chằm, mắt mèo mở tròn, không chớp mắt mà nhìn đối phuong cởi quần áo.
Mèo đen ló đầu.jpg
Lâm Tẫn Nhiễm nghe được tiếng động: “….”
Cũng không biết con mèo này làm sao lại có sở thích kỳ quái này.
Y vịn cửa kính mờ trong phòng tắm đi vào, sau đó rất nhanh đóng lại cửa kính, đem mèo đen chặn bên ngoài.
Thu Lạc linh hoạt theo tủ âm tường(*) nhảy đến phòng tắm, chân trước bám vào mép thủy tinh bên cạnh, treo ở trên cửa thủy tinh, thò đầu mèo ra nhìn xuống.
(*) tủ xây trong tường
Dáng vẻ lo lắng quan tâm, giống như người cha già chăm sóc cuộc sống không thể tự lo liệu của con trai mù.
Dòng nước nóng chà xát thân hình thon dài, một thân hàn khí bị xua tan, Lâm Tẫn Nhiễm nhắm mắt, ngửa đầu, mái tóc ướt sũng bị ngón tay chải ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng.
Thái dương ẩn ẩn một mảnh xanh tím, là đụng vào góc bàn lưu lại, trên người y có rất nhiều dấu vết va chạm và trầy da.
Ngày thường chúng nó kín đáo bị bao vây trong tây trang phẳng phiu, chỉ có lúc này, mới lộ ra thứ bị ánh sáng vứt bỏ.
Lâm Tấn Nhiễm sờ đế chốt mở van, tiếng nước dần dần thu lại, trong hư không bắt được nửa ngày, y mới nhớ quên đem khăn tắm vào.
Bỗng nhiên, một cái khăn mặt mềm mại từ trên trời giáng xuống, vừa vặn ở trên đầu y.
Y kéo khăn mặt xuống, theo bản năng ngẩng đầu, mặc dù không nhìn thấy, y cũng có thể khẳng định, nơi đó nhất định đang treo một cái đầu mèo tròn, đang “đối diện” với chình mình.
Con mèo này…. Thật sự thông minh quá đáng, quan tâm quá mức.
Lâm Tẫn Nhiễm trong lòng khẽ động, nơi hẻo lánh lạnh lùng cứng rắn giống như hóa thành một khối nhỏ, mơ hồ dâng lên một tia bí ẩn mong đợi tương lai nếu có một ngày, tất cả mọi người bỏ y mà đi, quãng đời còn lại trong bóng tối có hay không vẫn còn có nó?. Đam Mỹ Cổ Đại
“Meo!!”
Thu Lạc sợ hãi kêu lên một tiếng, cửa kính truyền đến âm thanh một trận trượt ma sát cấp tốc.
Lâm Tẫn Nhiễm biến sắc, không quan tâm đẩy cửa đi ra ngoài, bị vũng nước trong phòng tắm làm cho lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã.
“Làm sao vậy? Ngã rồi?”
Lâm Tẫn Nhiễm không tìm thấy mèo con ở đâu, một đầu gối nửa quỳ trên gạch men sứ lạnh như băng, hai bàn tay vươn ra, lo lắng mà sờ soạng xung quanh.
“Meo meo ngao…” Thu Lạc kêu một tiếng yếu ớt, báo cáo vị trí của mình, tiếng kêu nghe là lạ.
Cửa kính đầy hơi nước, khi Thu Lạc chuẩn bị nhảy xuống bất hạnh giẫm trượt một cước, bốn phía lại trơ trụi không một điểm sức lực, nó cứ như vậy bốn chân mở ra, giống như tấm khăn lông, bụng dán vào cửa kính trượt xuống.
Sau đó đem cửa kính phủ đầy hơi nước lau khô một mảnh lớn.
Thời điểm Lâm Tẫn Nhiễm đụng vào Thu Lạc, phát hiện tư thế mèo con kì quái ôm bụng nhỏ mà kêu rầm rì.
Lâm Tần Nhiễm cau mày kiểm tra nửa buổi, móng vuốt cùng xương cốt đều không sao.
Y trầm mặc một lát, khóe miệng giơ lên một độ cung nhỏ, tựa như cười mà không phải cười: “Há, mài trúng trứng?”
Mèo con trong nháy mắt liền tạc mao: “Meo!!!”
Câm miệng.
____________________
Sau bữa tối, Lâm Tẫn Nhiễm như thường lệ ngồi trên sofa nghe tin tức buổi chiều.
Trải qua việc ” Thẳng thắn thành khẩn ” một người một mèo đã thân mật hơn rất nhiều, Thu Lạc lười biếng mà ngửa lên người nam nhân bên cạnh mình, hai chân trước kê cái ót, hai cái chân lông dài vắt chéo, tư thế giống nhau như đúc khi xem phim ở rạp chiếu phim của gia đình mình.
Còn thiếu một thùng bỏng.
Thu Lạc cũng lười giả bộ mèo, dù sao Lâm Tẫn Nhiễm cũng không nhìn thấy.
Khi tin tức phát đến trang giải trí, trên màn hình TV, thình lình xuất hiện một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, Thu Lạc nhất thời từ trên sofa nhảy dựng lên, lỗ tai cao vút, đuôi mèo cũng muốn nổ tung.
Nó hạ thấp mi tâm, mắt mèo co rút lại, đáy mắt hiện lên một mảnh tức giận màu vàng lợt, trầm thấp mà rống lên một tiếng!
Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện mèo con nóng nảy, nhíu nhíu mày: “Làm sao?”
Âm thanh tin tức người chủ trì tiếp tục truyền đến: “Đoạn ngoài lề này là nhân vật nam chính, là Thu Lạc con trai nhỏ của chủ tịch tập đoàn Thu Diệp đóng vai, mới đây bởi vì xảy ra tai nạn mà nhập viện, có tin tức nói, Thu Lạc mất trí nhớ sau tai nạn, đến nay chưa khôi phục.”
“Theo nhân sĩ bên trong tiết lộ, bộ phim này là anh cả của hắn bỏ ra số tiền khổng lồ vì hắn đo ni đóng giày(*), hiện nay bị các đại bình đài cư dân mạng trào phúng, ‘Tốt một soái ca bị hủy dung diễn xuất’, leo lên hotsearch, nhưng Thu Lạc bày tỏ cho dù lỗ vốn cũng không buông tha giấc mộng….”
(*) có thể hiểu đơn giản là làm những cái phù hợp với người đó, giống như mình mua giày vậy phải mua giày phù hợp với từng nét trên chân.
Mèo đen nhỏ giận không chỗ phát tiết, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực Lâm Tấn Nhiễm: “Meo ô ô!”
Rõ ràng đó là mặt hắn, danh tiếng hắn, anh trai hắn, còn có tiền của nhà hắn!
Lâm Tẫn Nhiễm ngôn ngữ mèo cấp 0 vuốt ve đỉnh đầu mèo con nhỏ, cười khẽ: “Làm sao vừa thấy tiểu thiếu gia Thu gia ngươi liền kích động như vậy? Ngươi thích hắn?”
Thu Lạc: “???”
Hắn không phải! Hắn không có!
_______________
Ban đêm gió lạnh, phòng ngủ cho dù có sưởi ấm chống lạnh, cũng luôn ẩn ẩn có cổ khí lạnh nói không nên lời.
Từ lúc nhìn thấy tin tức buổi chiều, Thu Lạc vẫn ngồi phịch ở sofa, dáng vẻ âm thầm rầu rĩ không vui, cũng không ra khỏi cửa tản bộ, cũng không xoay quanh Lâm Tẫn Nhiễm, chỉ có cái đuôi ủ rủ quét tới quét lui.
Cái người xuyên thư kia tu hú chiếm tổ chim nói dối chính mình bị tai nạn mất trí nhớ, cha mẹ và anh trai chỉ sợ đau lòng còn không kịp, cho dù tính tình thay đổi lớn, cũng quy về tai nạn xe đụng hư đầu óc, hy vọng bọn họ phát hiện chân tướng là không có khả năng…
Lâm Tẫn Nhiễm bản thân còn khó bảo vệ, càng không bên trông cậy vào, còn việc thông gia, rất nhanh y sẽ bị người xuyên thư ghét bỏ mắt bị mù mà từ hôn!
Thu Lạc sống không còn gì luyến tiếc mà thở dài, chẳng lẽ muốn chính mình cả đời làm mèo sao?
Lâm Tẫn Nhiễm bận bịu công việc lúc rãnh rỗi theo thói quen, ở trên bàn tìm kiếm vị trí của mèo đen nhỏ, tìm nửa ngày, mèo chưa đụng tới, ngược lại đem một chai Lafite 96 năm làm rớt.
Bình rượu đỏ rớt ở bên trong thảm nhung, đập ra một tiếng vang trầm thấp, thân bình tuy rằng không có vỡ, nút bịt nhét chẳng kiên cố rớt ra ngoài, vừa lúc đánh vào trên mông mèo.
Thu Lạc vừa vặn bị đánh, khó chịu mà quay đầu lại liếc mắt một cái, từ trên sofa nhảy xuống, hai ba bước lắc lư đến bên cạnh bàn.
“Miêu?” Lâm Tẫn Nhiễm nghe thấy âm thanh mèo đen gảy bình rượu, thấp người muốn đi nhặt: “Đó là rượu, không phải thứ ngươi có thể uống…”
Thu Lạc đang một bụng oán khí không có chỗ phát tiết, đem bình rượt đỏ ôm vào trong ngực, hai chân nâng miệng bình lên, chân sau giẫm một cái, dịch rượu màu đỏ sậm thoáng cái ùng ục ùng ục tràn vào miệng mèo.
Thu Lạc mượn rượu giải sầu từ từ nhắm hai mắt lại: “Tân tấn tấn ______”
Lâm Tẫn Nhiễm rốt cục đụng đến được đuôi mèo, một tay kéo mèo quay về trong lòng ngực, đoạt đi bình rượu đỏ kia, cũng không biết uống vào ít hay nhiều.
Y có hơi sốt ruột: “Mau nhổ ra!”
Thu Lạc mắt mèo hơi phóng đại, mờ mịt mà chớp chớp, con ngươi màu hổ phách kín một tầng sương mù mơ hồ, bị Lâm Tẫn Nhiễm lay động nửa buổi, đánh một cái thanh thúy lên rượu: “Cách ~”
Lâm Tẫn Nhiễm bất đắc dĩ nhíu mày: “…Ngươi thật sự không có chuyện gì sao?”
Thu Lạc vịn cánh tay nam nhân, lảo đảo đứng thẳng dậy, trong lúc đó hít một hơi mùi thơm ngọt ngào của rượu tràn đầy.
Nó giống như đang leo lên một tòa núi lớn, dùng sức nửa ngày còn chưa đi đến đỉnh núi, đi vừa nóng lại vừa mệt, đành phải đặt mông ngồi ở vùng núi hẻo lánh trong hang nghỉ ngơi.
Lâm Tẫn Nhiễm thấy mèo đen nhỏ nằm bất động trong cổ mình, hơi thở nồng đậm phun lên da, giống như đắp một tấm thảm lông mèo, làm cho y nóng gần hập.
Y nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ mèo con, hơi hơi nghiêng mặt, môi mỏng cọ qua lông xù tai mèo, dẫn đến một trận run rẩy mẩn cảm.
Trải nghiệm thân mật như vậy, Lâm Tẫn Nhiễm từ nhỏ đến lớn chưa từng có, y chần chừ một lát, cuối cùng cuối đầu, thử thăm dò dùng chóp mũi cọ cọ đỉnh đầu mèo đen nhỏ.
Cảm giác kia thuận theo mà mềm mại, là một loại bao dung hoàn toàn không có phòng bị.
Thu Lạc trước kia khi ở nhà, anh trai cũng không dám để hắn uống rượu, cũng không phải bởi vì hắn nổi danh một ly say, mà là sau khi hắn say rượu, một khuôn mặt anh tuấn say khướt đỏ lên, gặp người liền phóng điện, lời ngon tiếng ngọt giống như không cần tiền mua đổ ra bên ngoài, tựa như tình thánh nhập vào, không biết trộm đi bao nhiêu trái tim thiếu nam thiếu nữ, ngày hôm sau sau khi tỉnh rượu, làm hại Thu Lẫm lau mông cho hắn.
Từ đó về sau, liền triệt để hạ xuống lệnh cấm uống rượu cho hắn.
Hiện tại Thu Lạc biến thành mèo, còn kiêng dè chỗ nào?
Rượu chỉ là một khoảnh khắc.
Mèo đen nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, lắc lắc đầu, nổ lực từ vai Lâm Tẫn Nhiễm đứng thẳng dậy, sau đó, hai bàn tay ngắn tiến hành, ôm lấy cổ Lâm Tẫn Nhiễm.
Nam nhân sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, đầu mèo lông xù đã dán lên cái miệng của y, ba một tiếng: MOA~
Lông tơ và chòm râu dài ngắn ngủn gãi đến da ngứa ngáy, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm liếm.
“Meo ô ~” Tiểu mỹ nhân không cần sợ!
“Meo ô ô ~” cho dù không nhìn thấy, ca ca cũng bảo hộ ngươi!
Một bên Thu Lạc lấy hai má cọ, một bên nâng chân sờ đỉnh đầu nam nhân, miệng còn đang trịnh trọng lừa người, cũng không quản người khác nghe hiểu hay không hiểu ngôn ngữ mèo của nó.
Lâm Tẫn Nhiễm dở khóc dở cười cứng đờ ở trong sofa, tùy ý mèo đen nhỏ làm nũng mà ủi tới ủi đi, bỗng nhiên có chút hiểu, vì sao mèo con loại sinh vật yếu ớt này có thể dễ dàng chinh phục nhiều người như vậy.
Cho dù tâm y nhiều năm bị băng tuyết bao phủ như vậy, cũng phải tan ra một góc.
Y nhẵn lại nhẵn, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, ở trên gáy mèo đen nhỏ hạ xuống một nụ hôn.
“Ngươi sẽ không rời khỏi ta, có đúng hay không?”