Nhân Vật Phản Diện Cố Chấp Đang Phát Điên - Tử Vũ Nguyệt Diên - Chương 4: Không ai không thích mèo
- Trang Chủ
- Nhân Vật Phản Diện Cố Chấp Đang Phát Điên - Tử Vũ Nguyệt Diên
- Chương 4: Không ai không thích mèo
Một lát sau, bảo tiêu và nhóm người hầu thu dọn xong rời đi, phòng ngủ một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Lâm Tẫn Nhiễm đem mèo đen nhỏ thả xuống, chính mình trở lại sofa ngồi.
Mặc dù y không bài xích động vật nhỏ, nhưng nói yêu thích, nội tâm sớm đã đủ lạnh cứng, cũng không có không gian dư thừa cho tiểu sủng vật mềm mại yếu ớt dính người này.
Tối nay mèo đen cào thương Lâm nhị có lẽ là một trùng hợp, nói không chừng tương lai một ngày nào đó, móng vuốt sắc bén đả thương người cũng sẽ nhắm ngay chính mình.
Xúc cảm mơ hồ mềm mại lưu lại trên đầu ngón tay, Lâm Tẫn Nhiễm nhớ tới quẻ tượng của Nhất Thiện đạo trưởng, dường như có chút đăm chiêu.
Mèo đen thật sự có linh tính sao?
Một lần nữa lấy được tự do Thu Lạc không có lặp tức rời đi, hai ba cái lẻn đến trên bàn, ngồi xuống cạnh mép bàn, giống như đối với việc bọn họ nói chuyện thập phần cảm thấy hứng thú.
Thư ký Trần nhìn tư thế ngồi cổ quái của mèo đen, kinh ngạc há miệng, sau một lúc lâu không lên tiếng, Thu Lạc phát hiện không ổn, lập tức buông hai chân bắt chéo xuống, nhu thuận ngồi chồm hổm giống như một con mèo bình thường.
Thư ký Trần lúc này mới thu hồi ánh mắt.
“Lâm tổng, Lâm nhị gia đêm nay cử chỉ bất đồng so với ngày thường. Ngày xưa gã ta cẩn thận dè dặt. Có phải ngày muốn đem gã ta đuổi ra hội đồng quản trị?”
Lâm Tẫn Nhiễm một lần nữa cầm sách chữ nổi lên, ngón tay xẹt qua từng chấm tròn trên trang giấy, thản nhiên nói: “Thử ta thôi. Trong tay gã còn nắm 10% cổ phần công ty, hiện tại đuổi gã đi, quá hời cho gã, lưu lại vẫn còn dùng.”
Thư ký Trần đáp một tiếng, lại nói đến công ty con của tập đoàn mới phát hành cổ phiếu.
Thu Lạc lập tức vãnh tai chú ý nhớ kỹ, đây chính là tin tức nội bộ quan trọng, ngay cả nhị thiếu gia hắn, chưa tiến vào tầng quyết sách(*) của tập đoàn cũng không biết.
(*)quyết định biện pháp, sách lược,..
Nhưng nó nghĩ lại, chính mình biến thành mèo không có tiền, cho dù biết cổ phiếu khi nào sẽ tăng, thì có lợi ích gì?
Thu Lạc vểnh tai lên trong nháy mắt bình thường lại, cái đuôi ở trên bàn buồn bã quét tới quét lui.
Rất nhanh, nó tìm thấy một hoạt động thú vị có thể giết thời gian.
Từ điển điện tử Lâm Tẫn Nhiễm dùng để học chữ nổi kia vẫn mở ra, ấn xuống chữ nổi tương ứng, từ điển sẽ dùng tiếng phổ thông máy móc đọc ra.
Thu Lạc xem không hiểu ký hiệu điểm tròn kia, hiếu kỳ mà duỗi móng gảy tuỳ ý.
Thư ký Trần: “Cuối tuần không có lịch trình, ngài định đi…”
“Nuôi heo.”
Thư ký Trần bị sặc nước miếng, thấy mèo con đang chơi đùa không để ý tới.
Lâm Tẫn Nhiễm trầm mặc trong nháy mắt, nói: “Để trống đi.”
“Bướng bỉnh.”
Lâm Tẫn Nhiễm: “….”
Thư ký Trần coi thường âm thanh điện tử cứng nhắc, tiếp tục nói:
“Bác sĩ nói đi dã ngoại thả lỏng có giúp đối với việc khôi phục thị lực của ngài, không bằng bớt chút thời gian đi ngoại ô…”
“Dã chiến.”
Thư ký Trần không thể nhịn được nữa đem mèo đeo nhỏ cùng từ điển điện tử tách ra, nghĩ rằng từ điển này không phải chứa toàn từ ngữ lung tung(?)
(?) mik chém đó, nhưng chung quy ý chính là như vậy:((
Chỉ chốc lát sau, người hầu mang theo một tấm kẹo bông tạo hình nhà mèo(?) đi vào phòng, có cánh cửa nhỏ có thể đóng lại, chỉ lộ ra một khe hở hình cung.
Thư ký Trần phân phó nàng đặt ở góc tường, thuận miệng hướng Thu Lạc nói: “Lâm tổng không thích ồn ào, buổi tối ngươi ngủ ở đó, không được chạy loạn khắp nơi.”
Thu Lạc trừng mắt vừa thấy ngôi nhà mèo kia, sợ rằng muốn đem bản thân mình ngộp chết, càng tức giận.
Nó vung đuôi, đúng lúc quất trúng nút âm lượng từ điển điện tử, một âm thanh điện tử khuếch đại vang lên: “Đệt!”
Thư ký Trần khéo mắt giật giật một hồi: Con mèo này không phải cố ý chứ?
Ngay cả Lâm Tẫn Nhiễm cũng không chịu được hướng nó ném một cái “nhìn lướt qua”.
Hầu nữ trộm đánh giá mèo đen nhỏ, cố lấy dũng khí hỏi: “Tiên sinh, con mèo này tên là gì ạ?”
Lâm Tẫn Nhiễm không chút nghĩ ngợi: “Gọi Miêu.”
Thu Lạc được tên mới thật phi cơ nhĩ(?), nghẹn lời không biết nói gì: “….”
Được thôi, ngươi thắng.
An bài tốt phòng mèo, người hầu lại bưng một bộ gỗ lim khay gỗ đặt trên bàn sách: “Tiên sinh, đêm phải uống thuốc.”
Thu Lạc thấy phía trên có một chén nước ấm, hai viên thuốc con nhộng, còn có một chén thuốc sắc Đông y đang phát ra mùi khó nghe, nó không hiểu những thứ này lắm, chỉ xem thành phần đoán có quan hệ với bệnh phổi.
Mùi vô cùng đậm hơn, ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm trầm xuống, ẩn ẩn toát ra một cỗ chán ghét.
Người hầu có chút thấp thỏm mà sát ngôn quan sắc(*), gia chủ tính tình luôn không tốt, nhất là thời điểm uống thuốc.
(*) quan sát sắc mặt của người khác để xem xét
Từ sau khi Lâm Tẫn Nhiễm mù, số lượng văn kiện cần xử lý hằng ngày phần lớn do thư ký Trần mặt khác do mấy thuộc hạ làm giúp, dù vậy, sự vụ chờ đợi y tự mình xử lý vẫn như cũ nhiều không kể xiết.
Huống hồ, từ trong xương y chính là nam nhân đa nghi, người khác xử lý qua văn kiện, cho dù y không nhìn thấy, cũng muốn nghe một lần mới yên tâm.
Nếu không phải bệnh viện kiểm tra không có khác thường, Lâm Tẫn Nhiễm thậm chí hoài nghi đôi mắt của mình là do người bên cạnh hạ độc.
Càng bận rộn, càng mệt nhọc, sức khỏe dần dần hao mòn, vì thế sự việc chuyển biến ngày càng xấu.
Nhưng y cái gì cũng không nói, thuần thục mà mò tới viên thuốc con nhộng cùng chén thuốc, lần lượt dùng từng cái.
Đợi thư ký Trần với người hầu lần lượt rời khỏi phòng ngủ, trước khi đem Thu Lạc nhét vào nhà cho mèo.
Vị đắng chát đặc biệt của thảo dược lan khắp trong phòng, dạ dày Lâm Tẫn Nhiễm quay cuồn một trận, cảm giác ghê tởm dâng lên, che miệng ho khan vài tiếng, hai má nổi lên một vệt đỏ không khoẻ mạnh.
Giờ phút này đồng hồ đã đi qua nữa đêm.
Khi người hầu rời đi tắt đèn phòng ngủ, trong phòng một mảnh tối mờ, chỉ có ánh trăng mông lung ở trên sàn nhà chảy xuôi.
Thời điểm đêm khuya con người đều yên tĩnh, cô tịch cùng hư không tới dời núi lấp biển.
Lâm Tẫn Nhiễm khe khẽ vuốt ve mí mắt, ho đến đáy mắt đỏ sậm, có lẽ y thật sự mệt mỏi.
Bàn học gỗ lim xẹt qua một tiếng vang trầm đục, một chén canh lê tản ra nhiệt độ dán lên mu bàn tay y.
Chân của Thu Lạc chọc chọc cái muỗng, đem chén canh hướng đối phương đẩy tới.
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mi, đây là kêu y uống canh?
Y không quá tin tưởng Nhất Thiện đạo trưởng nói thần thần quỷ quỷ, nhưng con mèo này quả thật đem lại cho y một cảm giác đặc biệt.
Lâm Tẫn Nhiễm cầm cái muỗng lên, uống vào một ngụm, độ ấm vừa phải, không nóng không lạnh, canh lê khoan khoái nhẹ nhàng nhuận phổi, vị ngọt khiến trong lòng con người bình tĩnh.
Một muỗng lại một muỗng, một chén canh lê bị y uống hơn phân nửa bát.
Bỗng nhiên một đôi chân lông xù đặt lên tay y cầm chén, dùng sức hướng tới trong lòng ngực mình.
Lâm Tẫn Nhiễm: “?”
“Meo.” Không nên ăn một mình!
Thu Lạc không vui mà rầm rì một tiếng, sau đó nâng chén lên, đem đầu vùi vào.
Lâm Tẫn Nhiễm: “…” Cảm tình là vì chén quá nặng nó bưng không nổi sao?
Vĩnh viễn cũng không phải tự mình đa tình cho là sủng vật quan tâm.
Thời điểm Lâm Tẫn Nhiễm nằm trên giường, một bên giường lớn đồng thời lún xuống một khối nhỏ.
Giống như là khi dễ người mù như y tay trói gà không chặt, mới đầu mèo đen nhỏ chỉ chiếm giữ góc giường, sau đó liền chui vào giữa giường, về sau càng đánh bạo chiếm lấy gối.
Sau cùng hình chữ đại bày ra, dửng dưng nằm ở bên cạnh ‘chủ nhân’ Lâm Tẫn Nhiễm, ngay cả chăn thậm chí còn bị kéo một góc ở trên người.
Tác dụng ngủ bên trong viên thuốc con nhộng bát đầu phát tác, Lâm Tẫn Nhiễm không dư thừa sức lực quản giáo con mèo hoang lớn gan này.
Trước khi đi vào giấc ngủ, trong đầu y hiện lên một tia ý niệm cuối cùng, con mèo này đến cuối cùng là làm sao từ phòng mèo có thể thuận lợi trốn thoát?
※※※
Hôm sau, trời sáng rực.
Lâm Tẫn Nhiễm bị một cục lông xù nóng bao vây phía dưới làm tỉnh.
Nửa đầu y bị mèo đen nhỏ ôm vào trong ngực, trán dán vào cái bụng lông mềm mại, mũi thỉnh thoảng bị chân sau mèo đạp một cái, nóng đến mức trán y đổ mồ hôi.
Sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm u ám, mò tới sau gáy mèo, một tay nhắc Thu Lạc ra, giọng nói khàn khàn, tràn đầy không lo: ” Trở về ổ mèo của ngươi ngủ.”
Mộng đẹp bỗng nhiên tan nát Thu Lạc mờ mịt mà chớp chớp mắt tròn: “Ngao?”
Ăn sáng?
Đổi thành người khác, thấy sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm đã sớm sợ tới mức thấp thỏm, nhưng Thu Lạc không phải người khác, nó thậm chí còn vươn chân vỗ vỗ đỉnh đầu Lâm Tẫn Nhiễm, giống như một anh trai dỗ dành con nít không được tự nhiên.
Sau đó run lông từ trong tay đối phương giãy ra, lăn ngay tại chổ, chui vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, vui vẻ ngủ một giấc.
Thuận tiện duỗi thảng chân đạp đạp đối phương, ý bảo khi ăn cơm đừng quên gọi nó.
“…” Lâm Tẫn Nhiễm im lặng hé miệng, nhất thời không biết nên làm gì với nó.
Quên đi, cùng thú cưng tức giận quả thật rất ngu xuẩn,
Lâm Tẫn Nhiễm men theo tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thu Lạc, mò đến lông mèo đen, y một đường đi xuống vỗ về, dưới lòng bàn tay là nhiệt độ cơ thể ấm áp, cảm giác lông xù thuận hoạt(?) nhẵn nhụi.
Lâm Tẫn Nhiễm chạm đến cái bụng mềm mại của mèo, đó là vị trí quan trọng mà các động vật không dễ dàng chỉ ra.
Thu Lạc lại không có một chút phản ứng, thậm trí trở mình, tuỳ ý y ở trên bụng nhào nặn vân vê.
Đây là toàn tâm toàn ý tính nhiệm mình sao?
Lâm Tẫn Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy một loại yên bình đã lâu không thấy, những lo lắng cùng tuyệt vọng bị bóng tối gặm cắn kia, giống như được vỗ về.
Ít nhất tại thời điểm này, còn có một con mèo làm bạn bên người y.
Cũng không lâu lắm, nữ hầu đúng giờ gõ cửa, sau khi được sự đồng ý, đẩy toa ăn đi vào phòng.
Nhìn thấy mèo đen nhỏ thế nhưng ngủ ở trên giường gia chủ, nữ hầu khiếp sợ há miệng: “Tiên sinh, mèo…Có muốn ôm về phòng mèo không?”
Lâm Tẫn Nhiễm: “Không cần, tuỳ nó.”
Nữ hầu càng kinh ngạc, nằng trầm mặc bố trí xong bữa sáng, đem chén đũa đưa tới trong tay gia chủ.
“Meo meo~” thơm quá!
Thu Lạc ngửi thấy mùi cơm từ trong chăn đứng dậy, hai chân trước víu trụ bàn ăn bên cạnh, cái đuôi lắc lư qua lại.
Màu mắt hổ phách của mắt mèo tròn xoe, tầm mắt theo tay phải cầm muỗng của Lâm Tẫn Nhiễm liếc nhìn qua lại.
“Meo meo!” Phần của nó đâu!
Nữ hầu nhịn ý cười, đem đồ hộp cao cấp cho mèo đã chuẩn bị tốt mở ra, đổ vào khay trước mặt nó, luôn miệng dụ dỗ nói: “Miêu Miêu ăn nhanh đi, ăn ngon lắm.”
Thu lạc không có để ý mình từ tên “Miêu” đã biến thành “Miêu Miêu”.
Nó ghét mà liếc mắt đồ hộp một cái, rồi sau đó nhìn chằm chằm thịt bò thơm mềm trong đĩa của Lâm Tẫn Nhiễm, còn có cá tuyết trắng mềm không gai.
Lâm Tẫn Nhiễm ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, động tác tao nhã mà thong thả.
Thu Lạc nhìn một lát, hướng y dịch gần chút, lại dịch gần chút, móng vuốt tội ác thử thăm dò hướng đối phương duỗi về phía đĩa thịt.
Nó lộ ra móng vuốt sắc bén, đâm một miếng thịt bò nhỏ, nhanh chóng đẩy vào trong đĩa mình.
Trong quá trình phạm tội yên lặng không một tiếng động, thủ đoạn lão luyện, vừa nhìn chính là đã làm qua không ít chuyện xấu.
Nữ hầu một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, con ngươi kinh sợ như sắp rớt xuống, che miệng cũng không biết có nên lên tiếng hay không.
Con mèo này cư nhiên dám ngang nhiên khi dễ gia chủ mù mà ăn vụng?!
Sau khi liên tiếp đắc thủ, Thu Lạc nhìn trong đĩa đối phương thiếu một phần hai thịt, có chút ngượng ngùng lại đưa tay nữa, chỉ là bụng mình còn chưa ăn no.
“Ọt ọt…” bụng mèo đen vô cùng đúng lúc mà vang một tiếng.
Thu Lạc trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, lại đem ma trảo hướng bàn ăn vói —– một phần cuối cùng!
Đúng lúc này, một bàn tay chuẩn xác mà rơi xuống trên đầu mèo con, nhẹ nhàng sờ sờ. Truyện Võng Du
Móng vuốt Thu Lạc dừng lại, không xong, bị phát hiện rồi?
Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp từ tính, giọng nói từ tốn mà ôn nhu: “Bảo phòng bếp lấy một phần thịt đến.”
__________
Đọc giả: Tại sao 1 tháng chủ dịch 1 chương???
Chủ nhà: Haha…tại lười a~
Đọc giả:…..