Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi - Chương 66 - Tạm biệt.
Hệ thống nói rằng Hứa Nhan Du không được phép quay lại thế giới của mình,
bởi vì nếu cô quay lại rồi lại rời đi thì có thể gây ra rất nhiều rắc
rối. Vì vậy, nếu muốn chào tạm biệt bố của mình thì cách tốt nhất là
tiến vào giấc mơ của bố cô.
Hứa Nhan Du đồng ý với cách làm này.
Cho nên đến tối, khi Tạ Hoằng Văn nằm bên cạnh đã ngủ say, cô liền gọi
hệ thống để đưa mình vào giấc mơ của bố.
Hệ thống nhanh chóng xuất hiện, sau đó đưa cô vào giấc mơ.
Trong lúc đó, ở thế giới của cô thì bây giờ đã là ba giờ sáng, bố của cô lúc này đang nằm ngủ trong phòng.
Kể từ ngày biệt thự bị cháy, cô đã đến thế giới trong tiểu thuyết gần sáu
tháng. Nhưng ở thế giới thực, cô mới chỉ biến mất gần sáu ngày.
Trong sáu ngày này, xác của cô vẫn chưa tìm thấy nên bố cô vẫn tin rằng cô còn sống. Ông ấy vẫn luôn cho người đi tìm kiếm cô.
Trong nhà cô còn có một anh trai công việc bận bịu và một cậu em trai đang
học lớp 10. Ba anh em cô không thân nhau lắm, nhưng trong thời gian cô
mất tích, anh và em trai cô đã rất lo lắng.
Hơn nữa cũng đã sáu
ngày rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được bất cứ tung tích nào của cô. Bố của
cô vì vậy mà mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, có hôm ông còn thức
trắng đêm, không ngủ được.
Hôm nay kỳ lạ là ông lại ngủ ngon giấc, lại còn mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ông nhìn thấy Hứa Nhan Du khi còn bé. Cô đang ngồi một góc mà không ngừng khóc, luôn miệng gọi: “Mẹ ơi… Mẹ ơi…”
Ông liền biết lúc này là khi Hứa Nhan Du tám tuổi, mẹ cô vừa mới mất. Cô
rất đau lòng nên ngày nào cũng ngồi một góc mà khóc rất nhiều.
Đến lúc mẹ mất được một thời gian cô vẫn không ra ngoài, cũng không chịu đi học mà chỉ ngồi trong nhà xem ảnh của mẹ rồi khóc thút thít. Cho nên
lúc đó bố của cô đã rất tức giận, ông mắng cô rồi bắt cô phải nín khóc.
Ông nói khóc chẳng có ích gì cả, mẹ cũng chẳng thể quay về. Khóc chỉ làm bản thân trông thê thảm và yếu đuối mà thôi.
Từ khi Hứa Nhan Du
còn nhỏ, bố đã dạy cô như vậy rồi. Ông luôn luôn nghiêm khắc, dạy dỗ Hứa Nhan Du trở thành một người kiêu ngạo, mạnh mẽ.
Nhưng cũng chính
bởi vì quá nghiêm khắc, cho nên tình cảm cha con giữa ông và Hứa Nhan Du càng ngày càng trở nên xa cách. Hai người trông không giống như cha
con, mà giống như giáo viên và học sinh hơn.
Tuy nhiên, bây giờ
Hứa Nhan Du mất tích, bố Hứa Nhan Du lại mơ thấy cô lúc nhỏ khóc lóc vì
mất mẹ, cho nên ông bỗng cảm thấy có chút hối hận vì mình đã quá nghiêm
khắc.
Thế là ông từ từ bước đi, tiến về phía Hứa Nhan Du nhỏ, muốn dỗ dành cô bé. Nhưng lúc này, Hứa Nhan Du thật bỗng nhiên xuất hiện ở
phía sau ông, sau đó cất tiếng gọi: “Bố!”
Nghe thấy tiếng gọi, ông quay đầu lại thì liền nhìn thấy Hứa Nhan Du – cô con gái đã mất tích sáu ngày của mình.
Ông có chút xúc động, định đi về phía cô. Nhưng chợt ý thức được đây chỉ là một giấc mơ, cho nên ông liền hụt hẫng.
Tuy nhiên lúc này, Hứa Nhan Du lại nghẹn ngào nói: “Bố, thật sự là con đây. Con đi lâu quá… bây giờ mới trở lại gặp bố được.”
Nghe thấy vậy, ông có chút kinh ngạc mà nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lại bước về phía bố của mình. Đến lúc bước đến trước mặt bố rồi, cô liền nói: “Con xin lỗi.”
Bố cô nghe vậy thì yên lặng nhìn cô, giống như đang nhìn xem cô là thật
hay giả, nhưng cũng giống như là đang nhìn cô vì nhớ cô – đứa con gái
lâu ngày không gặp.
Sau đó một lúc lâu sau, ông mới hỏi: “Con đã đi đâu? Sao bây giờ mới biết quay về?”
Hứa Nhan Du nghẹn ngào đáp: “Con đã đi đến một nơi rất xa, không thể về
được. Đáng lẽ có cơ hội để về, nhưng cuối cùng lại gặp được một người.
Vậy nên… lần này về đây… con muốn nói lời tạm biệt với bố.”
Bố Hứa Nhan Du nghe vậy thì cau mày. “Tạm biệt? Con lại định đi đâu?”
Hứa Nhan Du nhìn bố của mình, sau đó khẽ cụp mắt rồi đáp: “Con đã gặp được
người mình yêu, vì vậy con quyết định ở lại thế giới của anh ấy.”
Bố cô nghe vậy thì không thể tin được mà hỏi: “Con đang nói linh tinh phải không?”
Nhưng Hứa Nhan Du lại lắc đầu. “Không, bố ơi. Con thật sự đã yêu rồi, không
thể quay về được nữa. Anh ấy cũng rất yêu con, sẵn sàng vì con mà không
màng nguy hiểm tính mạng. Con biết anh ấy là người mà con phải trân
trọng, là người mà con muốn cùng sống chung đến suốt cuộc đời.”
Nghe đến đây, bố Hứa Nhan Du sững sờ. Ông nhìn vào cô con gái mới sáu ngày
không gặp của mình, vậy mà sao giống như đã rất lâu, rất lâu rồi không
nhìn thấy cô.
Cô đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng ông vẫn nhận ra, cô chính là con gái của mình.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại nói: “Bố à, sau trận hỏa hoạn đó con không chết.
Nhưng mà lần này con phải đi thật rồi. Bố, anh và em trai không cần tìm
con nữa. Con ở một nơi khác sống rất tốt, mọi người hãy yên tâm.”
Nói đến đây, hai mắt Hứa Nhan Du đã phiếm hồng.
Hai mắt bố cô cũng đã đỏ lên, ông nghẹn ngào hỏi: “Vậy là… Con thật sự sẽ đi? Không quay lại nữa?”
“Vâng.” Hứa Nhan Du nói, “Con sẽ không quay lại nữa.”
Bố của cô nghe vậy thì vô cùng buồn bã, đau lòng.
Còn cô thì khẽ cúi đầu, xúc động mà nói: “Cảm ơn bố và mẹ đã sinh ra con, chăm sóc con. Con cũng rất biết ơn bố luôn luôn nghiêm khắc,
dạy dỗ con trở thành một người như ngày hôm nay.”
Nghe thấy vậy, bố cô lại nhẹ nhàng mỉm cười. “Bố còn tưởng con sẽ trách bố quá nghiêm khắc.”
Hứa Nhan Du liền lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không, con không trách bố. Nếu
có kiếp sau… Con vẫn hy vọng mình là con gái của bố và mẹ.”
Nghe thấy những lời này, bố Hứa Nhan Du ngẩn người, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bùi ngùi, xúc động.
Hứa Nhan Du lúc này cố kìm nén để bản thân không rơi nước mắt, sau đó nói:
“Bố giúp con chuyển lời tạm biệt đến anh trai và em trai nhé. Con chúc
anh trai luôn luôn thành công trong công việc, chúc em trai học hành
giỏi giang, mai sau thành tài.”
Nói đến đây, Hứa Nhan Du tiến đến
ôm bố, nghẹn ngào chúc: “Chúc bố luôn luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm
tuổi. Con gái không tốt, không thể ở bên cạnh bố khi về già. Con xin
lỗi.”
Bố cô nghe vậy thì buồn bã lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô rồi bảo: “Không sao cả. Nếu đã lựa chọn rồi, vậy thì con cứ đi đi.
Bố cũng chúc con hạnh phúc.”
“Vâng… Cảm ơn bố.” Hứa Nhan Du ngậm ngùi nói, sau đó buông bố mình ra rồi từ từ lùi về phía sau.
Thế rồi cô lại nhìn bố thật lâu, thật lâu rồi mới nói: “Bố, tạm biệt.”
Sau đó, cô lại buồn bã nhìn lên bầu trời, nghẹn ngào nói: “Tạm biệt, mẹ yêu của con.”
…
Sáng sớm.
Bố của Hứa Nhan Du tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Ông từ từ ngồi dậy, sau đó yên lặng nhìn vào bức ảnh gia đình năm người đặt trên bàn.
Trong bức ảnh là vợ chồng ông và ba người con.
Vợ ông đã mất từ mười một năm trước rồi. Còn bây giờ, cô con gái ông nuôi mười chín năm cũng bỏ ông mà đi mất.
Mới có mười chín năm, vậy mà sao con gái ông lại rời đi sớm như thế.
Nếu biết trước như vậy… ông đã không quá nghiêm khắc với con gái mình. Ông
sẽ dịu dàng hơn, quan tâm hơn, yêu chiều con gái của mình hơn một chút.
Như vậy, trước khi con gái rời đi, giữa hai bố con cũng có những kỉ niệm vui vẻ, hạnh phúc.
Còn bây giờ thì đã muộn rồi. Ông chỉ có thể nói với con gái hai chữ “tạm biệt” mà thôi.
Tạm biệt con, con gái ngoan của bố.
…
Trước hôm tổ chức tiệc công bố thân phận Tạ Hoằng Văn một ngày, chủ tịch Tạ bảo Tạ Hoằng Văn về nhà để chuẩn bị cho buổi tiệc.
Lúc đầu Tạ Hoằng Văn không đồng ý, bởi vì anh chỉ muốn ở cạnh Hứa Nhan Du.
Nhưng sau đó Hứa Nhan Du lại khuyên anh nên về nhà một chuyến, anh đành
phải miễn cưỡng nghe theo cô.
Tuy nhiên, anh nói rằng đến buổi tối mình mới về, còn buổi sáng và buổi chiều thì anh vẫn bám dính lấy cô.
Cô thấy anh dính người như vậy thì phì cười, trong lòng cũng vui vui.
Nhưng vì tối nay, cô phải đi hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên cô không khỏi
lo lắng, sợ sệt.
Đến bảy giờ tối, sau khi ăn cơm xong, Hứa Nhan Du liền đuổi Tạ Hoằng Văn về nhà họ Tạ.
Tạ Hoằng Văn bị đuổi thì xị mặt xuống, sau đó ôm hôn Hứa Nhan Du một lúc lâu rồi mới rời đi.
Hứa Nhan Du đứng ở cửa tiễn Tạ Hoằng Văn, ánh mắt dõi theo anh đến lúc hình bóng anh đi khuất. Sau đó, cô mới đi vào nhà, thay một bộ quần áo đơn
giản, dễ dàng di chuyển để chuẩn bị làm nhiệm vụ.
Tuy nhiên, cô
lại không biết rằng lúc này, Tạ Hoằng Văn lại gọi điện cho chủ tịch Tạ:
“Bây giờ đã muộn rồi, con không muốn về nữa. Dù sao tối mai mới tổ chức
tiệc, sáng mai con dậy sớm rồi về nhà chuẩn bị cũng được. Hôm nay để con ở lại đây với Nhan Du được không?”
Chủ tịch Tạ ở đầu dây bên kia
nói chuyện với Tạ Hoằng Văn thì thở dài không biết bao nhiêu cái. Đến
một lúc sau, không thắng nổi sự Tạ Hoằng Văn, chủ tịch Tạ đành đồng ý
cho anh ở lại với Hứa Nhan Du.
Tạ Hoằng Văn nhận được sự đồng ý
thì cảm ơn bố mình rồi liền tắt điện thoại. Sau đó, anh liền gọi điện
cho anh đầu đinh, bảo anh ấy đến chở anh đến cửa hàng trang sức để lấy
đồ.
Mấy ngày trước, anh đã đặt một sợi dây chuyền khắc tên Hứa
Nhan Du ở cửa hàng trang sức đó. Bây giờ anh sẽ đến lấy, sau đó mang nó
về nhà, cho Hứa Nhan Du một bất ngờ.