Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi - Chương 64 - Bị đâm.
Bà Tạ từ từ tiến về phía Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn.
Bà ta đã hứa rằng sau khi trả thù xong, bà ta sẽ đi gặp con trai của mình. Vì vậy lần này, người của bà ta không ra tay được thì bà ta sẽ tự mình
ra tay. Bởi đằng nào bà ta cũng tự sát theo con, cho nên bà ta cũng
chẳng lo sợ gì mà tự tay giết người,
Lúc này, Hứa Nhan Du và Tạ
Hoằng Văn đang chọn hoa quả. Hứa Nhan Du lại thân mật khoác lấy tay Tạ
Hoằng Văn, khuôn mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Bà Tạ nhìn thấy thế
thì càng điên tiết. Con trai bà ta đã chết, bà ta ngày ngày sống trong
đau khổ, sao Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn lại có quyền sống hạnh phúc
chứ?
Bàn tay bà ta thò vào trong túi xách, sau đó cầm chặt con dao đã chuẩn bị sẵn rồi từ từ tiến về phía Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du.
Bà ta quyết định sẽ giết chết Hứa Nhan Du trước. Bởi bà ta coi cô là loại
con gái lẳng lơ, cáo già, dụ dỗ Tạ Hoằng Văn giết con trai bà ta. Bà ta
phải giết cô cho Tạ Hoằng Văn đau khổ quằn quại trước, sau đó thì sẽ đâm cho anh hàng trăm nhát dao, cho anh chết trong đau đớn tột cùng.
Nghĩ như vậy, khuôn mặt trong lớp khẩu trang của bà ta nở một nụ cười vặn vẹo.
Ngay sau đó, bà ta rút con dao ra rồi lao về phía Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du vẫn khoác tay Tạ Hoằng Văn, không hay biết gì. Nhưng Tạ Hoằng
Văn lúc này lại chợt cảm nhận được điều gì đó. Anh liền quay về phía sau thì lại nhìn thấy bà Tạ đang cầm dao lao đến.
Ngay lập tức, anh
vội vàng ôm lấy Hứa Nhan Du rồi dùng thân mình che cho cô. Vì thế nên
con dao của bà Tạ lao đến, không đâm trúng Hứa Nhan Du nhưng lại đâm
mạnh vào lưng anh.
Máu đỏ tuôn ra, anh nhăn mặt đau đớn, nhưng
ngay sau đó liền đạp mạnh một cái vào người bà Tạ khiến cho bà ta ngã ra phía sau, đầu đập mạnh vào kệ hàng.
Hứa Nhan Du cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn.Tạ Hoằng Văn lúc này lại không gắng gượng nổi mà ngã quỵ xuống đất.
Hứa Nhan Du hoang mang mà vội vàng ôm lấy anh, đang định hỏi anh làm sao thì lại thấy máu đỏ chảy xuống đất.
Trong phút chốc, tim cô dường như ngừng đập. Bàn tay cô run run chạm vào lưng anh thì liền cảm nhận được một mảng ướt đẫm, hơn nữa trên lưng anh vẫn
còn cắm con dao.
“Hoằng Văn, anh làm sao thế này…” Cô hoảng hốt
đến tái mét mặt mày, hai mắt đỏ hoe lộ rõ vẻ hoảng loạn, cổ họng như bị
ai đó bóp nghẹt lại. “Cấp cứu… Ai đó giúp tôi với…”
Hứa Nhan Du hoàn toàn mất bình tĩnh mà hét lớn: “Cấp cứu! Gọi xe cấp cứu!”
Anh đầu đinh ở cách đó khá xa nghe thấy tiếng thì liền nhận ra là giọng của Hứa Nhan Du, thế là anh ấy liền vội vàng chạy về hướng phát ra âm
thanh. Mấy anh em đứng ở ngoài cửa siêu thị cũng nghe thấy loáng thoáng
hai chữ “cấp cứu” nên liền xông vào siêu thị.
Lúc này, Tạ Hoằng
Văn vô cùng đau đớn, khuôn mặt nhợt nhạt như như không còn sức sống. Thế nhưng anh vẫn cố gắng lên tiếng, nói với Hứa Nhan Du: “Đừng sợ… Anh vẫn ổn…”
Hứa Nhan Du lại không kìm được mà khóc nấc lên.
Trong
khi đó, bà Tạ bị đập đầu vào kệ hàng nên đầu đã chảy máu, choáng váng
quay cuồng. Nhưng thấy Tạ Hoằng Văn bị đâm mà vẫn chưa chết, bà ta liền
loạng choạng đứng dậy, sau đó cầm chai rượu thủy tinh ở trên kệ hàng rồi lao về phía Tạ Hoằng Văn.
Hứa Nhan Du lúc này chợt thấy bà ta lao đến thì kinh hãi mà ôm chặt lấy Tạ Hoằng Văn để che cho anh.
Nhưng bà Tạ còn chưa kịp làm gì thì anh đầu đinh đã chạy đến, một cước đạp
bay chai rượu trên tay bà ta. Sau đó, anh ấy nhanh chóng vật bà ta ngã
xuống đất rồi giữ chặt bà ta lại.
Mấy anh em khác lúc này cũng chạy đến.
Hứa Nhan Du liền vô cùng gấp gáp: “Mấy anh! Mau đưa Hoằng Văn đến bệnh viện. Mau lên!”
Mấy anh em thấy thế thì vội vàng chạy lại đỡ Tạ Hoằng Văn rồi rìu anh ra
xe. Anh lúc này vừa đau đớn, lại mất nhiều máu nên ngất lịm đi.
Trái tim Hứa Nhan Du đau như bị bóp nát, khuôn mặt tái nhợt trông vô cùng thw lương.
Bà Tạ bị giữ chặt dưới đất lúc này liền hét lớn: “Không được đưa nó đi viện! Nó phải chết! Nó không được sống!”
…
Tại bệnh viện.
Tạ Hoằng Văn được đưa vào phòng cấp cứu.
Hứa Nhan Du suy sụp ngồi bên ngoài, khuôn mặt đờ đẫn giống như một cái xác
không hồn, chỉ có đôi mắt đỏ hoe là không ngừng chảy nước mắt.
Lúc này Tô Tấn Bằng và chủ tịch Tô đi đến. Hai người họ nhận được cuộc gọi, nói là Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du bị một người phụ nữ dùng dao tấn
công, hiện phải vào bệnh viện cấp cứu.
Cho nên lúc Tô Tấn Bằng
nhìn thấy Hứa Nhan Du ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, anh liền vội vàng
chạy đến hỏi cô: “Thấm Di, em không sao chứ?”
Hứa Nhan Du nghe thấy tiếng gọi thì ngước mắt nhìn Tô Tấn Bằng, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Chủ tịch Tô lúc này lên tiếng, hỏi Hứa Nhan Du: “Trông cháu có vẻ không
sao. Vậy người vào phòng cấp cứu là Tạ Hoằng Văn, phải không?”
Nghe thấy tên của Tạ Hoằng Văn, Hứa Nhan Du rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà khóc òa lên.
Tạ Hoằng Văn là vì cứu cô nên mới ra nông nỗi này.
Là vì cứu cô!
Trái tim cô như bị xé nát. Lại giống như nhát dao của bà Tạ không chỉ đâm vào Tạ Hoằng Văn, mà còn đâm sâu vào trái tim cô vậy.
Lúc này, một người đàn ông nữa lại chạy về phía phòng cấp cứu.
Chủ tịch Tô thấy người đàn ông này thì không bất ngờ cho lắm, liền lên tiếng chào: “Chủ tịch Tạ.”
Nghe thấy ba chữ “chủ tịch Tạ”, Hứa Nhan Du liền quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia.
Quả đúng là chủ tịch Tạ. Khuôn mặt ông ấy trông vô cùng lo lắng, hết nhìn
về phía phòng cấp cứu lại nhìn về phía Hứa Nhan Du mà hỏi: “Hoằng Văn
như thế nào rồi?”
“Như thế nào ư?” Hứa Nhan Du siết chặt bàn tay,
giọng nói nghe vừa nghẹn ngào lại vừa giống như oán trách, “Cháu cũng
muốn biết anh ấy bây giờ như thế nào, sao chú lại hỏi cháu? Sao chú
không hỏi người vợ đáng thương của chú đi?”
Chủ tịch Tạ nghe vậy thì chết lặng.
Hứa Nhan Du lại đau đớn mà nói: “Bà ấy muốn đâm chết Hoằng Văn, chú tính
như thế nào đây? Rõ ràng Hoằng Văn đã không cần gì nữa… Anh ấy không cần tài sản của chú… cũng không cần tình thương của chú. Tại sao bà ta vẫn
không tha cho anh ấy?”
Nói đến đây, Hứa Nhan Du liền ôm mặt mà khóc nấc lên.
Trong lúc đó, bà Tạ đã được đưa đến đồn cảnh sát.
Bà ta giống như một người điên, không hề nhận tội của mình mà lại còn vu
khống Tạ Hoằng Văn: “Là thằng khốn đó giết con trai tôi! Chính thằng con hoang đó và con bồ của nó muốn cướp tài sản nên đã sát hại con tôi!
Mấy người phải giết chết hai đứa khốn nạn chúng nó!”
Cảnh sát nghe vậy thì lắc đầu ngao ngán.
Sau đó rất nhanh, trên mạng xã hội đã đưa tin về vụ việc bà Tạ dùng dao tấn công Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du trong siêu thị.
Nhưng chủ tịch Tạ và chủ tịch Tô vì ngăn chặn rắc rối nên trước đó đã tìm
cách che giấu tối đa thông tin của Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du. Vì vậy,
cộng đồng mạng chỉ biết rằng bà Tạ tấn công một nam sinh và một nữ sinh
cấp ba, còn những thông tin về ngoại hình và danh tính thì cộng đồng
mạng đều không biết.
Sau đó chưa được bao lâu, cảnh sát lại tìm ra bằng chứng bà Tạ thuê người đầu độc đứa con riêng của ông Tạ trước đó.
Ông Tạ biết được tin này thì tức đến phát điên lên. Ông ấy không ngờ người
vợ của mình lại độc ác đến vậy, hai đứa con trai của ông ấy đều là do bà ta hãm hại.
Lúc này, bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, thông báo
rằng tình hình của Tạ Hoằng Văn đã không còn nguy hiểm, sau đó anh được
chuyển sang phòng hồi sức.
Ông Tạ vô cùng vui mừng, chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Nhan Du chìm trong bóng tối bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy được tia
sáng. Cô lau nước mắt, từ từ bước vào phòng bệnh rồi ngồi xuống bên
giường Tạ Hoằng Văn.
Chủ tịch Tạ cũng vào thăm Tạ Hoằng Văn một lát, sau đó thì đi đến đồn cảnh sát gặp bà Tạ.
Lúc gặp được bà ta, bà ta trông không khác gì một người tâm thần. Ông Tạ
vừa căm hận vừa chán ghét bà ta, bà ta lại kích động mà hỏi ông Tạ:
“Thằng khốn đó đã chết chưa? Nó đã chết chưa?”
Ông Tạ nghe vậy thì tức giận mà quát lớn: “Hoằng Văn sẽ không chết, nhưng bà nhất định sẽ không sống được yên ổn!:
Bà Tạ nghe vậy thì khuôn mặt liền vặn vẹo, giống như một kẻ điên mà hét
lớn: “Không chết? Tại sao lại không chết? Nó phải chết! Nó đã hại con
trai tôi, nó và cái con khốn kia đều phải chết!”
“Bà im đi!” Ông
Tạ chỉ tay vào mặt bà ta rồi mắng chửi, “Tôi đã nói rồi, con của chúng
ta chết là vì nó uống rượu, là nó tự đâm vào xe tải chứ không có ai hại
nó cả!”
Nghe vậy, bà Tạ điên cuồng lắc đầu: “Không phải! Con trai
tôi không như vậy! Nó là bị người ta hại chết! Là bị con riêng của ông
hại chết!”
Nói đến đây, bà Tạ ôm đầu gào khóc rồi oán trách: “Tất
cả là tại ông! Là tại ông tồi, là tại ông có con hoang bên ngoài nên con tôi mới chết! Đều là tại ông! Ông trả lại con cho tôi!”
Ông Tạ
nhìn bà Tạ như vậy thì nghiến chặt răng. Lúc này đây, ông vừa căm tức bà ta độc ác, lại không kìm lòng được mà đau thương trong lòng.
Con trai của ông và bà ta chết rồi. Bà ta lại điên rồi.
Thế rồi sau đó… Bà ta cũng chết theo con mình rồi.
Sau khi ông Tạ rời khỏi đồn cảnh sát, bà Tạ đã phát điên mà đập đầu tự sát.