Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi - Minh Giang (Táo) - Chương 103: “Nhan Du, em đẹp lắm.”
- Trang Chủ
- Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi - Minh Giang (Táo)
- Chương 103: “Nhan Du, em đẹp lắm.”
Là nước mắt.
Hứa Nhan Du lại càng đau lòng và lo sợ, sao Hoằng Văn lại ra nông nỗi này?
Cô ôm lấy anh vào lòng, tay vội vàng tìm kiếm điện thoại để gọi cấp cứu. Nhưng rồi, anh lại khẽ mở miệng, yếu ớt lên tiếng: “Nhan Du… Nhan Du…”
Hứa Nhan Du nghe thấy anh gọi mình thì vội vàng đáp: “Em đây… Em đây…”
Tạ Hoằng Văn lại vẫn luôn miệng gọi tên cô, cô thì vẫn ôm chặt lấy anh rồi nghẹn ngào: “Em ở đây… Em đang ở đây mà…”
Thế rồi, Tạ Hoằng Văn cuối cùng cũng từ từ mở mắt. Ánh mắt anh ban đầu mờ mịt và tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy Hứa Nhan Du đang ở trước mặt thì lại dần dần có ánh sáng. Anh ngay lập tức bật dậy rồi ôm chầm lấy cô, rối rít mà nài nỉ: “Nhan Du, đừng rời đi nữa, trái tim anh đau lắm. Anh… Anh cầu xin em đừng rời đi… Anh thật sự không thể chịu đựng nổi. Nhan Du, anh không thể sống thiếu em…”
Nghe đến đây, trái tim Hứa Nhan Du như bị bóp nghẹt. Cô vội vàng nói với Tạ Hoằng Văn: “Không, em không rời đi nữa. Em sẽ ở bên cạnh anh, suốt đời này ở bên cạnh anh.” Vừa nói, Hứa Nhan Du vừa ôm chặt lấy Tạ Hoằng Văn.
Nhưng Tạ Hoằng Văn dường như không có cảm giác an toàn, cơ thể anh lại đang run lên, giọng nói cũng không ngừng run rẩy: “Nhan Du… Tuyệt đối đừng rời khỏi anh một lần nào nữa… Anh sẽ chết mất… Ở lại với anh… Kiếp này đừng bỏ anh nữa…”
Nghe thấy hai chữ “kiếp này”, Hứa Nhan Du không khỏi sửng sốt. “Anh… Anh nhớ chuyện kiếp trước?”
Tạ Hoằng Văn vẫn ôm chặt lấy Hứa Nhan Du, giọng nói thê lương khẽ vang lên: “Anh nhớ lại rồi… Vào lúc em biến mất trước mặt anh, anh liền nhớ ra rồi… Nhớ rằng kiếp trước em cũng biến mất, cũng bỏ lại anh mà rời đi…”
Hứa Nhan Du nghe thấy vậy thì nước mắt không kìm được mà rơi xuống. “Xin lỗi… Em xin lỗi. Em sẽ không rời đi nữa đâu. Em sẽ ở lại bên anh, thật đấy.”
Nghe được lời này, Tạ Hoằng Văn mới dần dần bình ổn lại. Nhưng anh vẫn còn đau lòng lắm, cái cảnh kiếp trước Hứa Nhan Du rời xa anh giống như mới vừa xảy ra vậy.
Cho dù bây giờ cô đang ôm anh, nhưng anh vẫn nhớ cô da diết, trong lòng lại vẫn lo sợ sẽ mất cô.
Cô lại không biết làm gì ngoài ôm chặt anh, hứa với anh rằng: “Lần này, em sẽ ở bên anh suốt đời.”
Suốt đời.
“Thật sao?” Tạ Hoằng Văn giống như một chú chó lo sợ bị bỏ rơi, đôi mắt đỏ hoe tha thiết mà nhìn Hứa Nhan Du, hỏi cô: “Lần này, em sẽ suốt đời ở bên anh sao?”
Hứa Nhan Du không ngừng gật đầu, nói với Tạ Hoằng Văn: “Em hứa với anh.”
“Em yêu anh, em cũng không thể sống thiếu anh được.” Hứa Nhan Du nghẹn ngào nói, “Cả đời này, em sẽ ở bên anh, mãi mãi không xa rời.”
Yêu anh.
Cả đời này.
Ở bên anh.
Mãi mãi không xa rời.
Nghe thấy lời hứa này, sự đau đớn và nỗi sợ trong tim Tạ Hoằng Văn mời từ từ vơi đi, hơi ấm và sự dịu dàng của Hứa Nhan Du cuối cùng cũng khiến trái tim anh dần dần trở nên ấm áp.
Hứa Nhan Du sẽ không lừa anh.
Kiếp này, hai người sẽ ở bên nhau suốt đời.
…
Sáu giờ sáng hôm sau, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên.
Tạ Hoằng Văn nhíu mày, vươn tay lấy chiếc đồng hồ báo thức rồi tắt tiếng, sau đó từ từ mở mắt dậy.
Hôm nay, anh phải về nhà họ Tạ để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, thế nhưng anh liạ không muốn đi.
Nhìn vào Hứa Nhan Du đang say giấc trong vòng tay anh, anh thật sự không muốn phải xa cô một giây phút nào. Hơn nữa nếu bây giờ rời đi, anh thật sự rất sợ cô sẽ biến mất.
Hai lần Hứa Nhan Du biến mất trước mặt anh đã khiến cho anh có bóng ma trong lòng, cho nên bây giờ anh thật sự không thể rời khỏi cô được.
Anh ôm chặt cô trong lòng, dịu dàng hôn lên trán cô, sau đó lại hôn lên má rồi hôn lên môi cô. Không nghĩ rằng, cô lại bị nụ hôn của anh đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt ra, thấy anh đang hôn mình thì liền hỏi: “Sao sáng sớm anh đã hôn em rồi?”
Nghe vậy, Tạ Hoằng Văn mới biết Hứa Nhan Du đã tỉnh. Anh liền dịu dàng nói với cô: “Chào buổi sáng.” Sau đó, anh lại cúi đầu xuống, hôn cổ cô.
Hứa Nhan Du lúc này chợt nhớ ra nên liền hỏi: “Sáng nay anh phải về nhà họ Tạ đúng không?”
“Ừm.” Tạ Hoằng Văn khẽ đáp, nhưng anh vẫn không ngừng hôn cô.
Hứa Nhan Du lại dịu dàng bảo: “Vậy anh mau dậy để còn chuẩn bị đi chứ.”
Thế nhưng anh lại nói: “Không đi nữa. Anh muốn ở nhà với em.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cũng nhanh chóng biết lý do vì sao. Cô hiểu rằng anh vì nhìn thấy cô biến mất nên lo sợ, vậy nên cô cũng rất xót anh. Nhưng việc đến nhà họ Tạ khá quan trọng, anh không thể gác lại được.
Vì thế, cô liền nói với anh: “Để em về cùng anh nhé!”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn đang hôn cổ Hứa Nhan Du liền ngẩng đầu nhìn cô, có chút ngạc nhiên mà hỏi: “Em muốn về cùng anh?”
Hứa Nhan Du mỉm cười mà gật đầu, nói: “Thế nên chúng ta mau dậy chuẩn bị đi, hôm nay là ngày quan trọng, anh sẽ trở về nhà họ Tạ, trở thành cậu chủ nhà họ Tạ.”
“Mà em…” Hứa Nhan Du khẽ cười mà nói, “Em sẽ trở thành mợ chủ, đúng không?”
Nghe đến hai chữ “mợ chủ”, hai mắt Tạ Hoằng Văn rõ ràng sáng lên. Sau đó, anh liền tủm tỉm cười rồi gật đầu: “Được, chúng ta cùng đi.”
Chỉ cần có Hứa Nhan Du bên cạnh, vậy thì đi đến đâu Tạ Hoằng Văn cũng đồng ý.
Đến bảy giờ sáng.
Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn đã đi đến nhà họ Tạ.
Vì buổi tiệc tối hôm nay chủ tịch Tạ đã mời chủ tịch Tô, cho nên Hứa Nhan Du đáng lẽ nên đợi đến tối để đi với chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng. Vậy mà bây giờ cô lại xuất hiện ở đây, cho nên chủ tịch Tạ nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ.
Nhưng ông cũng không có ý kiến gì. Hơn nữa, ông cũng phát hiện ra hôm nay Tạ Hoằng Văn lại càng dính lấy Hứa Nhan Du hơn. Cả buổi sáng anh hầu như đều không rời khỏi cô, có lúc phải đứng xa cô một chút anh cũng phải ngoái đầu nhìn về phía cô, giống như kiểm tra xem cô có còn ở đó hay không.
Đến trưa ăn cơm.
Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn ngồi đối diện chủ tịch Tạ. Ba người cùng nhau dùng bữa, nhưng chủ tịch Tạ phát hiện ánh mắt Tạ Hoằng Văn hầu như lúc nào cũng rơi trên người Hứa Nhan Du.
Nói thật, chủ tịch Tạ đương nhiên không muốn con trai mình quá chìm đắm trong tình yêu như vậy. Nhưng cũng may, ông đã nói chuyện với chủ tịch Tô và biết được khả năng làm việc của Tạ Hoằng Văn rất tốt, cho nên ông cảm thấy Tạ Hoằng Văn không để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến công việc. Vì thế, tạm thời ông cũng không lên tiếng chỉnh đốn lại Tạ Hoằng Văn.
Đến lúc ăn trưa xong.
Hứa Nhan Du đã gọi điện, nói với chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng rằng mình đã ở nhà họ Tạ, cho nên tối nay hai người họ không cần chờ cô cùng đi.
Đến buổi chiều, chủ tịch Tạ đã cho người chuẩn bị trang phục cho Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du. Nhưng vì thay đồ thì hai người phải tách nhau ra, cho nên Tạ Hoằng Văn lộ rõ vẻ không thoải mái.
Đến lúc thay đồ xong, Hứa Nhan Du ngồi trước gương để cho nhân viên trang điểm make up cho cô. Chị nhân viên trang điểm có hỏi cô vài câu hỏi xã giao, sau đó thì nói: “Cậu chủ nhà họ Tạ này có vẻ thích em lắm luôn đó, trong mắt cậu ấy rõ ràng chỉ có em.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì mỉm cười, vui vẻ nói: “Đương nhiên, em là bạn gái của anh ấy mà.”
Chị nhân viên liền cười rồi nói: “Ngưỡng mộ em thật đó, vừa xinh đẹp lại có bạn trai đẹp trai, nhà giàu, lại còn thật lòng yêu em nữa.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì ánh mắt tràn ngập ý cười, thầm nghĩ Tạ Hoằng Văn đúng là không biết giấu giếm. Chuyện anh yêu cô, anh không hề nói cho người khác biết, vậy mà sao dường như cả thế giới đều biết anh yêu cô rồi.
Đến lúc trang điểm xong, chị nhân viên trang điểm lại tiếp tục khen Hứa Nhan Du xinh đẹp. Hứa Nhan Du nhìn vào gương thì cũng thấy rất ưng ý, hài lòng với diện mạo của vào bản thân lúc này.
Vì thế, cô liền muốn tìm Tạ Hoằng Văn để cho anh nhìn thấy cô. Nhưng không ngờ rằng lúc mới mở cửa phòng trang điểm ra, cô đã thấy Tạ Hoằng Văn đứng chờ ngay ở cửa.
Mà Tạ Hoằng Văn nhìn thấy cô thì sững sờ.
Cô mặc một chiếc đầm dự tiệc trễ vai màu xanh lam, mái tóc đen dài buông xõa khiến cô trông vừa dịu dàng, vừa quyến rũ, lại như làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Hứa Nhan Du lại trang điểm, cho nên những đường nét xuất sắc trên gương mặt càng được phô bày rõ ràng. Tạ Hoằng Văn nhìn mà ngẩn ngơ, ánh mắt sáng rực lộ rõ vẻ say mê, đắm đuối.
Hứa Nhan Du lạp bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài điển trai của Tạ Hoằng Văn. Anh mặc bộ comple màu xám, trông vừa lịch lãm mà lại không làm mất đi vẻ trẻ trung. Mái tóc anh cũng được tạo kiểu, khiến cho Hứa Nhan Du được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mới lạ từ anh.
Cô cảm thấy lúc này, trái tim mình lại loạn nhịp rồi. Vẻ ngoài của anh hôm nay thật sự khiến cho cô rung động giống như thiếu nữ mới biết yêu vậy.
Tai cô hơi đỏ lên, khuôn mặt không giấu nổi vẻ e thẹn.
Tạ Hoằng Văn lại bất ngờ tiến tới, ôm lấy cô rồi trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt.
Đến lúc nụ hôn kết thúc, môi Tạ Hoằng Văn đã dính son, còn son trên môi Hứa Nhan Du thì đã trôi gần hết. Hứa Nhan Du đành phải đánh son lại, sau đó ngại ngùng mà nắm lấy tay Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại ôm lấy cô, sau đó ghé vào tai cô mà thủ thỉ: “Nhan Du, em đẹp lắm.”