Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết - Chương 155: Vé vào cổng (2)
Giám đốc của họ, Kim Goohwan, đang đi lại không ngừng với tâm trạng hết sức bất an. Anh ta kinh ngạc đến mức không nhận thức được mình đang ở đâu. Tất cả những gì anh ta để ý là tập trung đi theo con rối và không bị tách ra với nó.
Sau khoảng 30 phút…
Clunk.
Con rối dừng lại và chỉ vào trong một con hẻm
Không một bóng người. Kim Goohawn gật đầu rồi hít một hơi thật sâu.
Không lâu sau đó con rối chỉ đường đã biến mất, Kim Goohawn một mình bước vào con hẻm đáng ngờ ấy.
Ở cuối đường, anh ta tìm thấy một Cánh cổng được tạo ra bằng ma thuật.
“…Ực.”
Anh ta nuốt ực một tiếng rõ to. Họ đang ở ngay sau Cánh cổng này. Những người đã làm đảo lộn cả Pandemonium đang đợi anh.
Bụng anh ta quặn thắt từng cơn vì nỗi lo không dứt này. Và giờ anh mới bắt đầu hối hận vì đã đến đây.
Tuy nhiên, Kim Goohawn nắm chặt tay lại và dũng cảm bước vào trong Cánh cổng.
Anh ta có thể cảm thấy chính mình đang du hành qua các chiều không gian.
Chwaaa…
Đó là phải tiếng xào xạc của gió thổi qua những chiếc lá? Hay đây là thanh âm từ ngọn sóng dữ dội xô vào nhau?
Khi mở mắt anh ta đang ở một nơi lạ hoắc.
“Ngươi đến rồi à?”
Trong một không gian tràn ngập bóng tối, một giọng nói đầy phấn khích vang lên ở phía chiếc cầu thang đã hư nát. Kim Goohawn ngước lên và thấy một người phụ nữ phương Đông với mái tóc bạch kim kiều diễm.
Người phụ nữ bí ẩn kia chào đón anh ta.
“Chào.”
“V-vâng, đây là niềm vinh hạnh của tôi khi được gặp ngài. Tên tôi là Kim Goohawn.”
Anh ta cố giữ sự điềm tĩnh nhiều nhất có thể. Dù vậy, anh ta vẫn toát mồ hôi đầm đìa, và hơi thở ngày càng trở nên khó khăn hơn.
“Hàng đâu?”
“Đ-đây ạ.”
Sự choáng váng đã đạt đến đỉnh điểm và anh ta cảm thấy như có thể ngất bất kì giây nào vậy. May thay, anh ta đã tập đi tập lại về việc phải nói gì và làm gì hàng trăm lần. Kim Goohawn mò tay vào túi và lấy ra một tấm vé. Kể cả khi đang duy trì sự tôn trọng với đối phương, anh ta không hề tỏ ra bộ dạng bị khuất phục cũng như bất kì điểm yếu nào.
“Không.”
“…Thứ lỗi cho tôi?”
Tuy nhiên, người phụ nữ không nhận lấy tấm vé.
“Ta sẽ không nhận nó. Người yêu cầu thứ này là người khác.”
Dù Kim Goohawn không tính đến trường hợp này, anh ta vẫn nhanh chóng thích nghi theo lời nói của người phụ nữ.
“Vâng, tôi đã hiểu.”
Anh ta lùi lại và đợi.
“…Oh, anh ta kia rồi.”
Tap, tap.
Tiếng bước chân chậm rãi vang trong không gian trống trải tối tăm.
Kim Goohwan đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ban đầu, anh nghĩ rằng có một bóng đen đang đi về phía mình. Nhưng anh sớm nhận ra đó là một người đàn ông mặc bộ đồ đen.
Kim Goohwan bình tĩnh nhìn người đàn ông.
Không giống như phụ nữ, anh ta không tỏa ra bất kỳ khí hay áp lực nào.
Tuy nhiên…
“Ta nghe nói các ngươi gọi cậu ấy là Hắc Liên.”
Câu nói tiếp theo của người phụ nữ khiến cơ thể anh đông cứng lại.
Kim Goohwan nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đi về phía mình.
Anh ta không thể thở được như thể đang bị nghẹn.
Một luồng khí kinh khủng dường như phát ra từ bước chân từ từ của người đàn ông. Tất nhiên, đó chỉ là ảo giác.
Hắc Liên. Người đàn ông đã phá hủy một vài tòa tháp và nơi ẩn náu chỉ bằng một đòn, và thậm chí còn á·m s·át một người điều hành của Huyết Độc, tổ chức hạng 10 của Pandemonium.
Người đàn ông này hiện đang đứng cách đó chỉ một bước chân.
Kim Goohwan cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể mình.
Anh phải tự giới thiệu mình, nhưng miệng anh không chịu cử động.
Mặc dù người đàn ông đang dấu mặt bằng mặt nạ và mũ áo hoodie, nhưng đôi mắt của anh ta dường như nhìn xuyên thấu mọi thứ.
“Sao vậy? Cậu ấy đang đợi kìa.”
“… À, v-vâng, đây, của ngài đây.”
Kim Goohwan thoát khỏi sự bàng hoàng và đưa món đồ cho người đàn ông mặc đồ đen.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tấm vé, rồi lấy nó từ tay Kim Goohwan.
Kim Goohwan nuốt nước bọt và chờ đợi hành động tiếp theo của người đàn ông.
Đột nhiên, người đàn ông giơ tay lên.
Ngài ấy không hài lòng với điều gì sao?
Kim Goohwan căng thẳng không dám nhắm mắt lại.
Anh ta cứ đứng đờ ra đó trong nỗi kinh hoàng, chờ bàn tay của người đàn ông c·hặt đ·ầu anh…
Tak.
Người đàn ông đặt tay lên vai anh.
Tak, tak.
Sau đó, hắn ta vỗ nhẹ anh ta vài cái. Nó gần như thể người đàn ông đang khen anh.
Trong một khoảnh khắc, Kim Goohwan quên mất mình là ai, đang ở đâu và đang làm gì.
Sau khi hầu như không giữ được ý thức của mình trong một khoảng thời gian dài…
Bịch.
Kim Goohwan ngất xỉu và nằm trên mặt đất.
“…Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?”
Người bối rối nhất vì điều này là người đàn ông cố khen ngợi Kim Goohwan.
Kim Hajin.
**
Sau khi trao đổi vật phẩm xong, tôi quay trở lại nơi ẩn náu của Đoàn kịch tắc kè.
“Nó là vật cậu cần à?”
Jain hủy bỏ lớp cải trang của cô ấy và hỏi.
“Phải, nhưng…”
Tôi nghĩ về người đàn ông mình vừa gặp đã ngất xỉu chỉ vì một lời khen.
Jain dường như hiểu được sự lo lắng của mình khi cô ấy mỉm cười tinh nghịch.
“Cậu nên thêm điều đó vào sơ yếu lý lịch của mình đi.”
“….”
Thành thật mà nói, tai tiếng của tôi ở Pandemonium là quá đủ rồi.
Mọi người bắt đầu sợ hãi đặc biệt là sau khi tôi g·iết người điều hành của Huyết Độc. Theo tôi thì, giám đốc điều hành đó không mạnh cho lắm. Mặc dù anh ta thành thạo với phép thuật, lý do anh ta trở thành một giám đốc điều hành là nhờ sự xảo quyệt và thông minh khác thường của anh ta.
“Ồ, nhân tiện, tôi cũng có thể vào Tháp nếu tôi có vé phải không?”
Jain có vẻ thích thú.
“Đúng. Cô có thể sử dụng vé màu cam mà chúng ta có.”
Không có vấn đề gì khi có thêm vé vì chúng có thể được sử dụng theo nhiều cách khác nhau.
Cách rõ ràng và thực tiễn nhất là bán chúng cho người khác. Ta cũng có thể đưa nó cho ai đó để đổi lấy việc họ trở thành đồng minh bên trong Tháp. Hơn nữa, số lượng vé có hạn khiến chúng trở nên có giá trị hơn.
200 vé trắng, 1000 xanh lá, 800 vàng, 500 cam, 300 đỏ, 5 đen. Tổng số người có thể vào Tháp nhiều nhất là 3105 người sau mỗi hai tháng (mỗi vé đỏ được tính là 2 người). Xét theo kích thước của Tháp Điều ước thì 3105 là một con số rất nhỏ.
“Chúng ta sẽ gặp nhau sau khi vào trong chứ?”
“Có lẽ vậy. Tôi không biết chắc nữa.”
“Điều này nghe có vẻ thú vị rồi đây ~”
Có vẻ như Jain cũng muốn đi.
Tôi cởi áo hoodie và cất chiếc vé đen vào túi.
“Vậy thì tôi đi đây.”
“Cậu về à?”
“Ừ.”
“Được rồi ~ Vậy tôi sẽ chợp mắt một chút.”
Jain trở về phòng của cô ấy, và mình trở lại Seoul thông qua Cổng của Khalifa.
Tuy nhiên, tôi đã không về nhà. Thay vào đó, mình đến một cơ sở dưới lòng đất nằm ở Quận Seocho.
Không gian to lớn, rộng 650 mét vuông với mật độ mana cao cấp này là phòng tập luyện mà tôi đã tạo ra cho Evandel. Đó là một nhà kho dưới lòng đất mà tôi mua từ một gã giàu có nào đó.
“Để xem … ah, em ấy kia rồi.”
Thật khó để thấy Evandel vì em ấy quá nhỏ so với kích thước của chỗ này.
“Hiyaap ~ hiyaap ~!”
Đội chiếc mũ của pháp sư và cầm một cây đũa phép, em ấy dường như đang nhảy theo nhịp điệu.
Cũng có một đội quân ma nhỏ theo sự hướng dẫn của em. Một con ngựa, một con hổ, một con cá sấu … khoan đã, đó có phải là kỳ lân không? Và đó là… một con velociraptor (1 chi của Khủng long)!?
“… Yep, đó là tài năng.”
Tôi đã định đưa em ấy về nhà, nhưng mỗi lần tôi đến thăm em ấy lại có một ‘người bạn’ mới. Nhưng có lẽ đây là lý do tại sao cho trẻ em xem phim và truyện cổ tích lại giúp lộ ra tài năng.
“Làn sóng Danh dự ~”
Evandel đã làm việc chăm chỉ theo ý mình. Kể từ khi bắt đầu xem PreCure, em ấy cũng bắt đầu thêm tên cho các chiêu thức của mình.
“Quay tròn ~”
“….”
“Bắnnnnn—!”
Có vẻ như tôi cần hỏi chính xác em ấy đã xem những gì.
“Evandel?”
Tôi gọi tên em ấy trong khi đang tiến đến phía đó. Evandel ngừng luyện tập và quay về phía mình. Đôi mắt con bé cong thành vầng trăng khuyết, và em ấy nhảy đến chỗ tôi.
“Hajin ~”
“Cháu đã chơi vui chứ?”
“Un!”
“Vậy thì chắc cháu mệt rồi.”
Đã đến lúc phải về nhà.
“Cháu vẫn ổn mà.”
“Có thật không?”
“Un!”
Evandel cười rạng rỡ và gật đầu.
Có vẻ như em ấy thích tập luyện hơn tôi nghĩ.
Nhưng tôi cũng đang rất vội…
Sau đó, tôi nhớ đến con sói đang ngủ trong ngực mình.
“Cháu có thể chơi với Fenrir trong mười phút. Chúng ta có thể rời đi sau đó.”
Tôi đã gọi Fenrir ra ngoài.
“Grrrr—”
Fenrir hào hứng chạy ra ngoài và liếm chân Evandel.
“Con sói của cháu!”
Không hổ danh là Người hầu đầu tiên của Evandel, Fenrir đã phát triển rất nhiều trong ba năm qua.
===
「Ghost Wolf」
[Người hầu] [Cấp trung bậc cao]
—Người hầu đầu tiên do phù thủy Evandel tạo ra.
▷ Chỉ số cơ bản
[Sức mạnh 9,950]
[Lực cắn 10,850]
[Thể lực 6,535]
[Tốc độ 11.550]
[Nhận thức 11,605]
[Sinh lực 6.750]
[Sức mạnh phép thuật 7.850]
===
Có thể đoán từ các chỉ số đáng kinh ngạc ấy, nó không thua hầu hết các Anh hùng cấp thấp ~ trung cấp.
“Ebebebe, ebebebe.”
“Krrrr, rrrrr.”
Nhưng trước mặt Evandel, Fenrir chỉ là một chú cún con hiền lành.
Nhìn chúng đùa giỡn với nhau, tôi cười cay đắng.
Khi mình bước vào Tháp Điều ước, mình sẽ không thể nhìn thấy Evandel trong ít nhất một tháng rưỡi. Mặc dù vậy, tôi sẽ có thể quay lại trong 2 ~ 3 ngày sau khi hướng dẫn kết thúc…
“Evandel.”
Tôi gọi tên Evandel với giọng nghiêm túc hơn một chút.
“Hnn?”
“… Chú cần nói với cháu một điều.”
Mình đã hỏi bố mẹ của Haeyeon liệu họ có thể chăm sóc Evandel trong 1 ~ 2 tháng không, và họ đã vui vẻ đồng ý.
“Từ ngày 1 tháng 7, chú sẽ đi vắng trong một tháng.”
“….”
Evandel sững người.
“Nhưng không có gì nguy hiểm cả. Chú sẽ quay lại sớm thôi.”
“….”
Evandel không nói gì cả.
Tôi đã lo là Evandel sẽ khóc lần đầu tiên sau 4 năm.
Sau một thời gian dài im lặng, Evandel hỏi thay vì khóc.
“… Một tháng? 30 ngày?”
“Ừ.”
“… Cháu không thể đi cùng ạ?”
Tôi im lặng lắc đầu.
“….”
Evandel cắn chặt môi.
Mắt em ấy ngấn nước, và đôi môi bé nhỏ ấy run rẩy. Tuy nhiên, con bé không khóc.
“Chú sẽ quay lại sớm mà. Cháu có thể coi đó là một kỳ nghỉ kéo dài cả tháng. Trong khi đó, cháu có thể chơi với Hayang và Haeyeon. Cháu có thể ngủ hoặc xem TV đến khuya.”
Tôi an ủi Evandel. Tôi thậm chí còn bế em ấy lên và hôn lên má con bé. Hoặc ít nhất, mình đã cố thử.
“Không râu!”
“….”
Evandel đã từ chối mình. Quay đi với một cái bĩu môi, em ấy không chịu nhìn vào mặt mình.
“Ngày mai chú sẽ cạo râu, không, hôm nay.”
“….”
Evandel nhìn lại mình với đôi mắt long lanh ngấn nước.
Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là mỉm cười.
**
2029, giữa tháng Năm.
Tòa tháp lớn nhất trong lịch sử nhân loại được đặt tên là ‘Tòa tháp Điều ước’. Đồng thời, thông tin về ‘vé vào cổng’ bắt đầu được lan truyền nhanh chóng. Nhiều người bình thường đã đăng bình luận trực tuyến nói rằng họ đã nhặt được một tấm vé.
Hiệp hội muốn thiết lập một hệ thống để kiểm soát những tấm vé mà những người bình thường tìm thấy, nhưng đã quá muộn. Không mất nhiều thời gian để mọi người hiểu được giá trị của tấm vé và họ bắt đầu bán chúng qua mạng.
“…Hm.”
Hiện tại, bên trong văn phòng trưởng nhóm của Nan chi Bản chất, Yoo Yeonha đang chăm chú vào màn hình máy tính.
Vé vào cổng.
Mặc dù cô không chắc nó hoạt động như thế nào, nhưng cô biết cô phải lấy càng nhiều càng tốt.
“Tại sao lại làm chuyện mạo hiểm như vậy?”
Bực bội, cô thở dài lẩm bẩm.
Nhiều người đăng tin về vé trực tuyến đã m·ất t·ích. Rất có thể họ đã bị t·ấn c·ông bởi các Ma nhân.
“Có thể 13 là đủ…”
Nhờ hội Đào lạc, Yoo Yeonha đã mua được 13 vé vào cổng. Điều cô muốn bây giờ là thông tin về Tòa tháp. Cô không muốn để mất những thành viên quý giá trong hội của mình vào một Tòa tháp vô danh.
—Tok Tok.
Đúng lúc đó, có người gõ cửa.
“Ai vậy?”
—Trưởng nhóm Yoo Yeonha, một gói hàng đã được gửi đến.
“…Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, và một nhân viên của hội bước vào với một món đồ nội thất bí ẩn.
“Đây là gì?”
“Ừm, một cái ghế.”
Nó thực sự trông giống như một chiếc ghế, mặc dù nó có chút hiện đại và kỳ lạ. Đầu tiên, nó có hai chân thay vì bốn chân như bình thường, và lưng ghế trông giống như một con sóng thủy triều.
“Ai đã gửi cái này?”
“Đó là từ … Kim Hajin-ssi.”
“Kim Hajin…? Ồ đúng rồi, đó là quà sinh nhật của tôi, phải không?”
“Ah, phải, nó ghi như vậy.”
Một tuần trước, Yoo Yeonha đã nhận được tin nhắn từ Kim Hajin nói rằng cậu ấy sẽ gửi một món quà sinh nhật cho cô.
“Cậu ấy gửi một chiếc ghế làm quà sinh nhật?”
‘Hơi kỳ lạ, không phải là mình có vấn đề gì với nó.’
“Cảm ơn. Anh có thể đi được rồi.”
“Vâng.”
Yoo Yeonha đặt ghế xuống và thử ngồi lên.
“Không phải là mình thiếu ghế trong phòng…”
Cô ấy dừng lại giữa chừng. Không, cô ấy không thể nói.
Một cảm giác lạ lùng xuất hiện, cô dựa vào thành ghế. Một cảm giác thoải mái đế kì lạ không thể diễn tả được quấn lấy cơ thể cô. Như thể chiếc ghế ôm chặt lấy cô.
Kwang, Kwang!
“Chào!”
Đúng lúc đó, ai đó đạp tung cửa văn phòng.
“Này, Yoo Yeonha!”
Đó là Chae Nayun.
Bị giật mình, Yoo Yeonha nhanh chóng bật dậy.
“A-Ah, geez, mình là trưởng nhóm, cậu biết đấy!”
Yoo Yeonha đã hét vào mặt Chae Nayun, người khiến cô không còn mặt mũi nào với tư cách trưởng nhóm.
“Ồ, xin lỗi, mình hơi vội.”
Chae Nayun cười gượng khi cô ấy gãi đầu.
“Geez … huu. Vậy, có chuyện gì à?”
“Gửi mình đến đó đi!”
“…Đến đâu?”
“Tòa tháp!Tòa tháo Điều ước. Mình nghe nói là cậu có vé. Hội có thể giữ bất cứ thứ gì mình mang về, nên cứ để mình đi đi.”
“Ồ, về điều đó.”
Yoo Yeonha biết Chae Nayun sẽ muốn đến.
“Hãy nói về việc này đi.”
“Ồ, cái ghế này bị làm sao vậy? Trông thật kỳ lạ.”
Ngay lúc đó, Chae Nayun ngồi xuống chiếc ghế mà cô nhận được như một món quà sinh nhật.
Yoo Yeonha chớp mắt vài lần và nhìn chằm chằm vào Chae Nayun.
“Nó trông có vẻ … kỳ lạ … nhưng, wow … điều này … thật tuyệt vời …”
Nhìn thấy Chae Nayun có vẻ thoải mái và vui vẻ, Yoo Yeonha bất chợt thấy bất an.
“… Này, dậy đi. Cái đó của minh.”
“Hả? Nó không dành cho khách à?”
“K-Không. Đó là một chiếc ghế si~êu quý giá mà mình được tặng trong ngày sinh nhật.”
“Oh.”
“Nhìn vào là cậu phải biết rồi chứ. Bây giờ, thì đứng dậy đi.”
“…Được rồi, được rồi.”
Ngay khi Chae Nayun đứng dậy, Yoo Yeonha đã đổi chiếc ghế mà cô đang sử dụng bằng chiếc ghế mà Kim Hajin tặng. Cô ấy không muốn bỏ nó ra và phải lo lắng về việc Chae Nayun hỏi về nó.
**
2029, đầu tháng sáu.
Các hội như Nan chi Bản chất, Nguyệt Độc, Băng Điện và Thánh Ân của Tạo hóa đã tìm được vé vào cửa và bắt đầu gặp nhau để thảo luận.
Trong khi đó, hội Pháp viện Hoàng gia Anh cũng đang họp.
Chủ đề cuộc họp của họ cũng là về Tòa tháp mới được phát hiện, nhưng so với các công hội khác, họ có vị thế tốt hơn nhiều.
“Chúng ta có tổng cộng bảy vé.”
Hiệp hội Pháp viện Hoàng gia Anh đã may mắn thu được 10 vé: tám vé xanh lá, một màu cam và một màu đỏ.
Tuy nhiên, họ đã bán hai vé không màu và một vé xanh cho Lính đánh thuê Jeronimo, và chỉ còn lại bảy vé xanh.
Mục đích của cuộc họp hôm nay rõ ràng là để quyết định xem ai sẽ sử dụng vé vào cổng.
Dù có nhiều ý kiến nhưng không ai chủ động tiên phong.
Mọi người đều thầm lo sợ thứ nằm bên trong một Tòa tháp khổng lồ như vậy.
Vé vào cổng ghi, ‘người tham gia có thể tự do thoát ra một khi phần hướng dẫn kết thúc’, nhưng không có thông tin nào về ‘phần hướng dẫn’ này.
“Tôi sẽ đi.”
Có người kiên quyết tình nguyện. Ngay lập tức, mọi người trong phòng đều đứng dậy.
“K-Không được!”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với đội phó…”
“Có rất ít khả năng rằng chủ guild sẽ đồng ý.”
Tuy nhiên, phó thủ lĩnh của Hội Pháp viện Hoàng gia, Rachel, đã làm rõ quyết định của mình.
“Không, tôi sẽ đi. Và mọi người không cần phải lo đâu …”
Cô hơi do dự trước khi tiếp tục.
“Um, Fenrir của Jeronimo cũng sẽ vào.”
“Ah~”
“Trong trường hợp đó, tôi chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn.”
Bầu không khí thay đổi ngay lập tức. Đó là sự yêu thích Fenrir nhận được ở Anh (mặc dù nước Anh không biết, nhưng thành tích của Cheok Jungyeong đều được đổi thành Fenrir).
“A, có thể sao !? Fenrir đã nói sẽ bảo vệ cô sao !?”
“…Thứ lỗi?”
“Tôi cũng tò mò. Cậu ấy nói sẽ bảo vệ cô sao !?”
Cuộc họp bất ngờ chuyển thành cuộc họp báo.
“Tôi thấy cô đang xấu hổ đó ~”
“X-Xấu hổ? K-Không! Mọi người im lặng!”
“Giờ thì cô mới giận ~”
“Không, tôi không có! Chúng ta cần tiếp tục cuộc họp …”
Đội phó với 21 tuổi thanh xuân là mục tiêu dễ dàng đối với các thành viên khác nhiều kinh nghiệm hơn trong phòng. Vì nhiều người trong số họ biết Rachel từ khi cô ấy còn nhỏ, hội của Pháp viện Hoàng gia Anh đã khá giống như một gia đình.
**
2029, ngày 1 tháng 7.
Ngày hẹn đã đến.
Hiện tại, tôi đang ở trong nơi ẩn náu của Đoàn kịch Tắc kè , chờ Cổng mở.
“Huaam ~ Chán quá. Người mới, khi nào thì Cổng mới mở?”
Cheok Jungyeong hỏi.
“Chờ một chút.”
Ngoài tôi ra, Jain, Cheok Jungyeong và Boss có vé.
Các thành viên khác tỏ ra thích thú nhưng họ đều bận hoặc không phiền đợi đến đợt vé thứ hai.
“A, ta đang phấn khích đến phát điên mất. Jain, cô đi theo như một người đồng hành đúng không?”
“… Đúng vậy, đồ ngốc.”
Jain khó chịu trừng mắt nhìn Cheok Jungyeong. Jain nhận được tấm vé đỏ, và Cheok Jungyeong làm phiền cô cho đến khi cô đồng ý để anh ấy đi cùng.
“Mọi người im lặng và chờ đi.”
Boss nói. Ngay lúc đó…
Ssssss—
Vé vào cửa của chúng tôi phát sáng với ma lực.
Chúng tôi ném vé xuống đất. Ngay lập tức, những tấm vé hút ma lực gần đó và tạo ra ba cột ánh sáng.
Cam, đỏ, đen.
Ba cây cột đều có màu sắc khác nhau.
“Vậy chúng ta cứ đi vào thôi ư?”
Cheok Jungyeong bặm môi hỏi.
“Đúng vậy.”
“Được rồi, ta sẽ gặp cậu ở bên trong, Người mới.”
“À, trước khi đi, tôi nghĩ cô nên chọn độ khó thấp nhất cho phần hướng dẫn. Chúng ta nên gặp nhau càng sớm càng tốt.”
“Tôi không phiền … nhưng tôi nghi ngờ liệu tên ngốc này sẽ làm điều đó.”
Jain cười nhạt trong khi Cheok Jungyeong đồng ý.
“Rõ ràng là ta sẽ chọn độ khó cao nhất.”
“… Vậy thì Boss, ít nhất thì cô nên …”
Mình quay sang Boss.
“Hm?”
Gần đây, sự tin tưởng của Boss đối với tôi đã tăng lên rất nhiều.
“… Ồ, đ-được, vậy thì tôi sẽ chọn, um, độ khó thấp nhất.”
Nhưng nhìn qua, cô ấy như đang dự định làm những gì cô ấy muốn.
“Được rồi, tôi vào trước đây.”
Không do dự, tôi bước vào Cổng đen.
Ngay lập tức…
“Uwoah!”
Thế giới đảo lộn lại, và tôi tiếp đất bằng lưng.
“Uuu … cái quái gì vậy.”
Mặt đất lạnh lẽo, gió cũng không kém gì, một cảm giác khác thường.
Ngay cả giọng nói của tôi cũng rè rè hệt như một chiếc tivi bị hỏng.
Mặc dù nó giống như cách tôi mô tả trong cuốn tiểu thuyết, nhưng vẫn có cảm giác kỳ lạ khi tự trải nghiệm lần đầu.
Tôi nhanh chóng đứng dậy và nhìn xung quanh. Tôi đang ở trong một không gian tối đen như mực.
“Tôi tự hỏi khi nào nó sẽ bắt đầu.”
Sau khi đợi khoảng năm phút, những dòng chữ màu xanh hiện lên trước mặt tôi.
[Chào mừng đến với Tháp.]
Đó là một dòng chữ 3D còn thực tế hơn những gì được hiển thị trong các trò chơi VR.
[Trước khi bắt đầu, vui lòng chọn biệt danh của bạn.]
Biệt danh.
Tòa tháp dường như có cùng cài đặt như cái mà tôi đã tạo.
“Biệt danh, hả….”
Tôi đã biết mọi người sẽ sử dụng biệt danh nào rồi.
Kim Suho là MasterHolysword, Shin Jonghak là YoungFly, Jin Sahyuk là StrongestWill [1], và Chae Nayun là ImGosu.
Sau một hồi suy nghĩ…
“Tôi đoán mình sẽ chọn cái này.”
[Extra7]
Mình đã quyết định biệt danh của mình.
[Extra7-nim, chào mừng bạn.]
[Biệt danh của bạn sẽ thay thế tên của bạn trong Cộng đồng của Tháp.]
“Will” trong trường hợp này giống từ “dick”. Một cách chơi chữ vui nhộn của tác giả…