NHÂN VẬT CHÍNH CHỈ MUỐN YÊU ĐƯƠNG - Tác giả: Cá Chử Điềm Tống - Chương 5
Sống lưng cậu căng cứng, bên cạnh là Thẩm Dịch, mà anh trai đứng trước mặt đang nhìn chằm chằm, radar của động vật nhỏ ăn cỏ đã nhận được nguy hiểm, nó đang nhắc nhở cậu, bấy giờ bầu không khí quả thực rất bất ổn.
Cậu hệt như bé thỏ trắng đang đứng giữa hang hổ, đôi bên đều tấn công, bé thỏ trắng chẳng dám nhúc nhích, cậu ho khan hỏi: “Nhưng tôi, chắc không đi được rồi… Nhỉ?”
Phó Dư Hạc nhìn chằm chằm vào gương mặt cười tủm tỉm của Thẩm Dịch.
“Đi vào.” Câu này là nói với Phó Trừng.
Thẩm Dịch thả tay ra, tiếc nuối nói: “Được rồi, vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại nhé anh Phó.”
Phó Dư Hạc lại cười giễu cợt, nụ cười khiến Phó Trừng run sợ.
Thẩm Dịch chỉ lưu lại bóng lưng đẹp trai của cậu, cậu không đến siêu thị mini của trường, trái lại bước đến sân bóng rổ chơi, lát sau Phó Trừng cũng tìm tới.
“Bắt đầu họp phụ huynh rồi à?” Thẩm Dịch đập bóng rổ, cậu giơ tay ném bóng, ghi được một cú ném ba điểm.
Phó Trừng đáp “Ừ”, hôm nay anh trai cậu tranh thủ thời gian đến họp, vừa rồi cậu cũng chợt phác giác gia đình Thẩm Dịch chẳng có ai đến họp phụ huynh, bấy giờ cậu cũng không nhắc đến chuyện vì sao bố mẹ của Thẩm Dịch không đến mà chỉ chơi bóng với cậu.
Thẩm Dịch hiểu ra, cừu con sợ cậu đau lòng buồn bực đây mà, cậu vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm nhận được sự ấm áp hoà hợp giữa con người.
Đây là cảm giác được quan tâm chăm sóc, trải nghiệm này rất tinh tế và quý giá đối với cậu.
Hệ thống đã thức tỉnh ý thức của bản thân, chúng nó có tính cách riêng, song Thẩm Dịch thân là con người nên mỗi lần cảm xúc dao động thì cậu đều rất trân quý – Bởi vì đó là tình cảm của con người.
Bọn Thẩm Dịch và Phó Trừng chơi bóng một chọi một, sau đó một nhóm người khác cũng đến sân bóng, sân bóng rổ rất lớn, tổng cộng có hai sân, Thẩm Dịch và Phó Trừng chơi ở sân bên cạnh, còn nhóm bạn học đó ở sân khác, đôi bên nước sông không phạm nước giếng, bất chợt một quả bóng đối diện ném đến chỗ Phó Trừng, Thậm Dịch giơ tay bắt được.
Các nữ sinh ngồi trên băng ghế dự bị ngoài sân ddng cầm điện thoại chụp ảnh, nhìn thấy quả bóng ném đến bèn khẽ hô lên.
Quả bóng rơi xuống bàn tay của Thẩm Dịch, rồi đập xuống đất.
“Xin lỗi nhé!” Đám người nọ bước đến: “Trượt tay.”
Nếu như Thẩm Dịch không bắt được thì bấy giờ quả bóng rổ đã đập vào mặt Phó Trừng rồi, Thẩm Dịch xoay cổ tay, trông thấy cậu “bạn cũ” quen thuộc.
Nhóm Từ Phàm Siêu đi tới, bọn họ quân số mạnh mẽ, Từ Phàm Siêu rõ là đại ca của nhóm, bước chân của cậu ta rất nghênh ngang, cậu ta mỉm cười, giọng điệu chẳng có ý xin lỗi gì cả.
“Ban nãy không nhìn rõ, hoá ra là các cậu à.”
Thẩm Dịch nhìn thoáng qua cậu ta, cậu nhếch môi: “Mắt mày mù rồi sao? Ngay cả bọn tôi mà cũng không nhìn rõ.”
Từ Phàm Siêu ngớ ra, cậu ta nào ngờ Thẩm Dịch laji vô lễ như thế, cậu ta tiến lên khẽ đẩy bả vai Thẩm Dịch: “Thằng nhãi này…”
Thẩm Dịch túm lấy cổ tay cậu ta, giọng điệu dịu dàng: “Xin lỗi nhé, tôi cũng không có ý gì khác.”
Cổ tay Từ Phàm Siêu đau nhói, sắc mặt hết trắng rồi lại đỏ.
Bóng dáng của bọn họ kéo dài dưới sân, đan xen vào nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Các em kia! Đang làm gì đó!” Bỗng vang lên tiếng hét lớn.
Thẩm Dịch nghiêng đầu nhìn sang, thì ra là giáo viên chủ nhiệm.
Cậu buông cổ tay Từ Phàm Siêu ra, giáo viên rất quen thuộc với bọn họ, nhất là gương mặt hay gây rối của Từ Phàm Siêu.
Từ Phàm Siêu cúi đầu mắng “Mẹ kiếp”, vừa khéo bị giáo viên chủ nhiệm nghe được, sau đó cậu ta lại bị bắt rồi khiển trách.
“Mẹ kiếp gì cơ, hôm nay họp phụ huynh bố em cũng đến đó, em vẫn chưa chịu ngoan ngoãn đúng không…”
Giáo viên chủ nhiệm răn dạy Từ Phàm Siêu, sau đó cảnh cáo bọn họ rồi mới rời đi, Thẩm Dịch chẳng còn tâm trạng chơi bóng nữa, kể từ lần trước thì Từ Phàm Siêu không gửi tin nhắn cho cậu nữa, song nhìn hành động của Từ Phàm Siêu thì có vẻ cậu ta chẳng định bỏ qua dễ dàng như vậy.
Lúc cậu xoay người rời đi bèn ném quả bóng trong tay đập vào vai Từ Phàm Siêu, Từ Phàm Siêu bị đập trúng nên hơi loạng choạng, cậu ta nghiến răng chửi tục.
Thẩm Dịch hờ hững lên tiếng, giọng điệu rất thiếu đánh: “Xin lỗi nhé, trượt tay.”
Từ Phàm Siêu muốn nhào đến nhưng lại có vẻ băn khoăn, cuối cùng cậu ta chỉ đành thở dốc, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào cậu: “Tốt nhất là cậu đừng để tôi bắt gặp ngoài trường học.”
Ở phòng học của lớp 12-1, Phó Dư Hạc ngồi dựa vào cửa sổ nhìn thấy toàn bộ trò hề ấy, bởi vì khoảng cách quá xa nên anh chẳng nghe được gì, chỉ mơ hồ nhìn dáng vẻ của bọn họ.
Đầu ngón tay gõ nhẹ vào tờ bài thi trên bàn, góc bên trái của bài thi viết hai chữ “Thẩm Dịch”, nét chữ mạnh mẽ hữu lực.
Trước đó bài thi đã được kẹp vào sách của Phó Trừng, thành tích rất tốt.
Quả thực rất chênh lệch so với tài liệu mà anh đã điều tra.
Buổi họp phụ huynh sắp kết thúc, Thẩm Dịch và Phó Trừng quay lại tòa nhà giảng dạy.
Lớp của bọn họ khá ít học sinh, chỗ ngồi rất rộng rãi, Thẩm Dịch đứng trước cửa lớp học liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trong góc.
Giữa các bậc phụ huynh thì anh là nổi bật nhất, làn da trắng lạnh, tuổi trẻ đẹp trai, bộ vest đen ôm lấy vóc dáng cân đối, tư thế ngồi tùy ý đều toát ra hơi thở đáng sợ, ở môi trường như thế mà lại vui vẻ tự cao.
Ngoài hành lang có các nữ sinh đang thì thầm với nhau, vóc dáng của Phó Dư Hạc rất được nữ sinh ở độ tuổi này yêu thích, song chỉ thích mà thôi, kiểu người như anh chỉ được nhìn nhưng không thể với tới, Tổng giám đốc Phó Dư Hạc bá đạo mang đến cảm giác rất xa cách.
Buổi họp phụ huynh chủ yếu là để cho các phụ huynh quan tâm đến sức khỏe và tinh thần của học sinh nhiều hơn, bởi vì đã lớp 12 rồi nên bọn họ sẽ bước đến giai đoạn chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
“Phó Trừng, người đó là anh của cậu à?”
Nữ sinh bên cạnh tiến đến gần hỏi.
Phó Trừng gật đầu.
“Anh của cậu đẹp trai thật đấy.” Nữ sinh thì thầm.
Phó Trừng mím môi cười trừ.
“Lẽ nào Phó Trừng của chúng ta không đẹp trai à?” Thẩm Dịch bật cười tiếp lời.
Nữ sinh đối diện với gương mặt tươi cười của cậu thì đỏ mặt nói: “Ý tớ không phải thế.”
“Này.” Phó Trừng huýt khuỷu tay vào bụng Thẩm Dịch, cậu cũng hơi đỏ mặt vì lời trêu ghẹo của Thẩm Dịch.
Lát sau, buổi họp phụ huynh kết thúc, mọi người lục tục bước ra ngoài.
Hôm nay không có tiết nên họp phụ huynh xong thì các học sinh được tự do, Phó Dư Hạc xem đồng hồ, anh bảo sẽ dẫn Phó Trừng đi ăn cơm, song Phó Trừng lại kéo theo Thẩm Dịch.
Bọn họ đi xuống tầng, lúc lướt qua con đường rợp bóng cây bèn bắt gặp một người đàn ông mặc vest đen, vóc dáng của đối phương rất mạnh mẽ, bộ vest ông ta mặc như sắp bung ra vì cơ bắp.
Ông ta mỉm cười bước đến chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó.”
Rõ là nụ cười của ông ta rất thân thiện, nhưng gương mặt đó khiến cho người ta cảm thấy rất hung dữ.
Phó Dư Hạc hờ hững đáp lại: “Tổng giám đốc Từ.”
“Trùng hợp quá.” Tổng giám đốc Từ nói: “Cậu đến họp phụ huynh cho em trai à, mà thằng nhóc xấu xa nhà tôi cũng chẳng biết chạy đi đâu rồi.”
Phó Dư Hạc bỗng nói: “Ban nãy tôi có thấy cậu ta đang chơi bóng.”
Anh quay lại nhìn hai thiếu niên đằng sau: “Chơi với hai người nhỉ.”
Thẩm Dịch nhảy số nhanh hơn, cậu hỏi: “Từ Phàm Siêu?”
“Ông ấy là bố của Từ Phàm Siêu.” Phó Trừng đứng bên cạnh khẽ nhắc nhở.
“Ồ… Đúng là có chơi bóng.” Thẩm Dịch tỉnh ngộ, cậu nhìn vẻ mặt lễ phép mà xa cách của Phó Dư Hạc, lặng lẽ nhận lời của anh, vờ như thuận miệng đáp: “Cậu ta suýt nữa đã ném bóng vào Phó Trừng.”
Nét tươi cười của Tổng giám đốc Từ đối diện chợt cứng đờ, ông ta cười khan nói: “Dù sao thằng nhãi đó cũng không biết điều, vô lễ rồi, về nhà chú sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
“Chuyện va chạm lúc chơi bóng rất bình thường, chú đừng để bụng làm chi.” Giọng điệu của Phó Dư Hạc khá thờ ơ.
Anh tán gẫu với Tổng giám đốc Từ đôi câu, Tổng giám đốc Từ muốn mời bọn họ ăn cơm, Phó Dư Hạc viện cớ vẫn còn bận việc nên từ chối.
Sau khi Tổng giám đốc Từ rời đi, Phó Dư Hạc quay lại nhìn Thẩm Dịch, đôi bên đều thấu hiểu tâm tư của nhau.
Phó Dư Hạc rất bình tĩnh, khoé mắt Thẩm Dịch vương nét cười, song chỉ mỗi Phó Trừng là chớp mắt, cậu nhìn xung quanh, nghi hoặc gãi đầu.
Vừa xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu cứ có cảm giác mình không thể hoà nhập vào bầu không khí giữa anh trai và Thẩm Dịch nhỉ.
Đang vào giờ cơm trưa nên các quán ăn gần trường đã đông nghịt, Phó Dư Hạc dẫn bọn họ đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố.
Bọn họ vừa bước vào cửa thì đã có nhân viên phục vụ nghênh đón, nhân viên gọi anh là “Tổng giám đốc Phó”, nhà hàng có đặt phòng riêng, nhân viên phục vụ đi đằng trước dẫn đường cho bọn họ, lúc đến phòng riêng, cả ba đều ngồi xuống, Phó Trừng ngồi ở giữa Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc, cậu cầm thực đơn gọi món với Thẩm Dịch, có vẻ là khách quen ở đây.
Phó Dư Hạc cởi áo vest, anh xắn tay áo, đường cong cơ bắp của cánh tay uyển chuyển mà chẳng hề khoa trương. Hai thiếu niên kề đầu cạnh nhau rất thân mật, anh đợi hồi lâu rồi hỏi: “Chọn xong chưa?”
“Tôi ăn gì cũng được.” Thẩm Dịch nói: “Hai người gọi món đi.”
Phó Trừng lại đưa thực đơn cho Phó Dư Hạc: “Vậy thì anh chọn đi.”
Cả hai đều nhìn sang anh.
Phó Dư Hạc: “…”
Sự ăn ý ngầm giữa bọn họ khiến anh rất khó chịu.
Gò má khẽ giật, anh hỏi: “Ăn cay được không?”
Thẩm Dịch biết anh đang hỏi mình, cậu đáp: “Ăn được hết.”
Phó Dư Hạc gọi món với nhân viên phục vụ, người nọ cầm thực đơn đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mặt khác, Thẩm Dịch vẫn đang trò chuyện với Phó Trừng, Phó Dư Hạc thầm nghĩ ở độ tuổi của cậu thì có nhiều chuyện để nói đến vậy ư?
Nhưng mà sau khi Thẩm Dịch xuất hiện, Phó Trừng đã hoạt bát hơn rất nhiều.
“Tôi muốn đi toilet, nhà vệ sinh ở đâu vậy?” Thẩm Dịch hỏi.
Phó Trừng: “Tôi dẫn cậu…”
Câu nói của cậu đã bị cắt ngang, chợt vang lên giọng điệu trầm khàn của Phó Dư Hạc: “Tôi dẫn cậu đi.”
Anh liếc mắt nhìn Thẩm Dịch: “Tiện thể hút điếu thuốc.”
Thẩm Dịch hơi sửng sốt, kế tiếp vẫn vui vẻ đáp ứng: “Được, làm phiền anh Phó rồi.”
Phó Trừng đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống chờ.
Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc nối đuôi nhau đi vào toilet.
“Cậu đi đi.” Phó Dư Hạc đứng trước cửa hất cằm.
Thẩm Dịch: “Anh Phó không đi vệ sinh sao?”
Phó Dư Hạc lấy hộp thuốc lá ra: “Không đi.”
“À.” Thẩm Dịch quay đầu đi vào.
Nhà vệ sinh rất sạch sẽ, sàn gạch men trắng tinh, bầu không khí vương mùi thơm nhẹ của máy lọc không khí, Thẩm Dịch nhanh chóng đi vệ sinh xong rồi bước đến bồn rửa tay bên ngoài.
Cậu ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy Phó Dư Hạc đứng ở cửa, anh ngậm điếu thuốc, tàn thuốc đỏ rực, khói thuốc bay lên khiến gương mặt anh dần dần mơ hồ, Thẩm Dịch biết anh đang nhìn cậu.
Cậu cũng đang nhìn Phó Dư Hạc, cậu liếc mắt nhìn từ gương mặt anh rồi trượt xuống bờ eo thon gọn của anh. Phó Dư Hạc đã cởi áo vest vắt trong phòng riêng rồi, hiện tại anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo sơ mi phẳng phiu đóng thùng, chất vải vừa vặn ôm sát vòng eo, cổ áo cởi hai cúc trên, anh ngậm điếu thuốc, tùy ý lười nhác mà vô cùng gợi cảm.
Dòng nước lạnh lẽo chảy vào các kẽ ngón tay thon dài, Thẩm Dịch cụp mắt không nhìn nữa, cậu sấy khô tay rồi nói: “Tôi xong rồi.”
Phó Dư Hạc vẫn đứng yên: “Ừ.”
Hồi lâu sau, anh rút điếu thuốc ra rồi ném tàn thuốc vào thùng rác, đi đến bồn rửa tay.
Quả thực vừa rồi anh đang nhìn Thẩm Dịch, nhìn đến nỗi thất thần, cảm giác đó khiến anh hơi phiền não.
Trong gương, tay áo bộ đồ bóng chày của Thẩm Dịch được xắn đến cẳng tay, hơi thở của thiếu niên rất thuần khiết, hệt như cơ thể tỏa sáng trời sinh, khiến cho ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về cậu.
Rửa tay xong, anh đứng lên nói: “Đi thôi.”
“Cứ đi về như vậy sao?” Thẩm Dịch đằng sau anh nghiêng đầu hỏi.
Phó Dư Hạc khép hờ mắt nhìn cậu trong gương.
Thẩm Dịch nhếch môi: “Tôi cho rằng anh Phó đi với tôi bởi vì có việc muốn nói riêng chứ.”
Phó Dư Hạc híp mắt lại, anh nhận ra lúc tâm trạng của Thẩm Dịch không vui thì rất thích cười như thế, thuần khiết mà giả dối, tựa như cậu bé vẻ ngoài ngây thơ nhưng trong lòng rất xấu xa vậy.
Thế nhưng đối phương đoán đúng rồi, anh ở đây với ý định đó.
“À, giống như lần trước hả.” Thẩm Dịch chậm rãi nói tiếp.
Lần trước là lần nào thì không cần nhắc, bọn họ đều hiểu rõ.
“Anh Phó, tôi đã giữ lời hứa rồi, tôi chẳng hề nói gì với Phó Trừng cả.” Cậu y hệt đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.
“Nếu cậu đã nói với nó thì bây giờ cậu không còn ở đây nữa đâu.” Phó Dư Hạc nói.
Thẩm Dịch truy hỏi: “Vậy lần này thì sao, lần này anh Phó muốn nói chuyện gì?”
Chẳng biết có phải ảo giác của Phó Dư Hạc hay chăng mà anh lại cảm thấy Thẩm Dịch hơi mong đợi.
Anh nhìn Thẩm Dịch trong gương, chậm rãi hỏi: “Thẩm Dịch, có phải tôi đã cho cậu ảo tưởng khiến cậu nghĩ rằng tôi rất dễ nói chuyện không?”
Thẩm Dịch: “Tôi…”
“Che giấu tâm tư của cậu đi.” Ánh mắt của Phó Dư Hạc sâu thẳm, anh nói: “Đừng làm ra hành động kỳ lạ với Phó Trừng.”
“Hành động kỳ lạ…” Thẩm Dịch khẽ nỉ non: “Anh Phó, anh hiểu lầm tôi rồi.”
Phó Dư Hạc: “Tôi cũng hy vọng đó là hiểu lầm.”
Thẩm Dịch: “Nếu như anh đang bảo hành động kỳ lạ…”
Cậu giơ tay khoác lên vai Phó Dư Hạc, khẽ nói: “Là như thế này…”
Phó Dư Hạc cảm nhận được hơi thở ấm áp sau vành tai, dù không rõ ràng lắm nhưng mập mờ như vậy mới là quyến rũ nhất.
“Vậy thì anh Phó thực sự đã hiểu lầm tôi rồi.” Thẩm Dịch đáp: “Bạn thân khoác vai nhau thì sao nào? Anh Phó à, có phải anh bảo vệ Phó Trừng hơi quá mức rồi chăng, người khác chỉ tiếp xúc cơ thể đơn thuần với cậu ấy mà anh cũng chẳng cho, làm anh trai như thế thì mọi người cũng không thích đâu.”
Phó Dư Hạc nhíu mày.
Thẩm Dịch: “Hơn nữa, tại sao anh không cho rằng mục tiêu của tôi là anh?”