NHÂN VẬT CHÍNH CHỈ MUỐN YÊU ĐƯƠNG - Tác giả: Cá Chử Điềm Tống - Chương 2
Phó Trừng cầm đũa, vẻ mặt hơi hoang mang.
Chuyện này không giống như cậu nghĩ.
“Tôi vừa mới chuyển trường gần đây, phải thích nghi với môi trường nên việc học hơi tụt dốc, nghe bảo thành tích của cậu rất giỏi.” Thẩm Dịch tự nhiên gợi đề tài.
Phó Trừng vô thức đáp lời cậu: “Cũng tạm…”
Thẩm Dịch cố tình giao thiệp với Phó Trừng, Phó Trừng cũng chẳng phải người khó sống chung, ngoài chuyện ấn tượng vốn có ban đầu về Thẩm Dịch thì khi tiếp xúc rồi mới nhận ra Thẩm Dịch suy nghĩ giống hệt mình, cho nên Phó Trừng không còn cảm thấy mâu thuẫn nữa.
Sau bữa trưa, Thẩm Dịch hỏi đề với Phò Trừng, Phó Trừng thực sự lấy sách ra giảng cho cậu.
Sau khi cậu giảng đề xong, Thẩm Dịch mới vờ như lơ đãng hỏi: “Bọn Từ Phàm Siêu thường xuyên tìm cậu à?”
Ở trường Từ Phàm Siêu có tiếng xấu, cậu ta thuộc loại “Sống tạp”, cậu ta là học sinh thể thao đặc biệt, tính cách đã nổi tiếng là bá đạo.
Phó Trừng khựng lại, cậu nhíu hàng chân mày xinh đẹp: “Không đâu, tôi cũng không quen bọn họ.”
Lần trước bọn họ còn muốn dẫn cậu đến tiệm net chơi, nói rằng muốn kết giao bạn bè với cậu, nhưng Phó Trừng không đi, thế là họ lại thốt lên những lời cay nghiệt bảo cậu không cho bọn họ thể diện, hôm nay đi vệ sinh thì bị bọn họ chặn lại.
Cậu mơ hồ đoán được bọn họ muốn làm gì, nhưng… Cậu không muốn anh trai mình biết chuyện này.
Thẩm Dịch đăm chiêu xoay bút, điện thoại trong túi rung lên, cậu móc ra xem.
[Từ Phàm Siêu: (Địa chỉ) Tối nay đến đây chơi.]
Cậu phớt lờ, thoát khỏi khung chat, đang muốn tắt điện thoại thì ngón tay khẽ khựng lại, sau đó mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn sang Phó Trừng: “Chúng ta thêm phương thức liên lạc đi.”
Gương mặt Thẩm Dịch tươi sáng, nhưng trông hơi xấu xa, lúc không cười tròng mắt sẽ nhướng lên giống chú chó lông vàng, tựa như ánh mặt trời chữa lành vậy, kết hợp với khí chất dịu dàng của cậu không khỏi khiến người ta khó mà từ chối thỉnh cầu của cậu.
Nhất là có thể lừa gạt những cậu nhóc đơn thuần.
Phó Trừng không ở trọ, tan học là về nhà ngay.
Lúc trời tối, một hàng hoa được trồng trong sân trước cửa ngôi biệt thự rộng lớn, hoa được cắt tỉa tỉ mỉ, chiếc xe ô tô chạy vào gara biệt thự, đèn pha chiếu sáng chói mắt.
“Anh, anh về rồi.” Phó Trừng cầm ly nước đứng ở phòng khách.
Trước cửa, người đàn ông mặc âu phục đang thay giày, trầm giọng “Ừ” đáp lại, anh nới lỏng cà vạt, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Khuôn mặt của cả hai có nét khá giống nhau, nhưng khí chất thì hoàn toàn trái ngược. Một người dịu dàng hiền lành, một người lại ẩn chứa hung tàn.
“Sao hôm nay em vẫn chưa ngủ?” Trên người Phó Dư Hạc vương mùi rượu nhàn nhạt, cuống họng uống rượu nên hơi khàn, giọng điệu nghe tuỳ ý hơn bình thường.
“Vừa mới ngủ rồi.” Phó Trừng nói: “Sau hai tuần thi tháng thì nhà trường sẽ tổ chức họp phụ huynh khi kết thúc kỳ thi tháng.”
Ngón tay thon dài của Phó Dư Hạc cởi hai cúc áo sơ mi: “Ngày mấy?”
Phó Trừng: “Anh ơi, nếu anh bận thì không cần đi cũng được.”
Những lần họp phụ huynh trước, Phó Dư Hạc đều vì lý do bận công việc mà không đến, Phó Trừng cũng chỉ nói qua loa chuyện ấy với Phó Dư Hạc.
Phó Dư Hạc đáp: “Ừ, lúc đó thì nói thời gian cho trợ lý Lưu, anh rảnh sẽ đi.”
“Được.” Phó Trừng cũng chẳng biết nói gì nữa.
Lúc bố mẹ qua đời cậu vẫn còn rất nhỏ, anh trai như bố vậy, khi đối diện với ánh mắt của Phó Dư Hạc, cậu luôn tự giác căng thẳng, khí chất của anh trai quá mạnh mẽ, trông còn đáng sợ hơn giáo viên chủ nhiệm của cậu.
Phó Trừng gõ ly nói: “Vậy em lên phòng trước, anh ngủ sớm đi nhé.”
…
Sáng sớm hôm sau, lúc Phó Dư Hạc xuống lầu thì Phó Trừng đã ngồi vào bàn ăn, cậu vừa ăn vừa xem điện thoại, Phó Dư Hạc đã nhắc nhở thói quen này của cậu rất nhiều lần, song lúc Phó Dư Hạc vắng mặt cậu vẫn sẽ vừa xem điện thoại vừa ăn.
Phó Dư Hạc nhấc chân bước xuống lầu, bên dưới chợt vang lên một giọng nói xa lạ.
“À… Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu nhé Phó Trừng.”
Trong phòng khách chỉ có Phó Trừng, giọng nói phát ra từ điện thoại của cậu, mang theo chút nhiệt tình, còn có chút khàn khàn từ tính, tựa như vẫn còn chưa tỉnh ngủ vậy, âm cuối kéo dài hệt như chọc cõi lòng người ta ngứa ngáy.
“Bạn à?”
Phó Trừng đang tập trung gõ bàn phím để trả lời tin nhắn thì bị hoảng sợ bởi giọng nói chợt vang lên, cậu quay đầu lại mới nhìn thấy Phó Dư Hạc chẳng biết đã xuống lầu từ lúc nào, lúc Phó Dư Hạc lướt ngang qua cạnh cậu, cậu trả lời “Vâng.”
“Cháo đang hâm nóng trong bếp, còn có canh nữa đó.”
…
Thẩm Dịch không ở nhà như Phó Trừng, cậu sống một mình bên ngoài trường học, mà một mình thì tự do hơn.
Từ hôm đó trở đi, Thẩm Dịch thường xuyên tìm Phó Trừng hỏi đề, dù cố ý hay vô tình tiếp cận thì hai người đã thân thiết hơn, cả hai cùng nhau ăn cơm, học tiết thể dục cũng rất hay trêu đùa, bọn họ đã là mối quan hệ có thể chờ nhau tan học, tình bạn nam sinh thời Trung học đến rất nhanh, cũng rất đơn thuần.
Mặt trời lặn xuống, hoàng hôn nhiễm đỏ nửa bầu trời, bóng tối bao trùm, sau giờ tan học, học sinh tấp nập ra vào cổng trường.
“Ngày mai là ngày nghỉ rồi, chúng ta đến thư viện không?” Thẩm Dịch xách cặp sách khoác lên vai, hơi nghiêng đầu hỏi Phó Trừng bên cạnh.
“Tôi muốn đi mua tài liệu.” Phó Trừng đáp.
Thẩm Dịch: “Vậy thì đi chung.”
Phó Trừng gật đầu: “Được.”
Cả hai vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi cổng trường, ánh mắt Thẩm Dịch chợt sáng lên, cậu quay đầu nhìn đằng sau, quả nhiên nhìn thấy đám Từ Phàm Siêu và những nam sinh trong nhà vệ sinh hôm đó.
Bọn họ đủ cao để dễ dàng nhận thấy trong đám đông ngay cả khi còn mặc đồng phục học sinh.
Từ Phàm Siêu đối diện với ánh mắt của cậu, cậu ta vẫy điện thoại, bấy giờ điện thoại trong túi Thẩm Dịch rung lên hai lần, cậu lấy điện thoại ra.
[Từ Phàm Siêu: Con mẹ cậu, trả lời tin nhắn cho tôi, mấy ngày nay cậu phớt lờ tôi là có ý gì đây?]
[Từ Phàm Siêu: Cậu còn muốn lăn lộn với tôi hay không, nói thẳng đi.]
[Từ Phàm Siêu: Cậu và tên nhãi đó thân thiết như thế là sao chứ?]
Vẻ mặt Thẩm Dịch vô cảm nhét điện thoại vào túi: “Phó Trừng, cậu đi trước…”
Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Thẩm Dịch!” Từ Phàm Siêu ở đằng sau bước đến, hiển nhiên cậu ta đã thấy hành động nhét điện thoại vào của Thẩm Dịch, đôi mắt lộ ra thù địch, cậu ta bước nhanh đến trước mặt Thẩm Dịch, vươn tay túm cổ áo cậu: “Con mẹ cậu!”
Phó Trừng bên cạnh bị dọa sợ bởi người chợt xuất hiện này, cậu lùi về sau nửa bước.
Từ Phàm Siêu rất cao, nhưng khi cậu ta đứng với Thẩm Dịch thì cậu ta nhận ra Thẩm Dịch cũng chẳng thấp hơn mình, hiện tại khắp người cậu ta đều vô cùng khó chịu.
“Có chuyện gì à?” Nét cười bên môi Thẩm Dịch tan biến, cậu khẽ cụp mắt nhìn Từ Phàm Siêu, có vẻ trông còn khó chịu hơn cả Từ Phàm Siêu.
Từ Phàm Siêu chợt cảm thấy lạnh sống lưng, tiếp đó mới phản ứng lại, cắn răng khẽ nói: “Tôi gửi tin nhắn cho cậu thì cậu phải trả lời chứ!”
Bọn họ đã rời khỏi cổng trường một đoạn, song mấy nam sinh cao lớn tụ tập với nhau vẫn khiến mọi người ghé mắt nhìn.
Thẩm Dịch: “Tôi cho rằng ý của tôi đã đủ rõ ràng rồi.”
Từ Phàm Siêu: “Sao?”
Thẩm Dịch: “Chúng ta không phải cùng một loại người.”
Từ Phàm Siêu cười lạnh: “Tôi thực sự xem cậu là bạn bè, còn cậu thì sao, cậu biết rõ tôi chán ghét thằng nhãi này, mẹ nó, thế mà cậu còn thông đồng với cậu ta, cậu được lắm, được lắm!”
Thẩm Dịch không nói gì, Từ Phàm Siêu chỉ vào Phó Trừng: “Tôi cho cậu lựa chọn, hôm nay cậu muốn đi với cậu ta thì chuyện giữa hai chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
…
Thẩm Dịch không chỉ rời đi với Phó Trừng mà còn về nhà với Phó Trừng, thế nhưng quá trình hơi quanh co.
“Cậu sống ở đây à? Nhà lớn thật đó.” Thẩm Dịch đi theo Phó Trừng tiến vào biệt thự, Phó Trừng lấy cho cậu một đôi dép lê.
Gương mặt cả hai đều có vết xước, mặt Thẩm Dịch thì chẳng đáng gì nhưng thoạt nhìn Phó Trừng trông khá thảm, cậu rất hiếm khi mời bạn học về nhà, đây là lần đầu tiên cậu vô thức cảm thấy kích động và hưng phấn như vậy.
Cậu đến tủ lạnh lấy hai lon soda rồi quay lại đưa cho Thẩm Dịch.
Phong cách trang trí của phòng khách rất đơn giản, gạch lát sàn sạch sẽ bóng loáng, ghế sô pha da mềm mại, Thẩm Dịch vừa ngồi xuống là sô pha đã lún xuống một chút.
“Cậu bôi thuốc lên mặt trước đi đã.” Thẩm Dịch đặt cặp sách sang một bên.
Phó Trừng đáp lại, xoay người tìm hòm thuốc: “Đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau với người khác đó.”
Vang lên tiếng “Răng rắc”, Thẩm Dịch mở lon nước, cậu ngửa đầu uống một hớp, yết hầu lăn tăn, cậu hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Sảng khoái!” Phó Trừng hiếm khi cười xán lạn như thế.
Hôm nay Từ Phàm Siêu bị tức giận đè nén nên tự chuốc phiền phức, Thẩm Dịch không đi theo cậu ta nên tất nhiên đã châm ngòi cơn nóng giận của cậu ta, song hôm nay nỗi tức giận của Từ Phàm Siêu chỉ nhằm vào Thẩm Dịch, mà Thẩm Dịch không ngờ Phó Trừng lại vung cặp sách đánh bọn họ trước.
Thẩm Dịch biết Từ Phàm Siêu và Phó Trừng từng kết thù, nhưng nội tình cụ thể thì chẳng hay biết gì, cậu chỉ biết Từ Phàm Siêu chán ghét Phó Trừng, lúc nào cũng gọi cậu là nhãi ranh.
Mà cốt truyện lại xoay quanh Nhân vật chính, nó không kể chi tiết chuyện của bọn họ, từ góc nhìn của Nhân vật chính thì chỉ đề cập đến việc Phó Trừng từng bị bạn học gây phiền phức.
Hai người cùng đánh nhau, tựa như thành lập tình bạn cách mạng vậy, suốt quá trình trạng thái của Phó Trừng rất phấn khởi, cậu cởi mở hơn ngày thường nhiều lắm, Phó Trừng lấy hòm thuốc ra, cậu còn muốn bôi thuốc cho Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch chỉ bị rách khoé miệng, cậu vẫn nhận lấy tăm bông tuỳ tiện chấm hai cái.
Cả hai đang nói chuyện thì vang lên tiếng mở cửa, bọn họ chợt khựng lại.
Thẩm Dịch quay đầu nhìn về phía cửa.
Tiếng đóng cửa trở nên vang vọng trong phòng khách vốn đã yên tĩnh, dường như bởi vì nhìn thấy đôi giày xa lạ trước cửa nên anh dừng lại ở chỗ đổi giày trước cửa, ngẩng đầu nhìn bóng người trên ghế sô pha, vừa khéo đối diện với ánh mắt trong trẻo của Thẩm Dịch.
“Anh, anh về rồi.” Phó Trừng nhất thời quên vết thương trên mặt, lúc cười mới chợt nhận ra.
Phó Dư Hạc đổi giày rồi bước vào, trầm giọng hỏi: “Mặt bị sao vậy?”
“Không cẩn thận… Bị ngã.” Lời giải thích của Phó Trừng, đừng nói Phó Dư Hạc mà ngay cả Thẩm Dịch cũng không tin.
Phó Dư Hạc: “Ngẩng đầu lên.”
Phó Trừng ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Phó Dư Hạc nhíu mày.
Lúc bầu không khí đang đông lại thì Thẩm Dịch đã lên tiếng chào hỏi: “Anh, xin chào, tôi là Thẩm Dịch, bạn học của Phó Trừng, hôm nay quấy rầy rồi.”
Giọng nói nhiệt tình vô cùng quen thuộc khiến Phó Dư Hạc thoáng chốc so sánh với giọng nói nghe được từ điện thoại của Phó Trừng, ngoài sáng hôm đó ra thì anh còn nghe thấy trong phòng ngủ của Phó Trừng.
Đêm ấy Phó Trừng không đóng kín cửa, Phó Dư Hạc đi ngang qua cửa phòng cậu đã nghe thấy tiếng tán gẫu trong phòng, đúng là giọng nói này.
Bởi vì thời Trung học Phó Trừng xảy ra vài chuyện nên cậu đã lâu không có bạn bè thân thiết thế này.
Thẩm Dịch hơi ngửa đầu, mỉm cười xán lạn.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen, anh ăn mặc rất chỉnh tề, ánh mắt ẩn chứa thứ gì đó rất dễ nhận ra.
Đường nét gương mặt sắc sảo trông rất trẻ, nhưng khí chất mạnh mẽ thuộc riêng về lãnh đạo khiến cho người khác không thể nào coi thường anh.
“Chào cậu.” Phó Dư Hạc khẽ gật đầu, thái độ thành thục của người lớn: “Đánh nhau rồi?”
Nửa câu sau là đang hỏi Phó Trừng.
Phó Trừng không giãy dụa nữa: “Vâng, đánh rồi.”
Thẩm Dịch nhìn hai anh em trước mắt, nhếch môi cười.
Phương thức ở chung và tính cách của hai người khá thú vị, đối lập rất lớn, em trai ngoan ngoãn đơn thuần, anh trai tính tình thâm trầm, như thể một con sói xám lớn nuôi ra một con cừu nhỏ vậy.
Dường như cố kỵ Thẩm Dịch vẫn còn ở đây nên Phó Dư Hạc không truy hỏi nữa, thiếu niên đều cần mặt mũi, nếu như anh dùng thân phận anh trai dạy dỗ cậu trước mặt bạn bè thì không khỏi sẽ làm cho cậu khó chịu.
“Anh, anh đừng trách cậu ấy, chuyện hôm nay đều do lỗi của tôi, xin lỗi.”
Phó Dư Hạc không tra hỏi nhưng trái lại Thẩm Dịch tự mình nói thêm.
“Không, không phải đâu.” Phó Trừng vội nói: “Mấy tên đó cũng muốn tìm em kiếm chuyện mà, nếu không phải lần trước có Thẩm Dịch thì biết đâu bọn họ cũng đã…”
Câu nói của cậu chợt ngừng lại.
Phòng khách nhất thời yên tĩnh.
“Lần trước?” Phó Dư Hạc chậm rãi hỏi.
“À…” Thẩm Dịch tiếp lời: “Cổ áo đồng phục của Phó Trừng bị khói thuốc đốt cháy.”
Dường như cậu không hề nói gì nhưng dường như đã nói hết tất cả.
Phó Dư Hạc nhìn Thẩm Dịch, nếu như ban nãy cậu không nói thêm câu đó thì Phó Trừng sẽ chẳng nói nửa câu sau.
Thiếu niên hồn nhiên không nhận ra rằng mình đã nói gì không ổn, cổ áo của cậu hơi lệch xuống, lộ ra xương quai xanh thấp thoáng, đường cằm mịn màng giương lên, khoé miệng rách ửng đỏ, dáng vẻ tựa như vừa bị người ta thô lỗ chà đạp, bỗng nhiên trông hơi quyến rũ, thậm chí nụ cười cũng trở nên hấp dẫn khó tả.
“Phải không.” Giọng điệu của Phó Dư Hạc hơi mập mờ.
“Anh, tự em giải quyết được.” Phó Trừng nói.
Hồi lâu, Phó Dư Hạc mới nói: “Biết rồi.”
Anh không nán lại lâu mà đi lên phòng sách trên lầu.
Lầu hai ngăn cách tiếng cười bên dưới, Phó Dư Hạc ngồi trước bàn làm việc song anh lại không bắt tay vào làm ngay, tất cả tài liệu cần xử lý đều đặt trên bàn, anh cầm bút gõ gõ lên mặt bàn.
Cậu bạn này của Phó Trừng khá thú vị, cậu ta có thể khiến Phó Trừng nói ra chuyện nó không muốn nói với anh.
Anh nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Thẩm Dịch, cậu không hung hăng, rất dịu dàng, thích cười, tính cách tỏa nắng, có vẻ rất hợp với Phó Trừng, nhưng kỳ thực lúc hai người trò chuyện thì đa số cậu ta đều nắm quyền chủ động, luôn bắt chuyện khiến Phó Trừng cảm thấy hứng thú.
Mọi thứ đều là ngẫu nhiên ư?
Phó Dư Hạc híp mắt, ngón cái ấn nắp bút.