Nhan Tổng, Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi! - Phạm Tuyết Trinh - Chương 89
Một tuần thoáng chốc trôi qua nhanh chóng….
Trần Tinh Húc đã thành công lấy lại địa vị của bản thân, anh tiếp tục được mọi người nhiệt liệt chào đón, còn Quách Phong Cửu thì phải ngồi tù vì tôi chiếm đoạt tài sản của người khác. Chuyện của ba cô cũng dần được làm sáng tỏ. Hôm nay, Y Nhiên có nhã hứng đi đến công viên một mình. Mặc dù đã một tuần trôi qua nhưng vẫn chưa thu thập đủ bằng chứng để buộc tội Nhan Bắc Ngạn.
Đang mải mê suy nghĩ thì cô lại đụng mặt trúng Lý Thảo Mai ngay. Cô ta vênh mặt lên mà khiêu khích Y Nhiên:
“Ồ sao hôm nay lại lẻ loi đi một mình thế? Nhan Lục Tần bỏ rơi cô rồi à?”
Lý Y Nhiên không rảnh mà ở đây đấu võ mồm với Lý Thảo Mai. Cô lướt qua người cô ta một cách thản nhiên, xem như không có bất kì ai ở trước mặt. Hành động phớt lờ của Y Nhiên đã chọc tức Thảo Mai. Cô ta cau có nắm kéo cổ áo của Y Nhiên lại.
“Ai cho cô đi?”
Y Nhiên nhẹ nhàng nắm chặt lấy cổ tay của cô ta, vật thẳng xuống đất trước bao nhiêu con mắt của mọi người xung quanh. Cô phủi phủi tay vài cái, nhếch mép cười một cách khinh bỉ về phía Thảo Mai.
“Đừng có nhờn với tôi! Cố gắng gây sự chỉ rước nhục về thôi.”
Mặc kệ cho mọi người xung quanh vàn tán, Y Nhiên vẫn thản nhiên rời đi như không có chuyện gì xảy ra cả. Đi ra tới cổng của công viên, một bà cụ đi ngang qua cô, không hiểu sao lại đột nhiên ngã lăn xuống đất. Lý Y Nhiên không nghĩ nhiều mà tiến đến xem thử tình hình của bà cụ.
“Xoạt…”
Trong tay bà ta tung ra thứ bột trắng tinh vào mặt của Y Nhiên. Cô vội vã lấy tay phủi chúng đi thì bị tấn công từ đằng sau. Một cú đập thật mạnh vào gáy làm cô bất tỉnh. Điều duy nhất mà cô thấy cuối cùng trước khi bất tỉnh chính là ánh mắt của những người đi đường, họ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra cả, thật kì lạ.
“Xin lỗi mọi người, chị tôi bị bệnh tâm lý nên phải dùng cách này để đưa chị ấy đến bệnh viện.” Lý Thảo Mai mỉm cười giải thích với những người xung quanh.
Họ cũng không có nghi ngờ gì nhiều mà giải tán hết. Lý Thảo Mai cùng với bà cụ đưa Y Nhiên lên một chiếc xe khác, bắt cóc cô một cách ngang ngược.
“Leng keng…”
Bên tai Y Nhiên không ngừng vang lên tiếng chuông gió nhẹ nhàng. Mí mắt cô khẽ động, từ từ mở mắt ra quan sát xung quanh. Trước mặt cô là ba tên côn đồ, hình săm đầy mình, thân hình cao lớn. Xung quanh cô là một đống đổ nát, rêu xanh bọc lấy căn nhà hoang tàn. Nó tàn tạ đến nỗi cô có thể nghe rõ được tiếng lục đục của mấy con chuột trên nóc nhà và tiếng cửa kèn kẹn không ngừng, nghe thật chướng tai.
“Mấy người là ai?” Y Nhiên cố gắng bình tĩnh mà hỏi bọn chúng.
Tên mặt thẹo có vết săm ở cổ bước đến trước mặt cô. Đôi mắt của hắn không ngừng lên ngang, liếc dọc, săm soi cơ thể của Y Nhiên. Khuôn mặt đáng sợ của hắn lại nở một nụ cười thâtj biến thái mà nhìn cô.
“Ha! Thân hình không tệ nhỉ? Hay là tí nữa hầu hạ bọn anh đi.”
Hắn đưa bàn tay bẩn thỉu của bản thân lên khuôn mặt xinh đẹp của Y Nhiên. Vì cơ thể đã bị trói lại trên một cái ghế gỗ nên cô không thể làm gì được hắn. Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào, chửi bới bọn chúng:
“Tụi mày khoan hãy đụng vào con nhỏ đó! Phải đợi bà chủ của tụi mày đến rồi tính tiếp.”
Người bước vào chính là Lý Thảo Mai, cô ta đẩy tên côn đồ sang một bên, nắm chặt lấy tóc của Y Nhiên. Nụ cười cô ta trở nên méo mó mà lên giọng hỏi cô:
“Sao hả? Bất ngờ lắm đúng không? Cô không ngờ là tôi dám bắt cóc cô nhỉ?”
Chỉ thấy Lý Y Nhiên ngẩng đầu lên, cười nhạo cô ta: “Ha! Tất nhiên lag vậy rồi, cô có người chống lưng nên mới dám đụng vào tôi chứ gì? Thật giống một con chó ngoan mà.”
Câu nói này của Y Nhiên làm cho Lý Thảo Mai tức đến hộc máu. Cô ta thẳng tay tát cho cô một cái bạt tai thật mạnh rồi chửi bới không ngừng:
“Đồ điên! Cô không thấy người bất lợi là cô sao mà còn dám vênh mặt lên khiêu khích tôi? Cô sẽ sớm bị bọn côn đồ này làm nhục thôi, sẽ không có một người đàn ông nào chấp nhận người phụ nữ đã bị vấy bẩn cả.”
Lý Y Nhiên vẫn không hề lộ ra một vẻ sợ hãi nào cả, “Ồ, tôi nghĩ người bị nhận hình phạt đó phải là cô mới đúng chứ nhỉ?”
Lý Thảo Mai vẫn chưa hiểu được câu nói của Y Nhiên thì đã bị đám cô đồ vác đi chỗ khác. Cô ta gào thét, dãy dụa liên tục trong tuyệt vọng:
“Thả tao ra, tụi mày đang làm cái trò gì vậy hả?”