Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình - Chương 331 - Chương 331
Bảo người mở cánh cửa của nhà kho ra, quệt những giọt mồ hôi trên
trán, kéo chỉnh lại chiếc áo có hơi nhăn nhúm, để bản thân mình trông
không quá nhếch nhác, trên gương mặt lại nở một nụ cười, đẩy cửa đi vào
trong.
“Trần Hiền! Anh đến đây làm gì?”
Trước đó lúc cửa ngoài có tiếng động Nhan Nhã Quỳnh và Lê Quốc Nam đã ý thức được bên ngoài có biến.
Sau khi la hét một lúc, một loạt tiếng bước chân xa xa chạy đi, nghe
thấy động tĩnh, hình như là chạy đi đuổi theo ai đó rồi, người trở nên
ít đi rất nhiều, hai người đang suy xét không biết có nên nhân lúc hỗn
loạn chạy ra ngoài không, Trần Hiền lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Tôi có thể làm gì chứ, Nhantiểu thư, ban đêm khuya khoắt, tất nhiên là đưa cô đi làm một vài chuyện thú vị rồi”
Kéo kéo chiếc cà vạt, nụ cười trên mặt Trần Hiền lại càng rạng rỡ,
vẫy vẫy tay với vệ sĩ đằng sau lưng mình, sau đó nói: “Đưa đi”
“Trân Hiền, anh muốn làm gì? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, anh tha cho em Quỳnh, Trần Hiền anh…”
Lê Quốc Nam sắc mặt thay đổi nhanh chóng, mắt nhìn Nhan Nhã Quỳnh sắp bị đưa đi, liều mình xông lên trước, muốn ngăn vệ sĩ lại.
“Trói lại, ném vào trong góc!”
Cười khinh một tiếng, Trần Hiền bất thình lình đá vào bụng Lê Quốc
Nam, NhanKiến Định đã chạy thoát, mối thù bị răn đe và quở mắng hắn còn
chưa kịp trả, người này lại vừa hay tặng cho hắn một cú đá, không thu
lại chút lãi hắn cũng thật quá có lỗi với bản thân mình.
“Trân Hiền, anh dừng tay! Tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo anh, anh đừng động vào anh ấy!”
Cô giương mắt nhìn Lê Quốc nam bị một chân của Trần Hiền đá ngã xuống đất, vùng vẫy đến giờ vẫn không thể đứng dậy, cả người Nhan Nhã Quỳnh
nhào lên phía trước, ngăn lấy Trân Hiền còn đang muốn xông lên phía
trước, gương mặt sợ hãi.
“Chỉ cần Nhantiểu thư ngoan ngoãn phối hợp, tôi đương nhiên sẽ không làm khó anh ta”
Sau đó hắn lùi lại một bước, một tay chống lên eo cô, Trần Hiền liếc
sang Lê Quốc Nam đang nằm trên mặt đất đứng dậy không nổi với ánh mắt
đang nhìn chằm chằm về phía mình, gương mặt bỗng nở một nụ cười, một tay còn đang dịu dàng sờ cằm của Nhan Nhã Quỳnh, động tác nhẹ nhàng, trong
mắt đầy vẻ ác ý.
“Trần Hiền… buông cái tay dơ bẩn của anh ra, đừng động vào cô ấy!”
Vừa mới bị đá cho một cú, cảm thấy bên trong cơ thể như đã bị nội
thương, cho dù thế nào cũng không thể đứng dậy nổi, Lê Quốc Nam sắc mặt
dữ tợn, trên cổ nổi đầy gân xanh, nhưng lại chỉ đành bất lực nằm trên
mặt đất.
Như vừa cảm nhận được sự thú vị, nụ cười trên mặt Trần Hiền lại càng
mãnh liệt hơn, kiêm chế lấy sự khó chịu trong lòng, dứt khoát kéo Nhan
Nhã Quỳnh vào trong lòng mình, một tay bóp lấy eo cô, một tay vuốt ve
trên gương mặt láng mịn của cô.
“Da của Nhantiểu thư chăm sóc của thật tốt đấy nhỉ, Lê Quốc Nam, không biết bao nhiêu năm nay anh đã từng sờ qua chưa nhỉ?”
Nhìn thấy người bò trên mặt đất để lộ ra ánh mắt như muốn giết chết
bản thân mình, Trân Hiền một tay đẩy Nhan Nhã Quỳnh ra, ngưỡng mặt cười
lớn.
“Trần Hiền, anh đừng có mà đắc ý quá, A Tuấn nhất định sẽ không tha
cho các anh đâu, anh tôi cũng nhất định sẽ cứu tôi ra ngoài!”