Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình - Tác giả: Nha Mẫn - Chương 894
Bóng người này trải dài, vô cùng cao lớn, dường như chắn cả cửa ra vào. Phải híp mắt rất lâu, Giang Đông Húc mới có thể nhìn rõ rốt cuộc người này là ai. Theo bản năng, anh ta siết chặt hai tay, lùi từng bước nhỏ về phía sau. Vừa tỉnh dậy nên sắc mặt anh ta rất khó coi.
“Không phải Giang Anh Tuấn bắt tôi sao? Sao thế? Nhát gan đến nỗi không dám tự mình đến sao, còn phải cần đến sự giúp đỡ của gia tộc Otto à. Anh ta hơi chột ta, lựa chọn người nổi diên trước rồi bước lên trước, vội vàng chất vấn.
NhanKiến Định không nói gì cả, hai tay đút trong túi quân, hừ lạnh một tiếng rồi bước lên phía trước hai bước. Đèn trong phòng cũng bừng sáng theo từng bước chân của anh ấy.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nếu như cậu muốn làm gì tôi, gia tộc Húc Nhật nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu.”
Tim Giang Húc Đông đập thình thịch, luôn cảm thấy hình như mọi chuyện có gì đó không đúng.
Nếu như gia tộc muốn cứu anh ta, tại sao đến bây giờ anh ta vẫn còn ở lại đây chứ? — Rốt cuộc gia tộc Húc Nhật xảy ra chuyện gì. Hay nói cách khác, rốt cuộc hai người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đã làm những chuyện quái quỷ gì thế.
“Đừng nghĩ rằng gia tộc Húc Nhật sẽ đến cứu anh. Bắt đầu từ ngày mai, gia tộc Húc Nhật sẽ biến mất khỏi Việt Nam mãi mãi, chỉ còn lại nhà họ Hoác và gia tộc Otto mà thôi. Giang Húc Đông, anh muốn tận mắt nhìn thấy gia tộc của mình bị hủy diệt như thế nào sao?”
NhanKiến Định đi tới và ngồi xuống ghế sa lon, hai chân vắt chéo, nở một nụ cười. Đương nhiên là tâm trạng của anh ấy đang rất tốt.
Giang Húc Đồng nghe xong những lời này, con ngươi co rút lại, giống như là vừa nghe thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi vậy. Cả người anh ta lảo đảo về phía sau, cuối cùng ngã ngồi lên giường. Một lúc lâu sau, sắc mặt dần dân trở lên hung dữ điên cuồng. Anh ta giống như muốn sống dậy một lần nữa vậy, động tác rất nhanh, vọt tới chỗ của NhanKiến Định.
Cũng may là động tác của vệ sĩ nhanh nhạy. Lúc anh ta vừa mới bước chân lên đã kịp thời ngăn lại, hay tay giống như một cái kiềm sắt, cố định người này đứng yên tại chỗ. Thấy anh ta hơi giãy giụa, mấy vệ sĩ này cũng không nể tình, hung hăng sút vào khuỷu chân ông ta. Giang Húc Đông không kịp trở tay đành ngã “uỳnh”
xuống, quỳ trên đất đầy nặng nề. Mồi hôi lạnh lập tức tuôn ra nhưng biểu cảm trên khuôn mặt tái nhợt vẫn vô cùng dữ tợn.
“Bây giờ mới được có mấy người thôi, cho dù có dốc hết khả năng của gia tộc Otto cũng không thể tóm được gia tộc Húc Nhật nhanh như vậy được. Huống hồ, cho dù không có tôi ở đó, cậu cho rằng mấy lão già ở gia tộc Húc Nhật sẽ mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm sao?”
Mặc dù chân bị thương nghiêm trọng nhưng Giang Húc Đông vẫn dùng dẳng muốn bò dậy để xông tới.
“Đúng là không dễ dàng gì, nhưng mà ai bảo Anh Tuấn có một người ông ngoại tốt bụng chứ. Chắc là anh cũng biết, bố của anh còn có một người con trai khác. Sống một cuộc sống bị cầm tù nhiều năm như vậy rồi, vất vả lắm cậu mới không có ở đó, gia tộc Húc Nhật như rắn không đầu, anh cho rằng ông ấy sẽ bỏ qua cơ hội này hay sao? Thật tình cờ là người đó lại chính là ông ngoại của Anh Tuấn. Chẳng cần tốn sức đâu, ngày mai, gia tộc Húc Nhật của anh sẽ đổi tên thành họ Giang thôi.”
NhanKiến Định gác chéo chân ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu nhìn Giang Húc Đông bằng ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, giống như là đang nhìn một con kiến hội bé nhỏ vậy.
Lần đầu tiên bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy, Giang Húc Đông khó chịu đến nỗi muốn nổi điên. Nhưng mà tay chân ông ta đều bị người khác giữ chặt, bây giờ, đừng nói là đi, ngay cả muốn đứng dậy thôi cũng là một hy vọng xa vời rồi.
“Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì? Cứ cho là gia tộc Húc Nhật có tồn tại một người như cậu nói đi, Giang Anh Tuấn thật sự là cháu ngoại của ông ta. Nhưng một người bị cầm tù suốt ba mươi năm như vậy, sao có thể nói nắm giữ gia tộc là có thể nắm giữ. Tôi sẽ không tin cậu đâu.”