Nhận Ra Tình Yêu Muộn Màng - Minh Phương Đoàn - Chương 43: Về thăm bố mẹ p2
Hai người đã ôm nhau nằm ngủ đến sáng. Lâm Thành Dương đã bị mất ngủ trong rất nhiều năm qua và khi ngủ với Linh Châu thì anh lại ngủ rất ngon giấc. Đến sáng hôm sau Lâm Thành Dương đã tỉnh dậy trước nhìn thấy Linh Châu nằm bên cạnh mình. Đây là lần đầu tiên anh được ngắm thật lâu gương mặt xinh đẹp của Linh Châu nước da trắng hồng cùng ngũ quan hài hòa khiến anh muốn ngắm mãi không thôi.
Cho đến khi người giúp việc đến gõ cửa phòng, Lâm Thành Dương nói rất khẽ để không đánh thức Linh Châu dậy. Anh nhẹ nhàng nâng đầu cô đặt lên gối, sau một đêm tay của anh đã tê cứng lại. Anh làm việc gì cũng hạn chế tiếng động nhất có thể vì anh chỉ sợ làm cô thức giấc.
Lâm Thành Dương xuống nhà. Cả gia đình đã chuẩn bị ăn sáng. Anh cũng ngồi vào bàn ăn.
Khi ngồi xuống liền giải thích cho Linh Châu:” Linh Châu cô ấy hơi mệt nên đang ngủ một chút. Con sẽ đánh thức cô ấy sau.”
Bà Huyền Ngọc nói:” Để Linh Châu ngủ thêm đi. Con biết lo lắng cho vợ là chúng ta vui rồi.”
”Trước đó mẹ rất ghét khi con dạy muộn không ăn cùng gia đình mình. Mẹ sẽ không ghét cô ấy chứ.”
” Từ lần đầu tiên gặp Linh Châu mẹ luôn thích con bé. Thế nên con đừng làm gì để đánh mất người con dâu này của mẹ.” lời nói của bà Huyền Ngọc nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng uy quyền nó như một lời cảnh cái gửi đến Lâm Thành Dương.
Ông Gia Hùng nói với Lâm Thành Dương:” Nếu hôm nay rảnh thì đi chơi golf với bố tiện thể làm quen với một số đối tác của chúng ta.”
“Con không đi.” Ông Gia Hùng cầm đũa lên theo phản xạ Lâm Thành Dương lấy tay che mặt nhưng lần này ông chỉ gắp thức ăn. Trước giờ Lâm Thành Dương rất sợ bố vì ông luôn nghiêm khắc với anh.
”Bố không đánh con như trước.” Hành động này của ông khiến Lâm Thành Dương bất ngờ anh còn nghĩ người trước mặt không phải bố của mình.
Ông Gia Hùng nhìn vợ mình rồi cả hai người nhìn nhau cười:” Sắp làm bố trẻ con rồi mà còn không chịu trưởng thành nữa.”
”Con sẽ đi cùng bố.” Lâm Thành Dương không muốn bố mẹ vẫn coi mình là đứa trẻ con nữa. Anh muốn chứng minh cho bố thấy anh có đủ năng lực để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Nên anh đã đồng ý đi cùng với bố của mình.
9h sáng Linh Châu mới dậy. Cô xuống nhà tìm mọi người thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách nên cô đã đến và ngồi bên cạnh mẹ.
”Sao không ngủ thêm một chút nữa.”
”Con đã ngủ muộn như vậy rồi mà không có ai gọi con dậy cả.”
”Cả nhà chủ ý muốn con ngủ thêm một chút. Phụ nữ mang thai nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Trước đây mẹ mang thai cũng vậy còn ngủ nhiều hơn con nữa đấy. ” Vì hai người chưa tiếp xúc nhiều nên Linh Châu có chút ngại ngùng khi nói chuyện với mẹ chồng của cô nhưng với tính cách hiền lành và dịu dàng của mình bà đã khiến Linh Châu cảm thấy gần gũi hơn.
Bà Huyền Ngọc nắm lấy tay của Linh Châu, nói rằng:” Bố mẹ đã rất lo lắng khi mà thái độ của hai đứa trước khi cuộc hôn nhân này diễn ra. Nhưng bây giờ cả hai con đã khiến bố mẹ yên tâm hơn nhiều rồi. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì bố mẹ vẫn ở bên cạnh con đừng chịu đựng một mình.”
“Bọn con đang sống với nhau hạnh phúc nên bố mẹ đừng lo lắng.” Linh Châu nói như vậy để cho mẹ bớt lo lắng, chính lúc này cô cũng không biết được cuộc hôn nhân này của cô sẽ đi đến đâu.
Bà Huyền Ngọc sờ vào bụng của Linh Châu rồi nói:” Cảm ơn con đã đến để gắn kết bố mẹ của con với nhau.”
Lúc này trong lòng của Linh Châu. Cô rất cảm động với tình yêu thương của gia đình chồng dành cho cô. Linh Châu không muốn khiến bố mẹ chồng phải thất vọng vì cô.
Trong lúc đó Lâm Thành Dương cũng đang biểu hiện rất tốt trước các đối tác của công ty khiến ông Gia Hùng rất hài lòng và các đối tác cũng hết lời khen ngợi sự khéo léo của anh.
Trước khi Linh Châu và Lâm Thành Dương trở về. Ông Gia Hùng và bà Huyền Ngọc ra tận sảnh chính để tiễn hai con.
Bà Huyền Ngọc nói:” Nếu Thành Dương bắt nạt con, thì hãy nói cho bố mẹ. Bố mẹ sẽ xử lí nó thay con.”
Ông Gia Hùng nói thêm:” Nếu mà nó dám đối xử tệ vơí con. Bố với cả mẹ con sẽ coi như không có người con trai như thế này nữa.”
“Con là con trai ruột của hai người đó, sao giờ lại thành một đứa chẳng ra gì như này.” Linh Châu cảm thấy rất vui, cô cũng hùa vào để trêu trọc Lâm Thành Dương.
”Nếu mà anh bắt nạt tôi thì tôi sẽ mách với bố mẹ. Lúc đấy bố sẽ đuổi anh ra khỏi nhà.”
Trên xe khi hai người trở về nhà. Trong bầu không khí khá là trầm lắng thì Linh Châu nhìn về phía Lâm Thành Dương đang lái xe,cô nói:”Hi vọng sau này gia đình chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này.”
Lâm Thành Dương đã với tay sang nắm lấy tay Linh Châu:” Nếu cô muốn thỉnh thoảng chúng ta sẽ cùng nhau đến thăm bố mẹ. Nhưng đừng có mà hớt lẻo tôi với bố mẹ nữa đấy. Không hai người bọn họ sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà mất.”
Linh Châu bật cười thành tiếng vì câu nói của Lâm Thành Dương.
”Vậy là cười rồi nhà. Từ bây giờ không được cáu kỉnh như trước nữa không thì con của tôi sẽ trở thành đứa bé cáu kỉnh mất.”