NGƯỜI YÊU HỢP ĐỒNG - Du Bán Hạ - Chương 11: Không có cách nào khác sao?
Kiều Nghênh chuyên tâm làm việc, khăng khăng ở nhà thủ vững cương vị, ôm Đoàn Đoàn không buông tay, đứa nhỏ vui vẻ khoa tay múa chân, cười khanh khách không ngừng.
Hướng Vãn Hằng đành phải đi một mình, hắn không phải ông chủ lòng dạ hiểm độc, công ty vẫn luôn thực hiện chính sách 955, có những ngày nghỉ lớn cuối tuần, hắn là ông chủ cũng không ngoại lệ.
“Nếu mẹ tôi tới, cậu cứ đưa Đoàn Đoàn ra ngoài đi dạo, đừng quan tâm bà ấy.” Trước khi Hướng Vãn Hằng rời nhà có dặn dò thật kỹ.
Tuy rằng trải qua hơn một tháng ở chung, hai người cũng đã hiểu nhau hơn, nhưng Hướng Vãn Hằng vẫn sợ mẹ mình làm sai gì đó.
Kiều Nghênh ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối sẽ không nói hươu nói vượn.
Hướng Vãn Hằng chân vừa lái chiếc Ferrari đỏ ra khỏi gara, Kiều Nghênh lập tức xách theo balo bị hư khóa nối gót theo sau.
Em trai gần đây thường xuyên liên lạc với cậu, luôn nói bóng nói gió dò hỏi công việc hiện tại của cậu, vòng vo tỏ vẻ muốn đến phòng vẽ tranh thành phố lớn để đào tạo.
Người hướng đến chỗ cao, có chí vươn lên là chuyện tốt, huống hồ bây giờ cậu có thể gánh vác được học phí của em trai, vậy tại sao không để thiếu niên thử một lần mà không cần đắn đo gì.
Kiều Nghênh giao Đoàn Đoàn cho dì Lý, tự mình đi khảo sát những phòng tranh ở Văn Hải.
Kiều Nghênh lâu rồi không ra khỏi nhà, hiện tại cậu giống như mấy tiểu thư khuê các không bước chân khỏi cửa, nhớ đến những ngày tháng bận rộn bôn ba mưu sinh vì cuộc sống, không khỏi cảm khái vận mệnh.
Không ngờ rằng sẽ có một ngày, cậu chỉ vì xuất phát từ bản năng cứu người, sau đó có được cơ hội thay đổi cuộc đời.
Cho nên con người nên làm nhiều việc tốt, tích phúc cho bản thân, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ được nữ thần may mắn để ý tới.
Vẫn là công viên quen thuộc kia, cảnh tượng xung quanh chưa từng thay đổi, nhưng Kiều Nghênh lại cảm thấy có gì đó đã khác trước.
Trời xanh, hoa tươi, liễu phủ, nước chảy róc rách.
Trước đây cậu luôn vội vàng, chỉ để ý đường đi dưới chân, xem nhẹ phong cảnh ven đường.
Kiều Nghênh tựa như một con ong chăm chỉ, suốt ngày chú tâm làm một chuyện, chưa từng nhìn kỹ thế giới này.
May mắn, còn không tính quá muộn.
Kiều Nghênh mở bản ghi chú trong điện thoại ra, ở đó đã liệt kê danh sách những phòng vẽ tranh cũng như tuyến xe bus đường bộ.
Cậu ý chí chiến đấu sục sôi rời nhà, còn không đến nửa ngày đã bị đánh trở về nguyên hình.
Thế giới không công bằng đánh cho cậu đòn cảnh cáo, chi phí đào tạo một tháng mười lăm ngàn, thanh toán tiền bảy tháng một lần, giáo dục bây giờ không đi đôi với vật giá sao?
Ánh mắt khát vọng của em trai hiện lên ở trước mắt, Kiều Nghênh khẽ cắn môi, vẫn quyết định đưa trước ba mươi ngàn đặt cọc.
Tiền lương tháng thứ hai cậu cầm còn chưa ấm tay, cuối cùng đã bay đi mất, cũng may gặp phải ông chủ rộng rãi như Hướng Vãn Hằng, mỗi tháng chuyển tiền đúng ngày mồng 5, nếu không hôm nay ra ngoài xem như uổng công.
Cậu nhắn tin báo cho em trai, đổi lại là một loạt gói biểu cảm “Cảm ơn”.
Kiều Nghênh cười, việc quan trọng đầu tiên khi ra khỏi nhà ngày hôm nay đã hoàn thành, tiếp theo cậu cũng nên tính toán tốt cho bản thân.
Sức khỏe của Kiều Nghênh không ổn lắm, bác sĩ yêu cầu phải đến kiểm tra định kỳ 3 tháng một lần, bởi vì công việc bận rộn, cậu đã kéo dài tới bốn tháng.
Vì tránh đụng trúng người quen, Kiều Nghênh bỏ qua bệnh viện trung tâm phụ cận mà đi xe bus tới bệnh viện nhân dân.
Bốc số buổi sáng đã không còn kịp, Kiều Nghênh đành phải đợi ca chiều, trong lúc chờ đợi thì ăn nhẹ gần đó.
Cuối tuần nên khoa Phân Hóa chen chúc rất nhiều người, phần đông là thiếu niên nam nữ độ tuổi 17-18 tuổi đang bước vào kỳ phân hóa, Kiều Nghênh là một người đã 23, có vẻ hơi lạc quẻ, may mà cậu mặt non, cộng thêm mái tóc xoăn che khuất, cũng không nhìn rõ hơn kém bao nhiêu tuổi.
Cuối cùng cũng dến lượt của Kiều Nghênh, vị bác sĩ già đọc hồ sơ bệnh án của cậu xong thì liên tục lắc đầu.
“Chất xúc tác phân hóa Alpha trong cơ thể cậu tuy rằng chưa đạt tới liều lượng gây chết người, nhưng rất khó bài xuất ra ngoài cơ thể, mặc dù đã qua hơn 20 năm, nhưng nó giờ giống như virus gây bệnh mãn tính, vẫn ở mãi trong cơ thể cậu, hiện tại có thể đang hài hòa, nhưng không chắc ngày nào đó sẽ tấn công hệ thống miễn dịch của cậu, khiến cậu phát sinh nhiều loại biến chứng.”
Bác sĩ sốt ruột vì cứu người nhưng không có biện pháp nào, chỉ có thể gỡ mắt kính xuống dụi mắt.
Hơn hai mươi năm về trước, ở những miền quê hẻo lánh, con người coi việc sinh ra một đứa trẻ Alpha là chuyện quan trọng, rất nhiều người không tiếc số tiền lớn để mong có được một đứa trẻ Alpha, càng nhiều người như bị ma ám, tiêm thứ gọi là “Thuốc thay đổi phân hóa giới tính” vào đứa trẻ vừa tròn một tuổi. Đây là loại thuốc đã bị nhà nước ban hành lệnh cấm.
Thế nhưng nó vẫn được lưu truyền trong khu chợ đen với giá cả vô cùng đắt đỏ, vậy mà vẫn có rất nhiều người đổ xô vào, không tiếc táng gia bại sản.
“Hiện tại y học phát triển như vậy, thật sự không có thuốc gì đặc trị sao?” Kiều Nghênh không cam lòng, cuộc sống của cậu vừa có chút khởi sắc, không mong mọi thứ cứ thế mà tắt ngúm.
Cậu có thể dự đoán được câu trả lời của bác sĩ, hầu hết những người bệnh bị tiêm thứ thuốc này nếu liều lượng ít thì sẽ không sao, nhưng liều lượng cao đều khó thoát khỏi vận mệnh chết trước tuổi 30.
Những lời này, cậu đã nghe vô số lần, nhưng vẫn như cũ hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích.
Lão bác sĩ thở dài, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng kể cho cậu nghe về một ca bệnh đặc biệt mà ông gặp qua, cũng chính là học sinh của ông.
Kiều Nghênh lẳng lặng nghe về người may mắn kia, trong lòng cũng không biến chuyển bao nhiêu.
May mắn cả đời cậu, có lẽ đã dùng hết vào cái ngày gặp được Hướng Vãn Hằng, nếu không bằng vào năng lực của cậu, sao có thể tìm được một công việc lương tháng hai mươi ngàn.
Có điều tồn tại một tia hi vọng vẫn tốt hơn cả, cậu ít nhất có thể tự an ủi mình, kỳ tích vẫn luôn có.
Bác sĩ già đưa cho cậu một tờ danh thiếp, thẳng thắn rằng nếu cần sự trợ giúp có thể liên hệ với ông bất cứ lúc nào, cũng sẵn sàng kết nối cho cậu với người may mắn kia.
Kiều Nghênh tiếp nhận danh thiếp, trịnh trọng cảm ơn, nhưng cũng uyển chuyển từ chối lời đề nghị của bác sĩ.
Người nọ mới thoát khỏi bể khổ, hà tất cùng cậu quay đầu lại, thêm cả chuyện có thể khỏi hẳn hay không, hoàn toàn dựa vào tạo hóa.
Bệnh viện là nơi nhìn thấy được đủ các kiếp người, luôn dễ mang cho người ta sự phiền não, Kiều Nghênh nắm chặt dây đeo balo, bước ra khỏi tòa nhà ngoại trú.
Khoảnh khắc cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ không khí bắt đầu nóng lên, đối diện tòa nhà nội trú là bức tường cao cao, ánh sáng hắt lên cửa kính chói lòa người khiến người khó mở mắt nhìn thẳng.
Kiều Nghênh giơ tay che trước trán, dưới bóng râm, hàng lông mi đen dài không ngừng run rẩy, tầm mắt mơ hồ.
Bệnh viện to như vậy cũng không chứa được hết khó khăn của loài người, kẻ đến người đi, có chua xót, có bất lực.
Cậu không phải một người du hành đơn độc, chỉ là cảm thấy bản thân ở trong đám đông có chút cô quạnh mà thôi.
Ra khỏi bệnh viện là một thế giới khác phồn hoa tựa gấm, phấn khởi và tràn đầy nhựa sống, mọi người đều vì ước mơ mà gắng sức làm việc, vui vẻ chịu đựng.
Di động hiển thị đã bốn giờ chiều, Kiều Nghênh đi ngang qua một cửa hàng mẹ và bé, chọn thêm vài hộp đậu và mì gạo mà Đoàn Đoàn thích ăn, bữa ăn của đứa nhỏ giờ đã có thêm bữa phụ.
Cậu lang thang không mục đích đi trên đường, để ánh mặt trời xua đi ủ rũ trên cơ thể, Kiều Nghênh không thể mang cảm xúc tiêu cực về nhà được.
Trước mặt bỗng có dòng người chen chúc xô đẩy, hình như nơi đây đang tổ chức hoạt động nào đó, Kiều Nghênh bình thường sẽ không mấy bận tâm, thế nhưng hôm nay như bị trúng tà, dừng lại bên ngoài đám đông.
Một hình bóng quen thuộc được bao quanh bởi các nhân viên, người đó đang đứng trên bục phát biểu.