Người Yêu Cũ là Đỉnh Lưu - Bạch Nhật Thượng Lâu - Chương 36: Vết Thương
- Trang Chủ
- Người Yêu Cũ là Đỉnh Lưu - Bạch Nhật Thượng Lâu
- Chương 36: Vết Thương
Một mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên cạnh cô.
Theo hành động của anh, cô còn có thể ngửi thấy mùi nước cạo râu thoang thoảng trên cằm của anh, nó hoà lẫn với mùi cỏ cây nhàn nhạt trên người anh, mùi hương làm cho người khác phải say mê.
Khác với nụ hôn ở trong phòng bếp, lần này còn thân mật và thuần khiết hơn, cô có thể cảm nhận được đôi môi của anh, và sức mạnh của những ngón tay đang nâng mặt cô, thậm chí còn có hơi ấm của ống tay áo cọ vào mặt cô…
Đã năm năm rồi.
Đã lâu lắm rồi.
Tô Yểm Tinh gần như chìm đắm vào.
Cô như được đưa trở lại căn hộ nhỏ ấy, về với cái nóng như thiêu đốt của mùa hè năm năm trước, và sự quấn quít môi và răng với người trước mặt.
Giữa người với người làm sao có thể thân mật như thế được, thân mật đến mức dường như làm gì cũng không đủ…
Tô Yểm Tinh bị anh ôm chặt trong lòng, cô có thể cảm nhận được sức mạnh của hai cánh tay anh, nó giống như…nỗi nhớ mong trong vô số đêm, anh khát khao được ôm và hôn cô như thế này.
Hỏng rồi.
Lâm Dao!
Khi Tô Yểm Tinh quay đầu lại, cô đột nhiên nhớ đến Lâm Dao, một tiếng “wow”, cô đưa tay muốn đẩy Lục Dã ra, nhưng bàn tay đó lại bị những ngón tay của anh bắt lấy.
Anh ép tay cô ra sau gáy của mình, Tô Yểm Tinh chỉ mơ hồ nghe thấy một câu “đừng cử động”, anh vẫn tiếp tục hôn, Tô Yểm Tinh không có cách nào thoát ra được, thế là cô mở miệng, dùng lực cắn mạnh vào môi anh.
Mùi rỉ sét lan tỏa giữa hai người họ.
Nhưng anh vẫn không buông ra, anh chỉ buông như để xoa dịu, mãi một lúc sau anh mới buông ra.
Tô Yểm Tinh trừng mắt nhìn anh.
Nhưng anh chỉ rít lên một tiếng, dùng đầu ngón tay vuốt ve môi rồi mỉm cười: “Em là chó hả?”
Tô Yểm Tinh ném gối vào người anh: “Cút đi.”
Lục Dã không cút, mà cúi nửa người, đưa tay vò mái tóc vốn đã bù xù của Tô Yểm Tinh, trước khi Tô Yểm Tinh sắp phát điên lên, anh đã cầm lấy cái gối quơ quơ về phía cô: “Cảm ơn.”
Nói xong, anh mới bước đôi chân dài của mình ra ngoài.
Tô Yểm Tinh mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch.
Aaa.
Cô vò đầu bứt tóc.
Phiền quá.
Con người này thật phiền phức.
Lẽ ra ngay từ đầu cô không nên nhận show tình yêu này.
Nhưng mà…
Tô Yểm Tinh dùng đầu ngón tay chạm vào môi, cô không nỡ để anh ra ngoài, nhưng cũng không cam tâm.
Hơn nữa, kỹ năng hôn của anh…
Dường như đã tốt hơn lúc trước.
Thậm chí Tô Yểm Tinh còn bị sự hỗn loạn của mình làm cho tức hơn.
Cô muốn nằm xuống giường lăn lộn, nhưng vừa nghĩ đến bùn của mặt nạ vẫn còn dính đầy mặt, cô lại bực bội rút lại ý định đó.
Lúc này, cửa phòng vệ sinh bị người từ bên trong nhẹ nhàng đẩy ra, Lâm Dao cẩn thận đi ra ngoài.
“Tô, Tô lão sư.”
Tô Yểm Tinh ngẩng đầu: “Chị thấy hết chưa?”
Lâm Dao gật đầu, sau đó vội vàng lắc đầu xua tay: “Không có, chị không thấy gì hết.”
Tô Yểm Tinh xụ mặt nhìn cô ấy.
Lâm Dao ho khan một tiếng, không biết vì sao mặt của cô ấy lại đỏ như mông khỉ: “Tô, Tô lão sư, em yên tâm, chị sẽ… “
Cô ấy hạ thấp giọng, lại gần nói: “Chị sẽ giữ bí mật thay em và Lục lão sư!”
Nói xong, cô ấy chạy nhảy ra khỏi cửa, Tô Yểm Tinh có hét lên cũng đã muộn: “…”
Thật là mất mặt.
Chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy hết rồi.
Tất cả là lỗi của Lục Dã.
Tô Yểm Tinh lại vò đầu bứt tóc.
Lúc này trong phòng không có ai.
Tô Yểm Tinh đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Đối mặt với khuôn mặt đen trắng và mái tóc bù xù như con mèo trong gương, Tô Yểm Tinh không khỏi thở dài.
Xấu quá.
Không biết làm sao Lục Dã có thể gặm nó.
Nghĩ đến đây, mặt cô lại bắt đầu nóng lên.
Cô vội vàng vặn vòi nước, dùng nước rửa trôi hết những chất nhầy trên khuôn mặt, đợi đến khi rửa sạch hoàn toàn, mới ngẩng đầu lên, thấy trong gương là một khuôn mặt đỏ bừng, hai gò má ửng hồng và đôi mắt ngấn nước: “… “
Chuyện gì đang xảy ra với cái nhìn giống như bị hãm hiếp này vậy?
Tô Yểm Tinh không khỏi che mặt.
Một lúc sau, cô lặng lẽ mở ngón tay ra.
Khuôn mặt này vẫn rất đẹp.
Nếu cô mà là đàn ông cũng sẽ rung động.
Tô Yểm Tinh tự luyến nghĩ về điều đó một lúc, sau đó lại vỗ nhẹ vào mặt mình để khiến bản thân tỉnh lại.
Đừng bị vẻ đẹp của tên cẩu đàn ông đó làm cho mê muội.
Cô đối diện với tấm gương, mãi cho đến khi khóe miệng rủ xuống mới vô cảm ra khỏi nhà vệ sinh.
Sữa vẫn còn ở trên bàn.
Tô Yểm Tinh nhấp một ngụm, quả nhiên nó đã nguội rồi.
Lúc này, lại có tiếng gõ cửa.
Cô cau mày, cẩn thận bước tới: “Ai đó?”
Lần này không ai trả lời cô.
Bên ngoài rất yên tĩnh.
Tô Yểm Tinh mở cửa ra một tiếng, trên mặt đất có thêm một ly sữa, bên ngoài không một bóng người.
Một tờ giấy được dán trên ly sữa: [ Uống cái này đi. ]
Là chữ của Lục Dã.
Tô Yểm Tinh phát hiện khóe miệng của bản thân lại nhịn không được mà nhếch lên.
A.
Thật là phiền
Người này thật phiền phức.
Tô Yểm Tinh cầm sữa vào.
Quả nhiên, nhiệt độ vừa phải.
Có chút ngọt ngào, cô dán mảnh giấy lên cạnh bàn, cô cầm sữa lên uống từng ngụm nhỏ.
*
Ở hành lang trên tầng hai.
Trước quầy bar nhỏ bên cạnh chiếc ghế sô pha hình tròn, Lục Dã rót cho mình một ly rượu whisky.
Ánh trăng mờ nhạt.
Chỉ có một ngọn đèn nhỏ được thắp sáng.
Anh gác đôi chân dài của mình lên thành ghế cao trên quầy bar, đặt đầu ngón tay đặt lên miệng chiếc ly hình thoi, anh ngắm nhìn nó, thêm vài viên đá rồi ngả người ra sau nhấp một ngụm rượu.
Giang Vũ đi tới, trên tay còn cầm một ly rượu.
Hai chiếc ly chạm vào nhau.
Giang Vũ hỏi: “Ngủ không được à?”
Lục Dã “ừ” một tiếng nói: “Có chút. Vì…”
Giang Vũ đưa mắt nhìn về phía cửa phòng của Tô Yểm Tinh.
Khóe miệng Lục Dã cong lên, quay đầu nhìn Giang Vũ, trong đôi mắt của Lục Dã dường như cất giấu rất nhiều câu chuyện: “Đúng vậy.”
Anh nói thẳng.
Giang Vũ nhún vai: “Chẳng trách.”
“Hai người… ” Không biết anh ấy đã nghĩ đến cái gì mà mỉm cười: “Xem ra hai người trong ống kính có rất nhiều chuyện.”
“Trong ống kính?”
Lục Dã nhấp một ngụm rượu, chất lỏng màu vàng sáng phản chiếu trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, điều này làm anh trông có vẻ hơi xa cách: “Đúng vậy.”
Giang Vũ cũng giống như vậy, anh ấy dựa vào lưng ghế, nhìn vào mặt trăng: “Anh không biết, ánh mắt của đạo diễn chính là ống kính sao? Bản năng của chúng tôi là tìm kiếm câu chuyện.”
Hai người uống thêm một ly nữa.
Nhưng Lục Dã đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt vô cùng mạnh mẽ trong bóng tối, anh nhìn Giang Vũ nói: “Nếu đạo diễn Giang đã biết rồi, vậy thì không cần phải đến gần cô ấy nữa.”
Giang Vũ sửng sốt, đột nhiên nói: “Trong tay tôi có một kịch bản, không biết Lục lão sư có hứng thú không?”
Lục Dã nhấp một ngụm rượu: “Nếu là chuyện công việc thì anh nên bàn giao với người đại diện của tôi. Nhưng mà bản thảo này rất được.” Anh nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Đôi mắt của Giang Vũ dấy lên sự phấn khích.
Anh ấy biết rằng đây là bản năng của anh ta với tư cách là một người sáng tạo, mà người đàn ông uống rượu một mình dưới ánh trăng trong bóng tối này là người đã khơi dậy ham muốn sáng tạo của anh ấy.
Trên thế giới này có hai loại linh hồn.
Một loại nhạt nhẽo, không có chút độ dày nào.
Loại người này, dù quay cảnh gì cũng sẽ xem đến cùng, thậm chí không có chỗ để nhai.
Nhưng còn có một loại khác, giống như người trước mắt này, rõ ràng có lai lịch đen tối, nhưng càng đi sâu vào nghiên cứu sẽ càng phát hiện anh giống như biển sâu, có khả năng vô hạn.
Mỗi một đạo diễn đều sẽ mừng như điên khi gặp một người như vậy, họ sẽ tìm đủ mọi cách để hợp tác với anh ta.
Đáng tiếc là người cho anh ấy cảm giác như vậy trong giới giải trí chỉ có hai người.
Một người là Lục Phong, thế kỷ trước nổi tiếng nửa bầu trời thiên vương, thống trị giới giải trí hai mươi năm, người còn lại là người trước mắt.
Lục Dã lười biếng dựa vào lưng ghế hóng gió, ngay lúc Giang Vũ vốn tưởng rằng anh sẽ không nói chuyện nữa, thì anh lại đột nhiên nói một câu: “Đạo diễn Giang, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không bị gay.”
Giang Vũ: “…ông đây cũng không phải gay.”
Lúc này, Giang Vũ đột nhiên hiểu ra, suy nghĩ của những người bị anh chọc tức giận đến mức muốn đánh anh.
*
Có lẽ là vì ly sữa, Tô Yểm Tinh vừa lên giường liền ngủ thiếp đi.
Cô lại mơ thấy Lục Dã.
Trong giấc mơ, anh còn trẻ hơn bây giờ, khuôn mặt không rắn rỏi như bây giờ, mặc áo phông chữ T trắng, quần bò, trên vai đeo cặp, uể oải đứng trên đại lộ khuôn viên trường đợi ai đó.
Ở trên đường của Thanh Bắc đều được lát bằng những cây bạch dương cao lớn ở hai bên, anh đứng ở trong chỗ râm, nhưng những người đi qua đi lại đều không nhịn được mà nhìn anh.
Đúng lúc này, Tô Yểm Tinh xuất hiện ở đại lộ bên kia.
Rõ ràng cô đã trang điểm rất đẹp, cô mặc một chiếc váy không tay màu hồng nhạt, đeo một chiếc túi xách bằng vải dệt, mái tóc dài được tết lỏng lẻo thành một bím tóc buông xõa bên tai, cô cứ như vậy mà bước đến.
Khi đi được nửa đường, cô đột nhiên nhìn thấy một cô gái xuất hiện trước mặt Lục Dã.
Cô gái mặc cùng một chiếc áo thun trắng giống anh, bên dưới là váy xếp ly, tóc búi cao búi cao sau đầu, để lộ vầng trán nhẵn nhụi, trông vừa xinh đẹp vừa tràn đầy sức sống.
Cô gái cầm trong tay phong thư màu hồng, trực tiếp đưa cho người trước mặt: “Đàn anh, em rất thích anh!”
Cô gái cúi nửa người xuống, chìa phong thư ra ngoài.
Từ góc nhìn của Tô Yểm Tinh, cô có thể thấy gò má đỏ bừng và hàng mi run rẩy vì căng thẳng.
Lục Dã không nhận phong thư, anh chỉ nói: “Xin lỗi.”
Lời còn chưa dứt, cô gái dường như sợ hãi mà không nghe, trực tiếp đem phong thư nhét vào trong tay anh, sau đó chạy đi giống như một con nai nhỏ.
Đọc truyện tại
Tô Yểm Tinh ở phía sau, cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc tung bay và chiếc váy tung bay của cô gái ấy.
Vừa trẻ trung vừa xinh xắn, vừa sống động vừa đáng yêu.
Nhưng không biết vì sao, cảnh tượng này lại khiến cô cảm thấy buồn.
Lục Dã dường như vừa nhận ra sự tồn tại của cô, giơ tay và đi đến trước mặt cô: “Em sao thế?”
Anh hạ thấp giọng.
Tô Yểm Tinh thậm chí còn cảm thấy buồn hơn khi nghe thấy giọng nói của anh.
Những giọt nước mắt giống như những viên ngọc trai vỡ vụn, ngay cả bản thân cô cũng không nói rõ được, những giọt nước mắt lúc đó là đến từ đâu.
Có lẽ là vì cô sợ.
Yêu đến sợ hãi: “Vì phong thư này sao.”
Anh còn chưa nói xong, Tô Yểm Tinh đã giậm chân: “Lục Dã! Em muốn chia tay!”
Lục Dã sửng sốt: “Em biết mình đang nói gì không Tô Yểm Tinh.”
Anh hỏi.
“Em biết.” Tô Yểm Tinh khóc huhu nói: “Em muốn chia tay…”
“Tô Yểm Tinh!”
Anh nói.
Tô Yểm Tinh dường như bị dọa cho sửng sốt, cô nấc lên sợ hãi nhìn anh.
Dường như Lục Dã có chút hối hận, qua một lúc rồi đi đến trước mặt cô, anh nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô, mang theo chút dỗ dành nói: “Tô Yểm Tinh, không thể tùy tiện nói chia tay được.”
“Nhưng… nhưng… “
Cô đang khóc nức nở.
“Sao em lại khóc?”
Anh thấp giọng hỏi.
Cô khóc nức nở nói: “Em sợ.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Dã, em sợ.”
Cô giống như một đứa trẻ, cứ nhắc đi nhắc lại cụm từ “sợ hãi”, nhưng khi anh hỏi sợ gì thì cô không thể nói ra được, mà nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng.
Chàng trai không còn cách nào khác đành phải lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô.
…
Tô Yểm Tinh tỉnh dậy.
Mắt cô ướt đẫm, cô dùng tay che đi.
Nhưng cảm xúc dường như vẫn đang chìm trong giấc mơ.
Tô Yểm Tinh không hiểu tại sao cô lại mơ thấy cảnh lần đầu tiên cô nhắc đến việc chia tay.
Bây giờ nghĩ lại cảnh đó, cô chỉ cảm thấy nó dường như là khởi đầu của tất cả mọi thứ.
Nắng xuyên qua lớp vải thưa chiếu vào mi mắt.
Tô Yểm Tinh nhắm mắt lại, phảng phất có thể nhìn thấy trước mắt mơ hồ có một quầng sáng màu đỏ, đồng hồ báo thức bên cạnh vang lên, cô nghỉ ngơi một lát, chỉ cảm thấy sức lực tiêu tán, sau đó mới ngồi dậy.
Đến khi soi gương cô mới phát hiện, mắt mình không thể nhìn thấy được gì.
Nó sưng như muốn lấy mạng người ta.
Tô Yểm Tinh đã dùng refa để lăn trong một lúc lâu, mới miễn cưỡng bớt sưng.
Vì hôm nay cô phải đi quay quảng cáo nên cô chỉ trang điểm nhẹ, thậm chí còn không đánh mắt và má hồng, cô thay một bộ quần áo đơn giản rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu, các khách mời khác đã thức dậy.
Đọc truyện tại
Tô Yểm Tinh liếc nhìn ống kính phát sóng trực tiếp, cô đi vòng ra xa, tới phòng bếp, mở cửa phòng bếp: “Có đồ ăn sáng chưa?”
Văn Gia nói: “Có sữa, trứng cùng bột tăng cơ bắp, Tô lão sư muốn ăn gì?”
Tô Yểm Tinh thấy Văn Gia lấy ra một túi thịt gà tăng cơ: “…”
Cô không muốn ăn sáng bằng cái này.
Lâm Dao tò mò nhìn cô: “Sao Tô lão sư không vào đây?”
Tô Yểm Tinh chỉ vào mắt.
Lâm Dao đi tới nhìn nó một lúc, Cố Giao vỗ vỗ vai cô: “Đừng nhìn nữa, bị sưng rồi.”
“Hả?… bị sưng?”
Lâm Dao nói: “Nhìn không ra luôn.”
”Em lấy refa lăn rồi.”
“Cô cũng dùng cái đó à?” Bộ dạng Cố Giao như nhìn thấy tri kỷ, bắt tay với Tô Yểm Tinh: “Tôi cũng dùng, có ích lắm đúng không?”
Tô Yểm Tinh gật đầu: “Trước đây tôi mua một loạt máy làm đẹp, giờ cũng không dùng chúng nữa, chỉ dùng refa thôi, rất có ích lúc giảm sưng.”
“Đúng đúng đúng, mỗi lần tôi bị phù da đều sẽ lăn cái này, lăn mấy cái là hết phù rồi.” Cố Giao nói.
Một loạt khách mời im lặng ghi nhớ, Sầm Xuân cầm lấy khăn ăn: “Tô lão sư, re cái gì re, fa cái gì fa thế?”
Tô Yểm Tịn nói với ống kính: “Ba của thương hiệu, nhớ phải trả tiền.”
Một đám người cười nói.
Đối với những người nổi tiếng, lên ống kính bị phù mặt là điều vô cùng đáng sợ.
Đường quai hàm rõ ràng và các đường nét trên khuôn mặt, lẽ ra phải có sẽ bị biến mất sau khi bị phù mặt, người qua đường sẽ chế nhạo fan của bọn họ: Anh chị nhà mấy người có lẽ nên tự mình quản lý.
Nhưng rõ ràng là bị oan.
Họ ăn còn nhanh hơn chim, nhưng đôi khi chỉ vì họ uống thêm một ly nước vào ban đêm mà thôi.
Mặc dù không thể nhìn thấy Tô Yểm Tinh bước vào phòng phát sóng trực tiếp, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy bàn tay của cô đang kéo cửa bếp.
Móng tay bột hoa anh đào trên những ngón tay trắng nõn non nớt, giống như hoa anh đào nở rộ vào mùa xuân, trông vô cùng xinh đẹp.
[ Aa chào buổi sáng cục cưng Tinh Tinh. ]
[ Lại là một ngày mới rồi! ]
[ Tôi muốn nhìn thấy Tinh Tinh. ]
Mà sau cảnh quảng cáo refa của Tô Yểm Tinh, cả phòng phát trực tiếp đều là:
[ Tôi còn tưởng chỉ mình tôi bị sưng phù, hahaha thì ra minh tinh cũng bị. ]
[ Sao chép bài tập. ]
[ Sao chép bài tập +1. ]
[ Cuối cùng năm nay tôi cũng không phải lo lắng về việc tặng quà lễ tình nhân cho bạn gái rồi. ]
Nhưng cũng có một bộ phận đề cập đến:
[ Tần đâu? Sao không nhìn thấy cô ấy? ]
[ Ảnh đế cũng không thấy, không lẽ hai người đó hihihi… ]
[ Hi cái gì mà hi, tối qua không xem tin tức hả? ]
[ Chưa xem, sao thế. ]
[ Link Weibo, top 5 được tìm kiếm nhiều nhất. ]
Một người qua đường không biết chân tướng đã lên Weibo khoanh tròn: [ Mẹ ơi, tối qua nhiều dưa như vậy… mà tôi lại ngủ quên mất…]
[ Ảnh đế cũng quá cứng nhắc rồi. ]
[ Đúng là không nể mặt người ta, tập tiếp theo, hihihi, xoa tay đi, tôi rất mong chờ. ]
[ Tần không có mặt sao… ]
[ Hoặc là, bây giờ cô ấy đang trong trận chiến trực tiếp với ảnh đế? ]
Khi cuộc thảo luận trong phòng livestream ngày càng sôi nổi, tiếng chuông gió ở cửa vang lên.
Có người từ bên ngoài mở cửa đi vào.
Là Lục Dã.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen tuyền, trông anh như vừa mới tập thể dục xong.
Do đổ mồ hôi nên toàn bộ tóc của anh đều được chải lên, để lộ vầng trán nhẵn nhụi, đường nét khuôn mặt vốn đã đẹp trai lại càng rạng rỡ hơn trước ống kính.
Cả khu bình luận đều [Aooooooooo] lên.
[ Mỗi lần tôi nhìn thấy ảnh đế, giá trị của vẻ đẹp lại được làm mới. ]
[ Aaa tôi muốn trở thành tiểu tinh linh trên lông mi của anh ấy quá. ]
[ Tôi thì khác, tôi chỉ muốn làm thắt lưng của anh ấy. ]
[ Người ở lầu trước thật là. ]
[ Mặt nhỏ màu vàng. ]
Lục Dã rõ ràng không biết gì về những trò đùa trong phòng phát sóng trực tiếp.
Anh liếc nhìn căn bếp rồi bước tới.
Người đàn ông rất thoải mái đi đến bên cạnh Tô Yểm Tinh, cúi đầu nói: “Bữa sáng cô muốn ăn gì?”
Tô Yểm Tinh vô cảm nhìn miếng băng cá nhân trên môi.
Tổn thương nặng nề.
Anh chỉ dán băng cá nhân lên đó.
Dán lên mặt, nó lớn như vậy.
Phòng livestream cũng đã phát hiện ra.
[!!! ]
[ Xem tôi phát hiện ra gì nè??? Băng cá nhân!!! ]
[ Sao lại dán ở đó… ]
[ Aaa tôi có linh cảm không lành! ]
Những khách mời khác cũng phát hiện ra.
Sầm Xuân vô thức hỏi: “Lục lão sư, miệng ạnh bị sao thế?”
Lục Dã vuốt ve miếng băng cá nhân trên môi, cười trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Nụ cười kia đặc biệt mê người, ngữ khí cũng chậm rãi: “À, không có gì…tôi bị mèo cắn thôi.”