Người Yêu Cũ là Đỉnh Lưu - Bạch Nhật Thượng Lâu - Chương 29: Đi Thôi
[ Cỏ cỏ cỏ ( một loại thực vật)! Điều này có nghĩa là couple Dã Tinh của tôi có thể sẽ hẹn hò cùng nhau sao? ]
[ Aww, tổ chương trình GKDGKD! ]
[ Vậy thì tôi khác, tôi hy vọng cặp đôi ngồi xổm sẽ ở bên nhau. ]
[ Em trai và Nữ thần. ]
[ Ảnh đế và bạch nguyệt quang của anh ấy. ]
…
Bão bình luận đã hiện lên đủ loại ý kiến khác nhau.
Cái show tình yêu này, dường như tổ hợp nào cũng thấy rất thú vị.
Nhưng bão bình luận về Dã Tinh vẫn chiếm giữ đa số.
Không có cách nào.
Lục Dã và Tô Yểm Tinh đứng cạnh nhau quá đẹp đôi, mỗi một khung hình nào cũng như quay quảng cáo bom tấn, phản ứng hóa học vô cùng mạnh mẽ.
Đối với phần lớn cư dân mạng mà nói, huyết dịch lạnh trong “Chu Lâu Sát” đã được đánh thức lại bởi phiên bản hiện đại của thiếu gia và Khương Cơ, còn trở nên ngày càng sôi trào.
Mà anh trai quay hình trong phòng phát sóng trực tiếp dường như cũng biết các khán giả đang mong chờ nhìn thấy điều gì, ống kính ngay lập tức được phóng to, tập trung vào khuôn mặt của Tô Yểm Tinh.
Vào lúc đó, tóc mai mềm mại của cô bao quanh gò má trắng như tuyết, làn da trong veo, đôi mắt càng trong veo như một vũng nước.
Ánh mặt trời rơi vào vũng nước.
Lông mi cô run run.
Khóe miệng chợt nở một nụ cười ranh mãnh, ngón tay có móng tay hoa đào tinh xảo cầm lấy một tấm thẻ: “Tôi chọn cái này nhé?”
Những gì xuất hiện bên trong ống kính là tấm thẻ sân trượt tuyết.
Tuyết trắng bao phủ mặt trên của tấm thẻ, được ánh mặt trời chiếu sáng, giống như một cây kem ngon sắp tan chảy trong miệng.
[ Ai sẽ là người đi trượt tuyết? Lẽ nào là em trai? ]
[ KHÔNG! Đó phải là anh Lục! ]
[ Không được tách couple Tinh Thần Hoang Dã của tôi! ]
[ Show tình yêu nhắc nhở bạn, đừng bao giờ đứng xếp hàng cho đến giây phút cuối cùng, bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được, couple của nhà nào sẽ khiến bạn tan nát cõi lòng…]
[ Kích động quá, tôi sợ tim tôi chịu không nổi…]
Ống kính lúc này quay xuống ba tấm thẻ vẫn còn nằm trên bàn.
Một tấm là đi đến rừng lá phong Hương Sơn ở gần đó, những mảng lớn lá phong đỏ rực rơi xuống mặt đất.
Một tấm là quán cà phê mèo, nắng chiều chiếu vào chiếc xích đu trước quán cà phê mèo.
Tấm còn lại là thư viện, nơi những cuốn sách với đủ màu sắc được bày lặng lẽ trên những dãy giá sách.
Màn đạn vẫn còn đang đoán mò.
[ Rừng lá phong có chút lãng mạn, tạm thời không đoán được…]
[ Thư viện chắc chắn là Giang Vũ! Dù sao cũng là đạo diễn mà, những người như thế luôn cảm thấy rằng họ cần rất nhiều văn hóa, ngoại trừ Văn Gia và Sầm Xuân, những người nhìn thì có vẻ đẹp nhưng lại bị thiếu não. ]
[ Từ chối định kiến! Ai nói vận động viên bị thiếu não? Nếu cô muốn nói đến Sầm Xuân…thì còn có lý. ]
[ Cafe Mèo rất Xuân. ]
[ Lầu trên lái xe, đi báo cáo. ]
[ Không lẽ rừng lá phong là của anh Lục sao? Sao anh Lục của tôi lại lãng mạn như thế? ]
Một đám người đoán già đoán non.
Chỉ có Tô Yểm Tinh biết Lục Dã đã chọn thư viện.
Các thư viện ở Thanh Bắc có một sự lãng mạn cổ điển.
Việc học của ngành tài chính rất nặng nề, Lục Dã còn kiêm rất nhiều việc ở bên ngoài, lúc sắp đến thi cuối kỳ, vì để thuận lợi qua ải mà anh đã cắm cả ngày lẫn đêm ở đó.
Thỉnh thoảng nhớ anh, cô sẽ đến bên anh, có khi cả buổi chiều, cô thích nằm ngủ bên cạnh cửa sổ, anh ở bên cạnh đọc sách, khi đọc sách anh sẽ đeo kính, viền vàng mỏng nằm trên sống mũi, làn da trắng nõn, cầm một cuốn sách, cảm giác đó khác hoàn toàn khác với thường ngày.
Thỉnh thoảng cô sẽ đi gây sự với anh, nắm tay anh đi qua dãy giá sách phủ đầy bụi, rồi tìm một góc vắng, kiễng chân lên, để anh cẩn thận hôn cô.
Khi đó Tô Yểm Tinh còn nhớ rõ nhiệt độ của ánh mặt trời xuyên qua bụi bay rơi xuống mặt cô, cô còn nhớ mùi hương ấm áp trên người nam sinh trong giá sách nhỏ hẹp, yên tĩnh mà ấm áp.
…
Tô Yểm Tinh không chọn thẻ thư viện này.
Cô tránh đi và chọn tấm thẻ có khả năng là Văn Gia nhất.
Khi cầm tấm thẻ lên, Tô Yểm Tinh ngước mắt lên, Lục Dã đã ngồi trở lại, anh hơi dựa vào lưng ghế, lông mày rủ xuống có một vẻ lãnh đạm nhàm chán.
Anh liếc nhìn cô, hai người giao tiếp bằng mắt trong thời gian ngắn.
Tô Yểm Tinh cười với anh, Lục Dã cũng kéo khóe miệng mỉm cười với cô.
Hai người ngoảnh mặt đi.
Lúc này, Tần Lộ Lệ cầm thẻ thư viện lên: “Vậy…tôi chọn cái này”
Sau khi chọn xong, cô ta liếc nhìn Lục Dã: “Hai người đã chọn xong chưa?”
Ánh mắt Lâm Dao dao động nhìn hai tấm thẻ còn lại trên bàn: “Chị Cố, chị chọn cái nào?”.
“Tôi sao cũng được.”
Cố Giao làm tư thế cô chọn trước đi. “Vậy em sẽ chọn quán cà phê mèo.”
Lâm Dao chọn tấm thẻ cà phê mèo: “Em thích mèo.”
“Xem ra tấm thẻ lãng mạn nhất là dành cho tôi.”
Cố Giao mỉm cười, cầm lấy tấm thẻ rừng lá phong: “Chắc nó biết lão già như tôi không chịu được phiền toái.”
Lâm Dao Nói: “Chị Cố chị đâu có già, chị khiến cho người khác thấy chị là nụ hoa đi! Nụ hoa mềm!”
Cố Giao bị cô ấy chọc cho cười không ngừng: “Em ấy, cái miệng này thật là… “
Lâm Dao liếc mắt: “Nhưng mà Tinh Tinh lão sư lại thích cái miệng hỗn của em, em nói có đúng không?”
Tô Yểm Tinh mỉm cười nói một chữ “Đúng.”
Đến bây giờ bốn khách mời nữ đều đã chọn xong.
Bọn họ nhao nhao nhìn vào khách mời nam, nhưng những khách mời nam không nói gì.
Nhất thời, cả không gian trở nên thật yên tĩnh.
Sầm Xuân nhún vai: “Đừng nhìn chúng tôi, hãy hỏi đạo diễn.”
“Hả? Đạo diễn, ông còn không mau nói kết quả đi, chúng tôi đều chọn xong hết rồi.”
Lâm Dao kêu một tiếng.
Giọng đạo diễn Thôi phát ra từ lời thuyết minh: “Đợi đến địa điểm hẹn hò các bạn sẽ biết thôi.”
Tô Yểm Tinh:… “Hả? Không phải chứ, còn phải đợi nữa sao?”
Lâm Dao che đầu: “Đạo diễn, tôi nói cho ông biết, điều này thật quá tàn nhẫn!”
Các khán giả trong phòng livestream đều nín thở chờ đợi đáp án được tiết lộ, thậm chí có người còn bỏ phiếu nặc danh ở trên mạng: [ Bạn nghĩ ai sẽ ở cùng ai trong buổi hẹn hò cặp đôi đầu tiên? ]
Số phiếu couple của Dã Tinh dẫn đầu vượt xa, hơn sáu mươi ngàn phiếu so với vị trí thứ hai [ Ảnh đế và bạch nguyệt quang của anh ấy. ]
Mà bây giờ đạo diễn tạm thời gọi thẻ và công bố đáp án trong cuộc hẹn vào buổi chiều.
Phòng livestream rối rít phá vỡ hàng phòng ngự của bọn họ.
[ Tôi cởi quần, để ông cho tôi xem cái này? ]
[ Đạo diễn ông thật là biết cách. ]
[ Đạo diễn ông thật là biết cách +1. ]
[ Tôi đã đặt đồ ăn nhanh trên điện thoại rồi, tôi không quan tâm, tôi sẽ ngồi thủ ở phòng phát sóng trực tiếp, tôi không tin mình sẽ không đợi buổi hẹn hò đầu tiên của vợ chồng Tinh Thần Hoang Dã! ]
[ Lỡ em gái Tinh Tinh và anh Lục không ở cùng thì sao… ]
[ Dm cái miệng quạ này, a a a, tôi nhất định sẽ chờ được. ]
[ Lỡ như thì sao? ]
[ Không có lỡ như, couple tôi đu không thể là BE được, nếu không tôi sẽ đâm chết trước tòa nhà của tổ chương trình! ]
[ Rốt cuộc thư viện là của ai a a a a. ]
[ Dù sao thì cho đến giây phút cuối cùng, không ai có thể cắn viên đạn ~]
…
Nhưng Tô Yểm Tinh người được vô số người quan tâm lại không tỏ ra quan tâm sau khi chọn xong thẻ.
Dù sao miễn là không đi cùng Lục Dã thì cô đi chơi với ai cũng được.
Cô chậm rãi uống nốt chỗ sữa còn lại rồi đứng dậy: “Tôi lên lầu chuẩn bị.”
Vừa nói, cô vừa hỏi: “Đạo diễn, khi nào chúng tôi bắt đầu hẹn hò?”
“Vẫn còn một tiếng nữa.” Đạo diễn Thôi nói: “Các khách mời nam sẽ ra ngoài trước, còn khách mời nữ sẽ được đi bằng xe của tổ chương trình.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tô Yểm Tinh cầm lấy tấm thẻ chậm rãi đi lên lầu dưới con mắt của khán giả: “Wow~” Lâm Dao nói: “Tinh Tinh thật là bình tĩnh. Em ấy không tò mò sao?”
Giang Vũ liếc nhìn cô ấy: “Tò mò thì có thay đổi được kết quả không?”
Lâm Dao lắc đầu: “Không.”
“Vậy tò mò có ích lợi gì? “
Giang Vũ đứng dậy và bỏ đi trong khi Lâm Dao lẩm bẩm: “Vô ích cũng tò mò chứ, sao lại không tò mò được, tò mò là chuyện đương nhiên của cuộc sống mà.”
Lục Dã cũng đứng dậy, anh không nói nhiều mà gật đầu rồi nói: “Mọi người cứ thong thả.”.
“Anh Lục ăn no rồi sao?”
Tần Lộ Lệ hỏi.
Lục Dã vẫy vẫy tay, uể oải nói một tiếng “Ừm” rồi đi lên lầu.
Lúc này chỉ còn lại Lâm Dao, Tần Lộ Lệ, Sầm Xuân và Cố Giao trong phòng
phát sóng trực tiếp.
Mấy người thất thần nhìn nhau: “Chúng ta…cũng đi lên chứ?”
“Đi thôi, đi thôi.”
Thế là một nhóm người lần lượt đi lên để chuẩn bị cho buổi hẹn hò tiếp theo.
Kể từ khi Tô Yểm Tinh rút tấm thẻ khu trượt tuyết, cô cảm thấy chiếc váy dài hôm nay có chút lạnh.
Nhưng cô cũng không mang theo đồ giữ ấm, cô nghĩ khi đến đó có thể mua, đồ dùng cho khu trượt tuyết và áo khoác lông vũ đều có đầy đủ nên cô cũng không bận tâm, chỉ lấy ra một chiếc khăn choàng len casomia màu xanh lông chim lớn từ tủ quần áo.
Chiếc khăn choàng to có tua rua bằng len casomia được bung ra như một tấm chăn dày, khoác lên người không có cảm giác lạnh chút nào, ngược lại còn có chút nóng.
Tô Yểm Tinh đặt khăn choàng casomia bên cạnh bàn.
Khi nhìn vào những nếp nhăn trên khăn choàng, tôi đột nhiên nhớ đến cô đã đeo nó cho Lục Dã vào đêm đầu tiên anh đến đây…
Tô Yểm Tinh nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn, thầm nghĩ, đến lúc đó cô sẽ khoác nó đi gặp người tiếp theo.
Đột nhiên, một số cảm xúc kỳ lạ phát sinh từ đáy lòng cô.
Có lẽ là ký ức vẫn luôn hiện hữu, đến giờ phút này, cô lại cảm thấy có chút chua xót.
Rời đi.
Từ A đến B.
Tô Yểm Tinh rũ mắt xuống, dùng đầu ngón tay vuốt phẳng nếp nhăn trên khăn choàng, sau đó đứng dậy.
Cô tô lại son môi trước gương một lần nữa.
Trên nền trang điểm mắt trong veo và mái tóc xoăn đen dài, màu son đậm mang một vẻ đẹp hút mắt, không nhẹ nhàng cũng không xinh đẹp, ngược lại nhìn giống như… ra chiến trường.
Tô Yểm Tinh vô cảm đeo kính mát lên, che đi đôi mắt quá sắc bén kia, sau đó khoác thêm khăn choàng, rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Khi cô đi ngang qua hành lang tầng hai, anh phát hiện Lục Dã đang chống tay ở hai bên hành lang trong suốt, hai mắt rũ xuống, giống như một tầng khói nhẹ bao phủ phòng khách tầng một.
Có rất nhiều bóng dáng trong phòng khách.
Tô Yểm Tinh đi ngang qua anh.
Anh không nói gì.
Giữa hai người chỉ có tiếng bước chân của cô.
Tô Yểm Tinh đi đến cầu thang, trong lúc mất cảnh giác, có một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Tô lão sư.”
Một câu “Tô lão sư” rất đơn giản.
Nhưng không biết vì sao, Tô Yểm Tinh dừng bước chân lại.
Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.
Cho dù đã chia tay nhiều năm rồi, cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của anh, thậm chí trong đầu cô còn có thể hình dung ra bộ dạng anh đang đi, nhất định sẽ có chút lười biếng uể oải, anh có thói quen đút một tay vào túi, chân phải đi trước, tư thế của anh cũng rất ưa nhìn, nhưng điều đẹp nhất chính là bộ dạng khi anh đi mang theo chút thiếu kiên nhẫn, có chút thờ ơ cùng bất đắc đi đến trước mặt cô, nói một câu: “Tô Yểm Tinh, em lại làm sao nữa thế.”
Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/
Lần này, Lục Dã đi phía sau cô.
Anh không nói: “Em lại làm sao thế Tô Yểm Tinh.”
Mà mỉm cười nói: “Xem ra Tô lão sư đã hạ quyết tâm rồi.”
Tô Yểm Tinh trừng mắt nhìn anh: “Không phải tôi đã hạ quyết tâm từ năm năm trước rồi sao?”
Ánh mắt hai người giao nhau, Lục Dã cười giễu cợt nói: “Cũng đúng.”
Anh đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cô, vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên khăn choàng, sau đó ngước mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vậy thì tôi chúc…Tô lão sư sẽ mã đáo thành công.”
Giọng nói lại có chút mỉa mai.
Tô Yểm Tinh hừ một tiếng: “Thành hay không thành liên quan gì đến anh.”
Nói xong, nhấc chân rời đi.
Cô đi xuống lầu.
Các khách mời đều đã tụ tập ở dưới lầu, trên mặt đại đa số đều là vẻ mặt hưng phấn, dù sao hôm nay cũng là ngày hẹn hò một với một, hai ngày ở biệt thự, phần lớn mọi người đều không có cơ hội ở riêng với nhau, lúc này có thể hẹn hò riêng, đối với bất kỳ người nào mà nói cũng là cơ hội để tìm hiểu thêm về người khác.
Sau khi đợi chưa đầy nửa giờ, các khách mời nam lần lượt đi xuống lầu.
Dường như Lục Dã đã chịu ăn mặc nghiêm túc, anh ta mặc một bộ vest hẹp sọc sẫm màu, bên trong là áo sơ mi trắng, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, lộ ra đôi lông mày đẹp.
Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/
Lúc đi ngang qua cô, Tô Yểm Tinh phát hiện trên người cô đã không còn ngửi thấy mùi cỏ xanh quen thuộc nữa.
Cô ngạc nhiên liếc nhìn anh, nhưng chỉ thấy đôi lông mày quá lãnh đạm của anh.
Lục Dã không thèm nhìn cô, bước vào xe của bảo mẫu đậu trong sân.
Ồ.
Anh cũng hạ quyết tâm rồi.
Tô Yểm Tinh nghĩ thầm.
Các khách mời nam lần lượt – ra ngoài.
Một lúc sau, nhân viên của tổ chương trình đi tới. “Các khách mời nữ, mọi người lên xe đi.”
“Tô lão sư, mời đi lối này.”
Tô Yểm Tinh thắt chặt chiếc khăn choàng casomia của mình, làm theo hướng dẫn của nhân viên và lên chiếc xe riêng màu đen đang đợi bên cạnh cô.
Chiếc xe riêng màu xám chậm rãi lái ra khỏi sân, hướng về quốc lộ bên ngoài biệt thự.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt, Tô Yểm Tinh hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ ra mỉm cười.
Thời tiết hôm nay thật là đẹp.
Đây là một dấu hiệu tốt.
Thích hợp để ra ngoài.
Ánh nắng chiếu vào gò má trắng như tuyết của cô, cũng chiếu rọi lên giữa hai lông mày cô.
Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/
*
“Tô lão sư, đến rồi.”
Tô Yểm Tinh sững sờ mở mắt ra, lúc này mới ý thức được mình đã ngủ từ lúc nào không hay, hiện tại cô đã đến một nơi được phủ đầy tuyết.
Cách đó không xa có một dấu hiệu trượt tuyết.
Những người mặc áo khoác dày và cầm ván trượt tuyết đi tới đi lui trước cửa khu trượt tuyết, vô số xe tư nhân xếp hàng dài đi vào.
Chiếc xe bên cạnh cách đó không xa, một bóng người quen thuộc đang đứng đó.
Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/