Người Sống Sót 01 - Cửu Nguyệt Thảo Môi - Chương 29: Mạc Hàm - 4
Diệp Phi tiếp nhận bốn lần “điều trị”, tổng cộng tám mươi phút.
Anh từng nghe nói đến “phương thức điều trị” này.
Liệu pháp sốc điện đã chính thức được đưa vào chữa trị cho bệnh nhân tâm thần, nhưng về cơ bản vẫn khác những gì anh trải qua.
Nói là điều trị, càng giống như tra tấn.
Ngoại trừ đau đớn, Diệp Phi chỉ cảm thấy bản thân đang bất lực.
Ký ức cũng hỗn loạn, có lúc như đang ở tầng hầm, cũng có lúc như đang ở phòng điều trị, cảm giác quen thuộc bao quanh cơ thể, bác sĩ bên cạnh hỏi anh rất nhiều vấn đề, Diệp Phi chẳng nghe rõ, chỉ phản ứng theo bản năng.
Anh không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, đến khi bác sĩ mỉm cười nói: “Điều trị kết thúc”, giúp anh tháo dây trói, Diệp Phi mới cảm thấy sống lại.
Nhìn chung việc kết thúc điều trị khá tốt.
Nhưng khi anh bước ra khỏi phòng, gương mặt của bốn đồng đội ngưng đọng lại, không có vẻ chào đón gì, ngược lại giống như đang tham dự tang lễ của anh.
Sốc điện với Diệp Phi là tra tấn, cũng không làm tổn hại gì đến anh, bản thân Diệp Phi vẫn ổn, nhưng những đồng đội khác thì không nghĩ vậy.
Bi thương nhất trong số đó là Nhậm Hoa Nhan, em mím môi, đôi mắt giàn giụa lấp lánh ánh nước nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ, nhỏ giọng nói với Diệp Phi:
“Em xin lỗi… Em cảm ơn anh ạ.”
“Ơ này, đừng khóc.”
Diệp Phi xoa lên đỉnh đầu em: “Anh không chết được.”
“Nhưng…”
Nhậm Hoa Nhan càng đau buồn hơn, em cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống chân:
“Anh không chết, nhưng vẫn sẽ rất đau.”
Nghe vậy, Diệp Phi không khỏi sửng sốt.
Anh vô thức mỉm cười, muốn nói gì đó để an ủi cô bé, lời còn chưa kịp thốt lên thì đã khẽ cau mày.
Diệp Phi nhìn về phía hành lang. Hành lang từng lớp biến thành những khung ảnh chồng chất lên nhau:
Y tá bên cạnh nói: “Điều trị xong rồi thì về phòng đi, nhớ kỹ, sau chín giờ tối không được ra ngoài, nếu có người gõ cửa cũng đừng mở. Đương nhiên, quan trọng nhất là không được đi lung tung, cũng không được tự ý liên hệ với bên ngoài. Nếu cần liên hệ với người nhà, chúng tôi sẽ xếp lịch vào cuối tuần cho các vị.”
Cuối cùng thanh âm của y tá kỳ ảo dừng ngay bên tai Diệp Phi, chẳng thể nghe rõ nữa.
Trước mắt trở nên mơ hồ, trong lúc bàng hoàng, anh chỉ cảm thấy bản thân dường như cách mặt đất ngày càng gần.
Bên cạnh cũng có ai đó lên tiếng:
“Này!”
“… Anh Diệp!”
–
Nếu được chọn một câu để mô tả cuộc sống trong phòng thí nghiệm Tháp Trắng, Diệp Phi chắc chắn sẽ thốt lên rằng, “sống không bằng chết”.
Chưa kể những thí nghiệm hỗn độn khác, chỉ nói đến “cướp đoạt giấc ngủ” cũng đủ mất đi nhân tính.
Diệp Phi chẳng biết ai đã nghĩ ra cách thông minh như vậy để hành hạ anh.
Nhưng không thể phủ nhận, người đó bắt được trọng điểm rất tốt.
Tuy “chữa lành tuyệt đối” có thể khôi phục tinh thần và thể xác, nhưng cũng không thể thay đổi nhu cầu ăn uống và ngủ nghỉ được, tất cả những gì nó có thể làm là duy trì các chức năng cơ bản cho Diệp Phi, giúp anh giữ tỉnh táo trong lúc tra tấn, không thì anh đã phát điên từ lâu rồi.
Nhưng so với tử vong, muốn chết mà không thể chết mới càng đáng sợ hơn.
Những kẻ đó trói anh vào ghế dựa, chỉ cần sắp mất đi ý thức, bọn chúng sẽ sử dụng dòng điện cưỡng ép anh tỉnh táo.
Diệp Phi chẳng thể mô tả chi tiết cảm giác này, nói tóm lại, không có thứ gì khó chịu hơn.
Anh sợ đau vì bị sốc điện, cho nên mới cố gắng giữ tinh thần.
Nhưng khi cơn buồn ngủ đạt đến cực hạn, anh lại nghĩ, thôi bỏ đi, đau thì đau, năm giây thôi cũng được.
Sau khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu, Diệp Phi đến cuối cùng cũng chẳng được minh mẫn. Anh không biết thí nghiệm này đã kéo dài bao lâu, không biết kết quả ra sao, chỉ biết lần cướp đoạt giấc ngủ này mang lại rất nhiều thứ.
Ví như việc xuất hiện thêm quầng thâm dưới mắt, ví như việc ngủ bao lâu cũng chưa cảm thấy đủ, hoặc là thể lực chẳng còn tốt như trước kia.
Trí nhớ Diệp Phi cũng vậy, anh đã quên đi rất nhiều chuyện.
Đáng tiếc, cách điều trị của bệnh viện này lại khiến anh nhớ đến nỗi sợ hãi bị dòng điện chi phối.
Tuy nhiên, những cảm xúc tiêu cực đó lại tiếp tục xuất hiện…
Trong đầu anh còn xuất hiện thêm một giọng nói khác, giọng nói hòa lẫn trong kí ức rách nát, tiếng vọng bên tai giống như tiếng gió thổi thoáng qua.
Đó là…
“… Diệp Diệp.”
Diệp Phi mở to mắt, trái tim bỗng dưng nảy lên một trận hỗn loạn.
Anh xoa lồng ngực, vô thức siết chặt lớp vải đang bao quanh trái tim.
Thật lâu sau mới nhận ra, trước mặt anh không phải là hầm thí nghiệm hắc ám, mà là trần nhà trắng xóa của phòng bệnh.
Chu Chính Ninh ngồi xếp bằng ở vách giường bên cạnh, cúi đầu nghiên cứu khối rubik. Còn về Mạc Hàm… vẫn còn đang vẽ tranh.
“Thầy Diệp, anh tỉnh rồi. Buổi chiều anh đột nhiên té xỉu làm em sợ muốn chết. Anh không sao chứ, có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Chu Chính Ninh ném khối rubik qua một bên.
“Không sao, không chết được, đừng lo lắng.” Diệp Phi nhắm mắt lại ngồi dậy.
Anh nhăn mày, cảm giác kì lạ trong lòng vẫn chưa tiêu tan, nhưng anh đột nhiên quên mất thứ khiến tim mình đập nhanh như vừa rồi là vì cái gì.
Diệp Phi không nhớ ra cũng chẳng quan tâm nữa. Chắc không phải chuyện gì quan trọng.
Anh hít một hơi, nhìn mảnh giấy đặt bên cạnh Chu Chính Ninh.
Mảnh giấy bị vò đến nhăn nhúm, bên trong viết công thức của rubik 3×3. Đây là do Diệp Phi viết lúc nửa đêm rảnh rỗi ở phó bản trước.
Lúc đó anh chỉ đang thuận tay, không ngờ Chu Chính Ninh vẫn còn giữ: “Em còn giữ à.”
“Vâng, em quyết tâm giải cho bằng được.”
Chu Chính Ninh đưa rubik cho Diệp Phi, lúc nhìn thấy nó, đầu anh như có cảm giác to lên.
Diệp Phi xem hết sáu mặt rubik, tiện tay vặn qua vặn lại, hỏi:
“Pudding ngoan, sao em lại thức tỉnh năng lực bằng rubik trong khi không biết giải thế? Theo lý mà nói, việc thức tỉnh năng lực phải gắn liền với mong muốn mạnh mẽ nhất của em lúc bấy giờ.”
“Vâng…” Nói đến đây, Chu Chính Ninh có hơi xấu hổ mà đỏ mặt.
“Lúc ấy đang trong tiết tiếng Anh, em học kém nên nghe không hiểu. Trong lớp rảnh rỗi nên mới nghĩ ‘chán quá, ước gì có đồ chơi giải sầu ở đây thì tốt’. Kết quả là bùm một cái, tay em liền xuất hiện thứ này.”
“Hả?” Chu Chính Ninh trải qua việc này cũng hơi khiếp, Diệp Phi càng nghĩ càng buồn cười:
“Sau đó em với khối rubik nhỏ này bên nhau lâu như vậy à? Sao không học giải nó?”
“Không có thời gian.” Chu Chính Ninh đột nhiên hạ giọng:
“Chưa được gần hai ngày thức tỉnh em đã bị phát hiện rồi, bị đeo nhẫn giám sát nên không thể tùy tiện sử dụng năng lực được. Đệt, mấu chốt là em không nghĩ khối rubik này sẽ hữu dụng, nên cũng chẳng thèm học.”
“Chưa được hai ngày đã bị phát hiện à?” Diệp Phi hơi nhướng mày, ngước mắt nhìn cậu:
“Anh nhớ lúc đó, cứ vào tháng giêng hàng năm sẽ tiến hành xét nghiệm máu ba tháng một lần. Em sẽ không xui xẻo vậy chứ?
“Không phải, ha… là có người báo.” Chu Chính Ninh gãi đầu bỏ qua:
“Không nói cái này nữa… Đệt mẹ, anh đúng là lợi hại.”
Trong lúc đang nói chuyện, khối rubik bên tay Diệp Phi đã được hoàn thành.
Anh nhìn khối rubik, sau đó thảy lên trả cho Chu Chính Ninh.
Khối rubik bay lên không trung tạo thành một đường cong, ngay khi rời khỏi tay Diệp Phi, nó đã được thay đổi màu sắc một cách vi diệu.
Đến khi va lại vào ngực Chu Chính Ninh, khối rubik lần nữa trở về trạng thái hỗn loạn như trước.
Đây là đặc tính của vật mang năng lực, khi ở trong tay chủ nhân, nó mới thực sự đem lại sức mạnh, nhưng khi rơi vào tay người khác, khối rubik cũng chỉ là một món đồ chơi thông thường.
Chu Chính Ninh tiếp tục mặt ủ mày ê với công thức trên giấy.
Diệp Phi lướt qua cậu, ánh mắt rơi xuống người Mạc Hàm. Ngay khi xốc chăn lên thì nghe Chu Chính Ninh hỏi:
“À đúng rồi thầy Diệp, sao anh biết chúng ta có thể trao đổi thân phận?”
Diệp Phi duỗi người:
“Ngốc nghếch, em xem dòng quy định đầu tiên đi.”
Chu Chính Ninh cầm lấy phiếu quy định trong tay: “Ngoại trừ thẻ danh tính, không còn vật nào có thể chứng minh được danh tính của anh/chị?”
“Ừm, có lỗ hỏng. Mất thẻ đồng nghĩa với việc không thể xác minh bản thân, bọn họ cũng không chứng minh được ai là ai.”
“Lợi hại, vậy mà em không nghĩ ra.” Chu Chính Ninh cẩn thận nhẩm lại, thật sự là như vậy.
Diệp Phi nhún vai.
Anh đi vòng trong phòng từ đầu này sang đầu kia. Cửa sổ phòng bệnh vẫn bị rèm che lại như cũ.
Diệp Phi vén tấm màn qua, phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối đen. Vì vậy ấn vòng tay xem đồng hồ.
8 giờ rưỡi tối.
Diệp Phi nhìn chung quanh, phòng bệnh không khác gì trước lúc họ rời đi, Mạc Hàm vẫn đang vẽ tranh, cũng không hề di chuyển, chỉ có dưới chân là xuất hiện thêm vài tờ giấy trắng.
… Từ từ.
Giấy trắng?
Diệp Phi nhăn mày, khom người nhặt lên.
Ba tờ giấy trong tay hoàn toàn là giấy trắng, không có một vết màu nào.
Trước kia, Diệp Phi từng là bác sĩ tâm lý cho Lâm Tiêm Tiêm, tình cờ thay, Mạc Hàm cũng là bệnh nhân của anh.
Anh đã từng xem Mạc Hàm vẽ tranh, đứa nhỏ này sau khi vẽ xong một bức tranh sẽ theo thói quen ném nó xuống đất. Nhưng bây giờ, dưới chân Mạc Hàm lại là những tờ giấy trắng tinh tươm.
Diệp Phi nghĩ đến một khả năng, anh nhăn mày, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Anh ném xấp giấy lên giường, bản thân đi đến vỗ vai Mạc Hàm:
“Mạc Hàm?”
Mạc Hàm không có phản ứng.
Diệp Phi nhỏ tiếng tặc lưỡi, lấy tay che khuất tầm mắt cậu.
Mạc Hàm hơi ngừng lại. Động tác chậm chạp buông cọ và vỉ màu xuống, sau đó quay đầu về Diệp Phi.
Cậu chớp mắt đối diện với anh qua mái tóc rối bù. Đôi môi tái nhợt lộ ra ngoài đồng thời hất tay Diệp Phi, lập tức lùi về sau, hét lên tiếng kêu sợ hãi như một con thú nhỏ.
Hộp màu bị đánh nghiêng, nước sơn vương vãi trên mặt đất trộn lẫn với nước rửa cọ, dính ướt cả quần áo Mạc Hàm.
Chu Chính Ninh hốt hoảng chạy qua: “Sao vậy thầy Diệp, có cần em giúp không?”
Diệp Phi không lên tiếng, chỉ xua tay với Chu Chính Ninh, ý bảo không cần.
Sau đó anh ngồi xuống, bắt lấy cánh tay Mạc Hàm đang vùng vẫy loạn xạ trên không trung.
Mạc Hàm rơi vào tay Diệp Phi, giãy giụa vô ích, bị anh ôm vào trong lòng.
Cơ thể Mạc Hàm căng thẳng, ban đầu có hơi kháng cự với tiếp xúc của Diệp Phi, không ngừng dùng sức kéo tóc, đánh vào vai, muốn đẩy anh đi, nhưng Diệp Phi vẫn không buông tay.
Trên người Diệp Phi cũng vì vậy mà dính nước bẩn.
Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Mạc Hàm, như đang vuốt ve lông một chú mèo nhỏ:
“Bé ngoan, không sao, không sao cả.”
Chu Chính Ninh cũng bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng như thế của Diệp Phi.
Dưới sự an ủi của anh, Mạc Hàm đúng thật đã dần bình tĩnh lại. Cậu chẳng còn giãy giụa hay hét lớn nữa, chỉ thở nhẹ siết chặt góc áo Diệp Phi.
Diệp Phi kéo Mạc Hàm đứng dậy, lấy từ trong tủ áo một bộ đồng phục bệnh nhân sạch sẽ đưa cho cậu.
Màu và nước đều bị làm đổ, Mạc Hàm không thể vẽ tranh được nữa. Cậu đứng bên cạnh giá vẽ trong chốc lát rồi xoay người leo lên giường, tựa hồ chuẩn bị ngủ.
Diệp Phi và Chu Chính Ninh ở lại dọn dẹp mớ hỗn độn dưới mặt đất.
Chu Chính Ninh vừa làm vừa nhìn Mạc Hàm trên giường, nhỏ giọng hỏi:
“Thầy Diệp, lúc nãy cậu ấy sao vậy?”
Diệp Phi thở dài:
“Lúc nhìn thấy ‘bác sĩ’, cậu ấy sẽ bị kích động.”
“Bác sĩ là anh à?” Chu Chính Ninh nghĩ đến Lâm Tiêm Tiêm vẫn luôn gọi anh là ‘bác sĩ’.
“Không chỉ có anh, ‘bác sĩ’ ở đây ám chỉ nghề nghiệp.”
“Ồ…” Chu Chính Ninh gật đầu.
Cậu nhớ đến gương mặt tươi cười đen nhánh của bác sĩ “điều trị” hôm nay. Nếu Mạc Hàm vẫn luôn ở bệnh viện này, chắc hẳn cũng rất sợ hãi.
Nhưng mà không đúng.
“Thầy Diệp, anh không phải bác sĩ ở đây, vậy chẳng lẽ cậu ấy và Lâm Tiêm Tiêm đều không phải là…?”
Đều không phải là NPC thông thường, mà là những “người” có khả năng suy nghĩ và ý thức?
“Rất có thể, hơn nữa, nếu thật là như vậy…” Diệp Phi thở dài, chuyển chủ đề: . Truyện Mạt Thế
“Mạc Hàm và Tiêm Tiêm không giống nhau, cậu ấy sẽ không chủ động giao tiếp, cũng không thể cung cấp thông tin. Quan trọng hơn hết, cậu ấy vẫn là một rắc rối lớn.”
Trong lúc nói chuyện, anh còn thoáng nhìn qua những tờ giấy vẽ trắng tinh kia của Mạc Hàm.
Diệp Phi hơi nhướng mày:
“Pudding, em còn nhớ yêu cầu thông quan không?”
“Nhớ ạ.” Chu Chính Ninh nghĩ: “Hình như là tích cực phối hợp điều trị, nhanh chóng xuất viện, đón nhận một cuộc sống mới.”
Cậu hơi ngập ngừng:
“Anh đã nghĩ ra cách để thông quan chưa?”
“Chẳng phải nó đã nói cách thông quan cho em luôn rồi à? Xuất viện, ‘ra ngoài’.”
Giọng điệu Diệp Phi lười biếng, đột nhiên hơi nheo mắt:
“Nhưng…”
Anh đi đến mép giường, vén rèm cửa chui vào trong.
Chu Chính Ninh không rõ, cũng theo sau anh chui vào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt kính dường như đã lâu không được vệ sinh sạch sẽ, bên ngoài còn đọng lại những vết mưa màu trắng.
Phòng của họ hướng ra sân trước bệnh viện, nhìn xuống còn có thể thấy những vành đai và phiến đá xanh lộ ra.
Dọc theo phiến đá xanh còn có một con đường đi về phía trước…
Đúng lúc đó, Chu Chính Ninh nghe thấy Diệp Phi bên cạnh thở dài:
“Em nói xem, bệnh viện này có cửa ra không?”
Ánh mắt Chu Chính Ninh dừng lại, cứng đờ.
Đúng như lời Diệp Phi nói, dọc theo con đường đá phía trước nên là cánh cửa lẽ ra phải có.
Nhưng nó lại là một thứ vô hồn khác…
Một bức tường xi măng xám xịt.