Người Sống Sót 01 - Cửu Nguyệt Thảo Môi - Chương 17: Người sống sót 01 [18]: Lâm Tiêm Tiêm - 17
- Trang Chủ
- Người Sống Sót 01 - Cửu Nguyệt Thảo Môi
- Chương 17: Người sống sót 01 [18]: Lâm Tiêm Tiêm - 17
Lâm Tiêm Tiêm rất ghét không gian kín. Trước khi vào trường, cô bé từng có khoảng thời gian phải sinh hoạt dưới bốn bức tường tối tăm ngột ngạt.
Không ánh sáng, không thoải mái, cực kì bí bách.
Sống trong hoàn cảnh như thế, Lâm Tiêm Tiêm không thể tránh khỏi suy nghĩ đen tối trong lòng. Những ý nghĩ vụn vặt giống như sợi len đan vào nhau ngày càng lớn dần.
Lâm Tiêm Tiêm ngồi ở mép tường khó khăn thở ra, suy nghĩ lung tung trong đầu bị phóng đại vô hạn, lấp đầy thân thể cô bé.
Trên người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không tự chủ được mà run rẩy.
Rất khó chịu.
Tại sao mọi người cứ quanh quẩn trước mặt mình, tại sao mọi người luôn đem đến phiền phức cho mình, tại sao phải bị nhốt ở nơi này.
Tại sao cứ vô cớ gặp những chuyện như thế, tại sao những tên đáng ghét ấy vẫn không dừng lại dù bản thân đã phớt lờ bọn chúng.
Lâm Tiêm Tiêm mơ hồ nghe thấy tiếng những đứa trẻ xấu xa ấy đang cười trộm, còn có giọng nói giảng dạy ồn ào chói tai của những giáo viên khác.
Những tạp âm cùng với không gian âm u tối tăm làm cô bé ngày càng khó thở.
Có gì mà buồn cười.
Lâm Tiêm Tiêm nắm chặt ngón tay.
Bọn chúng… thật sự nên khiến bọn chúng vĩnh viễn không thể cười được nữa, bọn chúng phải nếm thử cảm giác sợ hãi khi đối mặt với bóng tối và sự cô lập.
Sợ hãi, kinh hoàng, buồn tuổi… toàn bộ mặt trái cảm xúc này phải đến với bọn người xấu xa, bộc lộ ra biểu cảm xấu xí thay thế cho những nụ cười đáng chết ấy.
Đi chết đi.
Tất cả chết hết đi.
Tạp âm bên tai ngày càng mãnh liệt, ngoại trừ tiếng cười và tiếng mắng chửi ra còn có một âm thanh khác.
Tiếng vang này nổi lên rất rõ so với những thứ vừa nãy, vô cùng chân thật.
Tiếng rên rỉ xin giúp đỡ của ai đó, đồng thời còn kèm theo thanh âm kéo bàn ghế ầm ĩ.
Lâm Tiêm Tiêm cảm thấy nó rất quen thuộc, dường như đã thường xuyên nghe thấy giọng nói luôn ríu rít bên tai mình.
Đó là…
Đến khi ý thức được người đó là ai, Lâm Tiêm Tiêm nháy mắt choàng tỉnh.
Cô bé thở dốc, gần như lấy lại được dưỡng khí sau khi cận kề với cái chết.
Chống tay trên mặt đất, đôi mắt nhìn xuống đăm đăm, qua một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng mặt lên.
Lúc này ngoài cửa sổ đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, dựa vào ánh sáng mỏng manh, Lâm Tiêm Tiêm nhìn thấy bàn ghế quanh thân mình đã bị đổ từ lúc nào.
Như có ai đang cực kì hỗn loạn.
Người nọ mang giày thể thao Ultraman mới mua tuần trước, nhưng có một chiếc đã bị đá đi nằm lộn ngược cách đó không xa.
Lâm Tiêm Tiêm hơi nhíu mày, cô bé đỡ tường đứng lên vòng ra sau bàn ghế.
Chờ khi thấy rõ bóng dáng, Lâm Tiêm Tiêm mới dừng lại.
Gương mặt thanh tú ban đầu của Trương Trần Khảng đã biến hóa thành biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Đôi mắt nó trừng lớn, miệng mở ra muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chẳng nói được thành lời, chỉ “hô hô” mấy tiếng.
Lâm Tiêm Tiêm nhìn thấy trên mặt và cổ nó có vài vết máu, như là tự cào chính mình.
Lâm Tiêm Tiêm nghiêng đầu nghi ngờ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô bé bước đến cạnh Trương Trần Khảng, mũi chân chạm vào người nó rồi ngồi xổm xuống, hỏi:
“Cậu ở đây làm…”
Lâm Tiêm Tiêm chưa nói hết câu đã dừng lại.
Vì trong nháy mắt tiếp theo, Trương Trần Khảng khó khăn chuyển tầm mắt sang cô bé, nhịp thở ngày càng nặng hơn, cuối cùng kêu lên một tiếng vô nghĩa át đi câu hỏi của Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm nhìn thấy Trương Trần Khảng đang cố gắng muốn lấy một thứ.
Ngay lúc nó giơ tay lên, Lâm Tiêm Tiêm chưa kịp phản ứng đã nghe thấy âm thanh sắc bén đâm vào da thịt, cô bé theo bản năng nhắm mắt lại, cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp đang chảy một bên má.
Mùi máu tươi nồng nặc.
Lâm Tiêm Tiêm hoảng hốt lau mặt rồi nhìn xuống, trên tay bây giờ toàn là máu.
Cô bé nhìn chằm chằm sắc đỏ nặng nề hồi lâu mới lướt mắt qua nền đất bên Trương Trần Khảng.
Vừa rồi đã biết thứ Trương Trần Khảng cầm lấy là cái gì – một cây com-pa.
Com-pa đã bị máu của Trương Trần Khảng nhuộm thành một màu đỏ thẫm, nhận thấy nó dùng sức lực vô cùng lớn đâm vào, nửa cây com-pa ấy nằm chễm chệ bên trong cổ Trương Trần Khảng.
Làn máu ấm áp không ngừng trào ra từ động mạch cổ.
Trương Trần Khảng há to miệng thở gấp, vẻ mặt vì thống khổ mà trở nên dữ tợn.
Lâm Tiêm Tiêm nhìn mảng ngực phập phồng của nó, đồng phục và mặt đất toàn là vết máu.
Cô bé không cảm thấy sợ hãi, cũng không biết miêu tả thế nào, chỉ nhìn Trương Trần Khảng, lẩm bẩm hỏi:
“Sao cậu lại như thế? Tôi không muốn cậu chết, cậu không đáng chết.”
Lâm Tiêm Tiêm hơi mê mang.
Sau đó vô thức cong môi, nụ cười càng thêm khiếp sợ với vết máu trên mặt.
“Này, tôi nói, nếu những người đó cũng chết hết… thì thật tốt.”
Trong mảng kí ức cuối cùng, Diệp Phi nghe thấy câu nói đó của Lâm Tiêm Tiêm.
Mà trước mắt anh bây giờ là hình ảnh sắc mặt trắng bệch của Trương Trần Khảng bị nỗi sợ hãi lấp đầy.
Lâm Tiêm Tiêm và những đứa trẻ khác không giống nhau, cô bé khép kín vẫn luôn sống trong thế giới của chính mình. Đồng thời thiếu đi sự đồng cảm, vì không có người dẫn dắt nên không phân biệt được cái nào đúng cái nào sai.
Trong hoàn cảnh âm u tối tăm cũng dễ sinh ra mâu thuẫn, thời gian dài bị bạo lực học đường, những ý nghĩa tăm tối cũng dần ăn mòn vào tâm trí.
Trước đây Lâm Tiêm Tiêm chưa từng làm ra sự việc tương tự, chưa bao giờ trả thù.
Nhưng lần đó ở trong phòng thiết bị, sự oán giận tích tụ lâu ngày cuối cùng cũng bùng nổ, ham muốn mãnh liệt làm ảnh hưởng đến khuynh hướng năng lực của cô bé, nhưng Lâm Tiêm Tiêm lúc ấy vẫn chưa ý thức được năng lực của mình, không biết khống chế thế nào, ở khoảng cách quá gần khiến đứa trẻ vô hại trở thành nạn nhân đầu tiên.
Cái chết của Trương Trần Khảng mở ra chiếc hộp Pandora.
Sau khi Lâm Tiêm Tiêm ý thức được năng lực của mình, hành vi của cô bé cũng càng ngày khó không chế. Cô bé điên cuồng ra tay trả thù, chỉ trong ba ngày, trường tiểu học Lữ Giang đã có năm học sinh tự vẫn, toàn bộ cảm xúc đều bị mất khống chế, tử trạng thê thảm. Ngày thứ tư, tập thể mười sáu học sinh lớp ba có biểu hiện khác thường, may mắn lần này cảnh sát kịp thời chạy đến, đưa bọn trẻ vào bệnh viện.
Những vụ tự sát liên tiếp không thể giải thích tạo thành một sự kiện siêu nhiên, dưới áp lực của dư luận, cuối cùng cảnh sát tiến hành bắt giữ đứa trẻ lần nào cũng xuất hiện đúng lúc tại hiện trường vụ án, Lâm Tiêm Tiêm.
Sau đó, năng lực của Lâm Tiêm Tiêm bị bại lộ, để ngăn chặn tin tức bị rò rỉ ra ngoài gây khủng hoảng, Lâm Tiêm Tiêm được bí mật chuyển đến trung tâm phòng thí nghiệm, giao cho bác sĩ và nghiên cứu viên ở đó xử lý.
Lâm Tiêm Tiêm là khởi đầu cho kỷ nguyên năng lực gia.
Nhưng đồng thời cũng giống như một chiếc chìa khóa, mở ra một tương lai đen tối không thể nào cứu vãn.
Diệp Phi nhăn mày khôi phục ý thức, tia sáng ngay trước mắt phá vỡ đi bóng tối âm u.
Anh mở to mắt, vô số hình ảnh mờ ảo hợp nhất thành bóng đèn lạnh lẽo trên trần nhà.
Nhất thời anh chưa lấy lại bình tĩnh, nhìn đăm đăm lên trần, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Môi trường đúng là tệ hại, sơn tường bị bong tróc gần hết.
“… Anh tỉnh rồi à?”
Câu nói kia khiến Diệp Phi hoàn hồn.
Anh cứng đờ rồi nhìn qua phía phát ra âm thanh.
Hình như là cô gái ngồi cùng với Tiểu Cao, năng lực chạy nhanh.
“A.” Diệp Phi lên tiếng, đỡ mình ngồi dậy.
Anh được đặt nằm trên nhiều ghế ghép lại với nhau, cứng đến nổi nằm đau hết cả lưng.
Anh xoa eo, giương mắt nhìn lại, bản thân đang ở phòng học số ba lúc đầu, trừ anh và cô gái nhỏ kia ra, hoàn toàn không có ai khác.
Diệp Phi ấn màn hình led nhìn đồng hồ.
23 giờ 49 phút.
Anh vẫn còn hơi choáng váng liền thu màn hình lại, gõ đầu hỏi:
“Sao tôi lại ở đây?”
Trạng thái của Trần Nặc cũng không tốt hơn là bao, lúc sinh mạng ở mức “kém” đã cảm thấy hơi sốt.
Giọng cô khàn khàn, nói:
“Anh té xỉu, được chị Tần cõng về.”
“Tôi hôn mê cả ngày à?”
“Ừm.”
“Bọn họ đâu rồi?”
Nghe thấy vấn đề này, Trần Nặc tạm dừng một lúc.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
“Nửa tiếng trước NPC ẩn danh xuất hiện, hình như là muốn làm hại Tiêm Tiêm. Bọn họ đuổi theo rồi, vẫn chưa về. Năng lực của tôi không giúp được gì nên ở đây canh chừng anh.”
“…” Diệp Phi nhíu chặt mày.
Không phải, nếu mọi chuyện thực sự giống những gì anh nghĩ, thì tình hình hiện tại… có vẻ không ổn.
Nội tâm Diệp Phi giằng co một hồi.
Cuối cùng, cảm giác tội lỗi dâng trào nhìn cô gái ốm yếu kia, thử thăm dò:
“Cái đó… cô gái này, trạng thái bây giờ có thể sử dụng năng lực không?”
Tuy không biết anh muốn làm gì, nhưng Trần Nặc vẫn thành thật gật đầu, còn cất giọng nhẹ nhàng ân cần hỏi:
“Miễn cưỡng thì có thể, anh muốn tôi làm gì sao?”
Diệp Phi càng cảm thấy áy náy, anh quay mặt đi, xấu hổ nói:
“Là thế này. Tôi muốn nhờ cô mang đồ đến giúp họ.”
“Cái gì?”
“…” mặt già Diệp Phi không nhịn được, anh chỉ chính mình:
“Tôi.”
Không khí kỳ lạ im lặng thật lâu.
Ngay lúc Diệp Phi cảm thấy chính mình sắp bị mắng, Trần Nặc đối diện đột nhiên nghiêm mặt lại.
Cô nghiêm túc hỏi:
“Cho hỏi, chính anh phải là người đi thị phạm, vậy chuyện đó rất quan trọng sao?”
Diệp Phi sửng sốt một chút, sau đó thu hồi dáng vẻ đùa cợt, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Trần Nặc rũ mắt xuống, chống mặt bàn lảo đảo đứng lên.
Cô nàng như có thể bị một ngọn gió đánh ngã nhưng vẫn kiên định nói:
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức, hy vọng anh có thể thành công.”
…
Bởi vì di chuyển với tốc độ cao mà gió bên tai Diệp Phi rít lên.
Dù có vô liêm sỉ đến đâu thì cũng không thể để Trần Nặc cõng mình trên lưng được, nhưng anh thực sự cần năng lực chạy nhanh của Trần Nặc, vậy nên cuối cùng cho Trần Nặc nắm lấy cổ tay mình cố hết sức chạy đi.
Đương nhiên dùng từ “kéo” thì càng chuẩn hơn.
Thân hình nhỏ gầy của Trần Nặc bộc lộ ra năng lực kinh người, cấp bậc năng lực của cô không cao, tố chất cơ thể cũng chỉ ở mức trung bình, lúc này đã cực kỳ tiêu hao nhiều sức lực.
Cô kéo theo Diệp Phi dùng tốc độ nhanh nhất tìm bọn Tần Cảnh ở mọi nơi có khả năng, trước khi mất sức, họ tìm thấy những người kia đang ở trên sân thượng.
Lúc Diệp Phi và Trần Nặc mở cửa ra, đồng hồ nhảy đến con số 23 giờ 58 phút.
Trần Nặc vừa vào cửa không chịu được mà ngất đi. Diệp Phi vội vàng nắm lấy gáy cô nàng, đỡ xuống mặt đất.
Đồng thời nhìn thấy hình ảnh rõ ràng trước mắt, trong lòng căng thẳng:
“Tiểu Cao, đừng đánh nữa!!”
Ngay thời điểm anh đến, Tần Cảnh đang bận chiến đấu với Trương Trần Khảng, Lâm Tiêm Tiêm núp ở phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Chu Chính Ninh vặn khối rubik.
Giống như lời của Diệp Phi, sương đen sau lưng Trương Trần Khảng không phải là một thật thể. Tần Cảnh đã phải tiêu hao sức lực vì nó, nhưng cô mau chóng nhận ra, chỉ cần kiềm chế bản thể của Trương Trần Khảng, nó sẽ không thể phân tâm khỏi việc kiểm soát đám sương mù.
Trương Trần Khảng liên tục lùi về sau tránh tấn công của cô, nhưng kỳ lạ là, nó chỉ luôn phòng vệ trước mặt Tần Cảnh, chưa bao giờ thực sự công kích.
Mục tiêu từ đầu đến cuối chỉ có Lâm Tiêm Tiêm đang đứng sau.
Nghe thấy tiếng của Diệp Phi, Tần Cảnh mới sửng sốt ngừng động tác.
Cô theo bản năng quay mặt sang:
“Ý anh là sao??”
Diệp Phi chắc chắn không thể giải thích với Tần Cảnh trong tình huống này.
Anh đỡ mặt đất dậy muốn bế Tiêm Tiêm lên. Nhưng khi tiếp cận, Lâm Tiêm Tiêm đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn anh.
Trong mắt cô bé không hề có gợn sóng, dưới màn đêm tăm tối dường như có một chút ánh sáng.
Gió đêm trên sân thượng làm rối loạn tóc mái của Lâm Tiêm Tiêm. Cô bé hơi híp mắt, mấp máy môi, nói:
“Bác sĩ.”
“Anh thật sự thích xen vào việc của người khác.”
Nói xong câu này, Lâm Tiêm Tiêm bất chợt đẩy Chu Chính Ninh thật mạnh, bản thân chạy ngược về hướng còn lại.
Chu Chính Ninh không kịp phòng bị, lảo đảo mấy bước. Mắt thấy Lâm Tiêm Tiêm muốn chạy, cậu vô thức vương tay muốn nắm cô bé lại, rốt cuộc chỉ chạm được vào mảnh áo trên người Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm chạy ra khỏi vùng an toàn, trốn khỏi phạm vi bảo vệ của Tần Cảnh.
Trương Trần Khảng phản ứng rất nhanh, sương đen phía sau lao ra như chớp, trong giây lát vòng qua Tần Cảnh, thít chặt cổ Lâm Tiêm Tiêm.
Tốc độ nó cực nhanh phóng đến bên người Lâm Tiêm Tiêm. Một lúc sau, sương đen hóa thành bàn tay, dễ dàng nâng Lâm Tiêm Tiêm lên bước đến mép sân thượng.
Lâm Tiêm Tiêm bị nó bóp đến không thở nổi, sắc mặt trắng bệch nhưng hoàn toàn không giãy giụa, thậm chí còn đang cười.
Cô bé nhìn Trương Trần Khảng, hỏi:
“Cậu lại bắt được tôi à?”
Trương Trần Khảng chỉ yên lặng nhìn, không trả lời.
Bộ dáng Trương Trần Khảng bây giờ khác xa với trí nhớ của Lâm Tiêm Tiêm. Trên mặt nó trước kia luôn mang theo xúc cảm, hơn phân nửa thời gian đều là cười với cười, đôi mắt cong thành vòm trăng khuyết, nhìn vừa xấu vừa ngốc.
Mà ở trong trò chơi, anh chàng này luôn có biểu tình cứng ngắt và tê dại, cho dù Lâm Tiêm Tiêm cố gắng khống chế cảm xúc cũng không giúp ích được gì.
Ở đây nó không thích bánh dăm bông, cũng không thích Ultraman, giống như túi da trống rỗng không có linh hồn.
Trương Trần Khảng bóp cổ cô bé như lần trước, chậm rãi hướng ra bên ngoài sườn.
Hai chân Lâm Tiêm Tiêm lơ lững nhưng chẳng hề sợ hãi.
Ngược lại, cô bé còn nở nụ cười thật nhẹ với Trương Trần Khảng:
“Tiếc quá.”
Lâm Tiêm Tiêm hơi nheo mắt, giọng nói bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn:
“Lần này đổi lại cậu phải chết rồi.”
Trước khi Trương Trần Khảng sắp buông tay, Lâm Tiêm Tiêm đã bị người khác lôi trở lại.
Tần Cảnh đá vào khớp xương cánh tay Trương Trần Khảng, nháy mắt cong thành một hướng khác, đồng thời, lực bóp trên cổ Lâm Tiêm Tiêm cũng được buông lỏng.
Nó vốn đang đứng bên cạnh sân thượng, lúc này đột nhiên chịu một đòn, cơ thể ngã xuống vì mất kiểm soát.
Hết thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Tần Cảnh ôm lấy Lâm Tiêm Tiêm đặt ở nơi an toàn. Mà Trương Trần Khảng và sương đen của nó đều đã biến mất trên tầng thượng.
Một lát sau mới truyền đến âm thanh từ phía xa xa.
“Chết tiệt, chị Tần ngầu quá.”
Chu Chính Ninh chứng kiến toàn bộ quá trình, lúc này trong lòng mới thở ra nhẹ nhõm.
Rốt cuộc Boss cũng được giải quyết, thời gian dường như chẳng còn nhiều.
Chu Chính Ninh mở thanh đồng hồ trên màn hình sáng ra.
59 phút 30 giây, còn nửa phút nữa sẽ được thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Chu Chính Ninh chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy bao giờ, mặc dù đang sốt và gần như nôn mửa, nhưng cậu vẫn dành nửa ngày để xoay rubik. Bây giờ được thả lỏng liền muốn xem phản ứng của đồng đội, cùng bọn họ vui mừng qua cửa.
Chu Chính Ninh nhìn về phía Diệp Phi.
Nhưng cậu phát hiện ra, phản ứng của Diệp Phi trong tưởng tượng khác xa nhau.
Trên người Diệp Phi toàn là tro bụi, đầu tóc so với ngày thường còn hỗn loạn hơn nhiều, thoạt nhìn trông vô cùng chật vật. Nhưng bản thân anh cũng không để ý, chỉ nhìn sang Lâm Tiêm Tiêm với vẻ mặt rất bình tĩnh.
Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Chu Chính Ninh không nghĩ nhiều, có lẽ đại lão đã quá quen với chiến thắng mà thôi.
Cậu lại nhìn qua thanh đồng hồ một lần nữa.
59 phút 45 giây.
Còn 15 giây nữa…
Suy nghĩ trong đầu Chu Chính Ninh ngoi lên thì bị dập tắt nửa đường.
Chu Chính Ninh khẽ mở mắt, vô thức nín thở.
Cậu cảm thấy con số trên màn hình led tựa như dừng lại.
Chu Chính Ninh không tin cái ác, trong đầu đã đếm đến giây thứ ba nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.
Cậu ước rằng màn hình có vấn đề.
Sau khoảng rối ren ngắn ngủi, Chu Chính Ninh nuốt nước bọt, chậm rãi giương theo tầm mắt của Diệp Phi, nhìn Lâm Tiêm Tiêm ở đối diện.
Cùng lúc đó, Chu Chính Ninh nghe thấy âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống.
… Đúng là một cơn ác mộng.
【Bíp -】
【NPC chính Lâm Tiêm Tiêm xác nhận tử vong】
【Người chơi thất bại】
【Tiến hành cưỡng chế thanh trừng NPC】
Lâm Tiêm Tiêm đang đứng bên cạnh sân thượng, thăm dò như đang xác nhận thi thể của Trương Trần Khảng.
Sau đó đứng thẳng người, vô cảm vén mái tóc ngắn qua sau tai.
Cô bé quay đầu nhìn thoáng qua, lúc đó, gió lạnh ban đêm quét mái tóc lướt qua má, hơi che đi nụ cười trên môi
【Bad ending】
【Chỉ cần một bước nữa là thành công rồi, kết cục thật là đáng tiếc】