NGƯỜI Ở NƠI SÂU THẲM CỦA THỜI GIAN - Thất Thương Tế - Chương 15: Bánh bột nếp
青团
Thanh đoàn
Bánh bột nếp
**Bánh bột nếp/ bánh nếp lá ngải/ bánh nếp màu xanh: vỏ bánh có màu xanh, nhân bên trong có thể là nhân ngọt hoặc nhân mặn.
Có nguồn gốc từ Giang Nam, bánh thường được ăn nhiều nhất vào tiết Thanh Minh.
Quách Lỗi nghe thấy Từ Gia Dư nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương đứng dậy đi ra ngoài, sợ bản thân đến muộn thì nhân vật này thật sự sẽ không có ai thay thế nữa. Nhìn thấy Trình Du Du vẫn còn đứng ở chỗ cũ chờ mình, hắn vô thức nở nụ cười. Hắn đi qua chỗ Trình Du Du, trước tiên giới thiệu về bản thân một chút, sau đó nói về vai diễn, cuối cùng dùng vẻ mặt có chút mong đợi hỏi cô: “Cô có muốn đến đây thử vai không?”
Trình Du Du sửng sốt, thật ra cô ở lại nơi này là vì không có cơ hội để cự tuyệt, chờ người nào đó trở về là vì phép lịch sự. Ngay khi cô muốn khéo léo bày tỏ sự biết ơn và từ chối thì cảm nhận được một ánh mắt đang rời xuống trên người cô.
Trình Du Du nhìn qua vai phó đạo diễn, bắt gặp ánh mắt của Lạc Tử Khâm đang nhìn cô.
Ánh nắng chói mắt từ bên ngoài hành lang chiếu nghiêng vào bên trong, đáp xuống mặt đất lạnh lẽo, mà Lạc Tử Khâm lại vừa hay đứng trong bóng râm ngay bên cạnh phần ánh sáng chói chang đó. Rõ ràng là thế giới bên ngoài đang nóng bức, thế nhưng phong thái âm lãnh của Lạc Tử Khâm lại khiến cho nhiệt độ nơi bóng râm giảm đi rất nhiều.
Trình Du Du chợt suy nghĩ bâng quơ, đột nhiên cảm thấy mỹ nhân này có một cỗ khí chất đặc biệt thanh lãnh.
Thế nhưng, ánh mắt vừa bình thản vừa chuyên chú của Lạc Tử Khâm đã làm cho Trình Du Du hoàn hồn trở lại. Cô thoáng ngây người, trong một khắc cô cảm thấy hơi khó hiểu: Lạc Tử Khâm là đang muốn cô đến thử vai?
Thời điểm Trình Du Du muốn phân biệt lại lần nữa thì Lạc Tử Khâm đã nghiêng đầu đi để lộ đường xương quai hàm bên dưới mái tóc mai ưu mỹ như tượng thần.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Trình Du Du thu hồi ánh mắt, đồng ý với phó đạo diễn, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Nhân vật này có nhiều cảnh quay không?”
Quách Lỗi nhất thời không hiểu ý cô lắm, thấy cô đứng đợi ở đây lâu như vậy, hắn đoán rằng cô đối với đề nghị của hắn động tâm rồi…
Khi Quách Lỗi đang suy nghĩ xem nên nói vấn đề này thế nào cho khéo thì Trình Du Du đã hiểu ý của hắn. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cong môi, khóe mắt mang theo ý cưới: “Phó đạo diễn, ý của tôi là, nếu vai này có nhiều cảnh quay, tôi khuyên anh nên chọn người chuyên nghiệp hơn.”
Quách Lỗi thở phào một hơi, nhớ tới vai diễn của Trình Du Du, hắn vỗ ngực trấn an: “Không sao cả, cô chỉ cần đem thực lực trong buổi livestream thể hiện ra, rồi tìm cảm giác ống kính là được. Chúng ta trước tiên đi thử vai cái đã.”
Trình Du Du: “…??” cô nhận kịch bản tử tay phó đạo diễn rồi lướt sơ qua…
Hiểu rồi.
Hầu hết cảnh quay của An Ninh công chúa đều có liên quan để món ăn.
– —
Buổi thử vai của Trình Du Du sẽ diễn ra sau hai giờ nữa.
Phân cảnh này là vào đêm trước Thanh Minh khi Lục Đồng Thường mười ba tuổi, tin tức về cái chết của cha Lục Đồng Thường trên chiến trường truyền đến cung điện, đó cũng là lần đầu tiên cô gặp An Ninh công chúa.
Triều đình và dân chúng đồng loạt chấn kinh, các đại thần trong nội các được gọi vào cung ngay trong đêm để thảo luận vấn đề này. Vào ngày thứ hai, Lục Đồng Thường được triệu đến yết kiến, cùng với tin buồn về cái chết của cha là chiếu chỉ thừa kế tước vị do vua ban.
Có người trong quân doanh đã truyền tin cho Lục Đồng Thường trước một tuần, nhưng khi nghe lại tin tức này cô cũng không thể kìm nén được sự bi phẫn trong lòng.
Sau khi tạ ơn chiếu chỉ, Lục Đồng Thường rời khỏi Kim Loan điện, cả người đều ngây ngốc, nhưng khi đi ngang qua ngự thiện phòng cô chợt ngửi thấy mùi của bánh nếp lá ngải (bánh bột nếp).
Lục Đồng Thường dừng bước, cô muốn xin một giỏ bánh để cúng tế cha, xuyên qua ô cửa sổ, cô đã nhìn thấy gương mặt của người đó.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của hai nhân vật, cảnh quay cụ thể sẽ xảy ra ở ngự thiện phòng.
Trong hai giờ này, Trình Du Du đã có thể hiểu được sơ lược về kịch bản, nhìn nội dung trong tờ giấy, nhưng đại não vẫn còn chưa vẽ ra được tình huống cụ thể thì cô chợt nhận ra có người đang đi bên cạnh mình.
Trình Du Du lơ đểnh liếc mắt nhìn, thời điểm dời mắt đi, đối phương ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Tôi giúp cậu đối diễn.”
Cùng lúc này, Lạc Tử Khâm bắt gặp Trình Du Du đang mở to mắt kinh ngạc nhìn cô. Tựa như mấy con sóc hoang dã trong công viên đang ăn dở quả thông, lúc chúng phát hiện bị nhìn chằm chằm, con ngươi sẽ tròn xoe như hạt đậu đen, trông rất đáng yêu.
Lạc Tử Khâm đối với bộ dạng này của Trình Du Du vừa yêu lại vừa ghét.
Dường như người này đã đem mối quan hệ hòa hợp trước kia của hai người thu toàn bộ vào ký ức, bây giờ mỗi lần gặp lại, đối với nhưng gì mà cô làm, đối phương đều tỏ ra thái độ thụ sủng nhược kinh.
*Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Thật sự chỉ là… mối quan hệ giữa minh tinh và người qua đường thôi sao?
Trình Du Du bị lời nói của Lạc Tử Khâm dọa sợ, còn chưa kịp trả lời thì kịch bản trong tay đã bị Lạc Tử Khâm giật lấy, sau đó cô xoay người hướng về khách sạn mà đi. Trình Du Du theo bản năng phải ứng lại đuổi theo Lạc Tử Khâm.
Sau khi cùng Lạc Tử Khâm ra khỏi trường quay, Trình Du Du bước nhanh vài bước, vòng qua bên cạnh Lạc Tử Khâm, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô ấy, mấp máy môi nói: “Không, không cần phiền đến cậu, tôi không chắc có thể qua được đâu, có điều…”
“Cậu không muốn cùng tôi quay phim?” Ngay tại thời điểm Trình Du Du muốn đưa tay lấy lại kịch bản, Lạc Tử Khâm liền giơ tay nâng kịch bản lên cao, cô hất cằm lên, ngữ khí lạnh lùng, khi cô hỏi Trình Du Du, giọng nói ấy còn mang theo chút cao ngạo trịch thượng.
Nhìn thấy ánh mắt của Lạc Tử Khâm, Trình Du Du không biết vì sao lại nói không thành lời.
Cô chợt nhớ lại nhiều năm về trước, mỗi ngày sau giờ tự học buổi tối, cô rất thích dẫn Lạc Tử Khâm ra sân bóng, ngắm nhìn những đóm sáng rời rạc trên bầu trời, cùng cô ấy tưởng tượng về tương lai.
“Bạn cùng bàn, tôi rất muốn học cùng trường đại học với cậu, ở chung ký túc xá, mỗi ngày đều cùng nhau đến trường tan trường, nghĩ đến thôi cũng đã thấy vui rồi.”
“Cậu muốn thi vào đâu?”
“Bắc Ảnh, đây là ước mơ của tôi ahaha. Có điều, thành tích của cậu tốt như vậy, cậu hẳn là sẽ thi vào Thanh Hoa – Bắc Đại rồi, đúng không?”
“Thật ra thì tôi không quan tâm lắm, dù sao thì trong nhà cũng đã có người học Thanh – Bắc rồi, ba mẹ đối với tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều.”
Khi đó Trình Du Du nghĩ rằng Lạc Tử Khâm chỉ là trong một lúc nhất thời cao hứng mới nói vậy.
Mãi sau này cô mới biết, Lạc Tử Khâm thật sự không vào Thanh – Bắc mà ghi danh vào Học viện điện ảnh Bắc Kinh (Bắc Ảnh).
Nhưng là, vận mệnh đã trêu đùa các cô…
Lạc Tử Khâm không chút trở ngại nào mà vượt qua kỳ thi, còn thành tích của Trình Du Du chỉ đủ để vào một trường dạy nghề.
Thoáng một cái đã qua rất nhiều năm, ngày hôm nay, Lạc Tử Khâm đứng trước mặt cô, hỏi cô: Cậu không muốn quay phim cùng tôi sao?
Dương quang trong mắt Trình Du Du ảm đạm đi vài phần.
Cô khẽ nuốt nước bọt, nói thầm trong lòng: Muốn chứ.
Rất muốn.
Rất nhiều năm về trước cô đã muốn như vậy, thậm chí còn nằm mơ về nó, chỉ là không dám đến gần, cô sợ rằng mớ tro tàn đã tắt trong lòng lại lần nữa nhen nhóm lên thì không thể dập tắt được nữa.
Trình Du Du cuối cùng cũng cụp mắt xuống, nhìn xuống nếp gấp trên chiếc váy cô đang mặc, đan ngón tay vào như đang muốn bắt lấy thứ gì đó. Bằng giọng điệu trẻ con mềm mại, cô chậm rãi nói: “Tôi không phải không muốn cùng cậu quay phim.”
Đây là sự thật.
Lục Đồng Thường trong sẽ do hai diễn viên đảm nhiệm, sau 16 tuổi sẽ do Lạc Tử Khâm đóng, còn khi 13 14 tuổi thì sẽ do một ngôi sao nhí đóng.
Những cảnh mà Trình Du Du quay đều là đóng với diễn viên nhí đó.
Lạc Tử Khâm hừ một tiếng, ánh mắt chợt rơi xuống, ẩn hiện chút châm chọc vì câu trả lời mà cô nghĩ là xạo que của đối phương.
Một lát sau, cô mới phun ra một câu: “Ồ, tôi còn chưa có nói xong, giúp cậu đối diễn là có tính phí.”
Trình Du Du không thể tin được mà nhìn Lạc Tử Khâm, nơi đáy mắt tràn đầy sự oán trách, châm biếm: Nhưng, nhưng tôi đâu có yêu cầu cậu giúp tôi?
Hai giờ sau.
Trước khi bắt đầu, đạo diễn Từ hạn hán lời chỉ vào số bánh bột nếp ở trên bàn do trợ lý của Lạc Tử Khâm mua, mở miệng hỏi ‘nữ chính’ của đoàn phim, người đã ngang nhiên công khai giúp đỡ vai phụ: “Em muốn cô ấy ở trường quay làm mukbang hả?”
bánh bột nếp
Lạc Tử Khâm nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước chiếc bàn vuông kiểu cổ, Trình Du Du xuất hiện trong tầm mắt cùng với những cái bánh bột nếp màu xanh được đặt trong dĩa ngọc màu trắng để ở trước mặt.
Thoắt một cái, Trình Du Du khoát tay trái lên cổ tay phải, rõ ràng đang mặc váy liền thân thời hiện đại, động tác này vừa xuất hiện, cô đã nhập vai An Ninh công chúa rồi.
Bằng một cách tự nhiên nhất, cô kéo tay áo rộng của mình lên, sau đó… tay không nhấc đôi đũa ngọc trắng ngà lên, gắp một goc bánh bột nếp cùng với phần nhân trong đó lên.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào đôi bàn tay trắng nõn đó, nhìn thấy cô đưa miếng bánh trên đũa lên thổi nhẹ rồi đưa đến bên đôi môi hồng nhạt, dung nhan xinh như hoa như nguyệt tô điểm thêm chút màu xanh của bánh bột nếp, vốn đã đẹp giờ đây càng thêm tuyệt mỹ.
Đôi mắt hoa đòa cụp xuống, trong ánh mắt long lanh ấy có một tia chuyên chú không từ nào tả được.
Dáng vẻ cô thưởng thức món ăn vừa nghiêm túc vừa tỉ mỉ, đây là đồ cúng bái tổ tiên, cô phải tự mình nếm thử nên không dám có chút phân tâm nào.
Cô chợt chuyển tầm mắt sang một bên, nhìn đạo diễn Từ và những người khác, tròn mắt vì ngạc nhiên. Trước đó chỉ có một mình cô trong bếp, nhưng lúc này cô bỗng dưng cảm nhận được ánh mắt của người khác đang nhìn mình.
… Là Lục Đồng Thường bước vào bếp.
Chiếc đũa trắng ngà vẫn còn điểm bên môi, thể hiện sự bàng hoàng khi vừa ăn xong thì bị ai đó phát hiện, biểu hiện ngạc nhiên này vừa hay rất khớp với tình huống.
Ngay khi cô định mở miệng nói thì bên cạnh đạo diễn Từ chợt phát ra một tiếng ‘ọt…’
Từ Gia Dư lườm Quách Lỗi đang đứng bên cạnh, còn chưa kịp nói gì thì bụng anh ta cũng reo lên một tiếng.
Từ Gia Dư: “…”
Quách Lỗi: “…”
Từ Gia Dư bất lực liếc nhìn Lạc Tử Khâm bên kia, nói: “Thông qua.”
ngày dịch xong_12/5/2023
ngày đăng_08/10/2023