NGƯỜI Ở NƠI SÂU THẲM CỦA THỜI GIAN - Thất Thương Tế - Chương 10: Củ niễng
茭白
Giao bạch
Củ niễng
**chậm phát triển vào mùa đông, nở rộ vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu, hạt của nó gọi là giao bạch tử, sau khi xay xát có thể nấu cơm được. Củ niễng sau khi thu hoạch và sơ chế thường dùng làm món ăn, một số bộ phận còn lại của cây có thể dùng để làm thuốc.
***
Nhìn thấy sự đắc ý nơi đáy mắt của Lạc Tử Khâm, Trình Du Du bất giác kéo ra một nụ cười bất đắc dĩ, một lúc sau, cô gật đầu nói: “Đúng.”
Lý Mai ở trước máy tính kêu lên trong ngạc nhiên: “Làm sao mà cô ấy biết được? Chẳng lẽ là cô ấy đã thử qua tay nghề của Tranh Tử tỷ tỷ của tớ?”
Và các khách mời khác trong chương trình cũng kinh ngạc giống như Lý Mai khi đạo diễn tuyên bố: “Trả lời chính xác.”
Dương Nhất Chú và Tưởng Trấn Hiên đồng loạt đi qua, mỗi người một đũa gắp bánh há cảo tôm còn lại bắt đầu nếm thử.
Tưởng Trấn Hiên phân tích phần nhân bên trong, dường như muốn phán đoán xem cách làm bánh há cảo này so với cách làm truyền thống có gì bất đồng không.
“Bên trong có tôm nguyên con tươi ngon, măng giòn giòn, còn có một ít thịt lợn băm nhỏ…” Trên gương mặt đẹp tỏa nắng chợt hiện lên chút lúng túng, bởi vì đây chính là nguyên liệu của há cảo tôm pha lê kinh điển nhất ở Phượng Thành. Ngay cả hương vị cũng rất ngon, không khác mấy so với hương vị thơm ngon mà hắn đã từng ăn.
Với nụ cười vẫn còn trên môi, Lạc Tử Khâm nhìn nhìn Tưởng Trấn Hiên, rồi đi đến chỗ đạo diễn để nhận gợi ý cho đội chiến thắng của vòng này, gợi ý về một số nguyên liệu của món ăn đặt biệt mà cô và Lý Thiên Vương sắp làm.
Đúng lúc này, từ nơi đang nhấm nháp thức ăn ngon ở phía sau truyền đến âm thanh cảm thán của Dương Nhất Chú: “Tôi biết rồi!”
Tưởng Trấn Hiên kinh ngạc quay lại nhìn Dương Nhất Chú, những người còn lại cũng hiếu kỳ nhìn qua. Khán giả cũng nín thở chờ đợi Dương Nhất Chú tiết lộ đáp án mà Lạc Tử Khâm úp mở không nói.
Dương Nhất Chú cười cười nhìn sang Tưởng Trấn Hiên: “Vừa rồi Trấn Hiên có nói qua, tôi vốn dĩ không biết nhân há cảo tôm truyền thống của Phượng Thành là gì, suy cho cùng thì các món ăn nhẹ bây giờ quá phổ biến, cách làm của mỗi nhà cũng khác nhau.”
“Trấn Hiên có thể chưa ăn qua các phiên bản khác đó, bên trong không phải là măng mà là củ niễng, hương vị của hai loại này có chút khác biệt, tuy nhiên đều rất giòn, có điều củ niễng non và mịn hơn.”
Dường như cảm nhận được sự nóng lòng muốn biết đáp án của mọi người, Dương Nhất Chú cũng không lấp lửng nữa, lập tức nói nhanh phán đoán của mình rồi nhìn về phía Trình Du Du, vành mắt cong cong giống như Lạc Tử Khâm trước đó, cười nói: “Vị tiểu thư này, tôi nói có đúng không?”
Trình Du Du mỉm cười, lần nữa gật đầu với Dương Nhất Chú.
Lý Thiên Vương nhìn Lạc Tử Khâm trở về với tấm thẻ gợi ý trong tay, kinh ngạc tán thưởng: “Tử Khâm thật lợi hại, lưỡi của em và Nhất Chú ngang tài ngang sức a.”
[ chẳng lẽ hôm nay Dương Nhất Chú đã tìm được đồng loại của mình? ]
[ chuyên gia ẩm thực Nhất Chú cuối cùng cũng tìm được đối thủ của mình! ]
Nhìn thấy Bì Bì trong tổ tiết mục bình luận, Âu Dương Nguyệt ở trước máy tính ‘xì’ một tiếng, cười đùa mắng: “Ý gì chứ? Tổ tiết mục muốn nói thần tiên tiểu tỷ tỷ của tớ cũng là một cảnh khuyển sao?”
“Nói cho phàm nhân mấy người biết, tiểu tỷ tỷ của tôi không chỉ trông như nàng tiên mà đồ uống đều là quỳnh tương ngọc lộ, cùng phàm nhân mấy người phân biệt một món há cảo tôm pha lê là quá dư sức.” Âu Dương Nguyệt hất cằm lên, bực bội lầm bầm.
*Quỳnh tương ngọc lộ (琼浆玉露): rượu ngon như ngọc, rượu quý làm từ ngọc.
Sau khi nói xong, cái bụng trống rỗng của cô phát ra một tiếng ‘ọt…’.
Cô liền nhìn xuống điện thoại của mình, từ trạng thái khoe khoang về thần tượng chuyển sang bình tĩnh trở lại: “Không được, tớ phải khẩn trương gọi món, không thì <Nồi xẻng> sẽ hết mất. Tối nay tớ có thể tiêu hết sinh hoạt phí của tháng này.”
– —
Trong chương trình.
Lạc Tử Khâm lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không bằng Nhất Chú đâu ạ.”
Lý Thiên Vương cười haha mấy tiếng, nhận lấy thẻ gợi ý là Lạc Tử Khâm đưa cho, vừa nhìn vừa trêu đùa: “Tử Khâm, em nói như vậy là quá khiêm tốn rồi. Có phải em sợ từ nay về sau không cởi được cái mũ ‘người có tâm hồn ăn uống’ đúng không?”
Trợ lý Tiểu Lộ ở bên ngoài trường quay hiếu kì nhìn nữ thần của cô, rồi nhìn Trình Du Du bên đội đầu bếp bên kia, cô thừa biết rằng từ ‘khiêm tốn’ cùng với Lạc Tử Khâm cách nhau ngàn dặm.
Tiểu lộ chợt nổi lên tò mò: Rốt cuộc thì tiểu tỷ tỷ nhà cô làm sao nhận ra sự khác biệt trong món bánh há cảo tôm đó?
Lạc Tử Khâm do dự một chút, sau đó nói ra câu trả lời của mình: “Thật ra tôi không thích ăn măng, tôi luôn cảm thấy bất kể măng non đến đâu thì trong măng cũng có mùi nước.”
(ý tứ sâu xa của bà Khâm là Trình Du Du vốn biết bả không thích ăn măng nên đã đổi măng thành củ niễng, vậy nên bả mới dễ dàng nhận ra món này là do TDD làm)
Nhưng lời giải thích của Lạc Tử Khâm đến quá muộn, cùng lúc này, chủ đề liên quan đến chương trình <Nồi xẻng> #Người có tâm hồn ăn uống Lạc Tử Khâm# đã leo lên hotsearch.
Cư dân mạng ồn ào cười lớn trước màn hình:
“Tử Khâm nhà chúng ta thà chết chứ không chịu thừa nhận bản thân là người sành ăn, dáng vẻ trông thật dễ thương!”
“Để không bị gắn mác là người sành ăn, cô ấy thậm chí còn nêu lí do mình không thích ăn măng. Đoán xem chúng tôi có tin không?”
“Lạc Tử Khâm và kiểu người sành ăn thiết lập cũng quá trái ngược nhau rồi!”
“Tiên nữ tỷ tỷ đừng như vậy, chị nhanh đi soi gương nhìn thử khuôn mặt ‘bất thực nhân gian yên hỏa’ này của chị đi!”
*Bất thực nhân gian yên hỏa (不食人间烟火): không ăn khói lửa nhân gian, không ăn thức ăn dành cho người thường.
Vòng đầu tiên của chương trình đã kết thúc, tổ tiết mục đưa mọi người đến bờ biển gần đó của Phượng Thành.
Bởi vì thành phố ở phía nam và gần bờ biển, nên hoa quả nhiệt đới và hải sản đều là nguyên liệu phổ biến để nấu ăn.
Gió biển thổi lên mặt, mang theo vị mặn mặn và ẩm thấp của không khí làm cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu. Đại dương xanh thẳm và chân trời phân chia làm hai thế giới, một sâu một nông. Đôi khi còn có thể thấy chim biển vỗ cánh bay qua, tưởng như đám mây trắng mảnh mai trên nền trời là dấu vết do đàn chim sải cánh vẽ bừa mà có được.
Dưới khung cảnh đẹp mỹ lệ như vậy, các khách mời của chương trình đã được đưa đến một bến cảng do tổ đạo diễn sắp xếp, bên cạnh dường như còn có một làng chài.
“Có phải đến giờ ăn trưa rồi không? Chúng ta sẽ ăn cơm ở đây sao? Dương Nhất Chú tò mò hỏi đạo diễn.
Phùng Cảnh Hạo bó tay với sự khờ khạo của Dương Nhất Chú, liền quay sang nói: “Tỉnh lại đi, em không nghĩ đến cảnh đạo diễn có thế bắt chúng ta nhảy xuống biển bắt hai con cá lên ăn sao?”
Sắc mặt của Lưu Nhiễm và An Ngôn đột nhiên thay đổi, đồng loạt che mặt nhìn về phía đạo diễn: “Không phải chứ?”
“Hãy nói với tôi đó không phải sự thật đi!”
Tưởng đạo diễn mỉm cười thông báo: “Mọi người đều biết hải sản ở Phượng Thành rất ngon, trước khi ăn trưa, tôi xin thông báo…”
“Bây giờ bước vào vòng chơi thứ hai, mỗi nhóm sẽ cử ra một thành viên để đi bắt cá ở ngư trường cạnh bến cảng, thành viên còn lại sẽ nói tên loại cá mà nhóm bắt được, thời gian là 20p, nhóm nào viết đúng nhiều tên nhất sẽ chiến thắng, các nhóm còn lại thì thứ hạng sẽ giảm dần theo đáp án đúng tương ứng.”
“Vị trí đầu tiên sẽ có 3 manh mối, vị trí thứ 2 và 3 sẽ có một, vị trí thứ 4 không có. Ngoài ra, đội chiến thắng còn được thưởng một bữa hải sản sang trọng do bốn vị đầu bếp vừa nãy cùng chuẩn bị.”
“Woa! Một bữa tiệc hải sản sang trọng!” Dương Nhất Chú giương đôi mặt tràn đầy ánh sáng nhìn Phùng Cảnh Hạo, toàn bộ những gì hiện lên trong đôi mắt đều là khát vọng chiến thắng.
Tưởng Trấn Hiên mỉm cười, nói đùa với Lạc Tử Khâm bên cạnh: “Vì bữa trưa, vòng này tôi sẽ không nhường cậu nữa.”
Lạc Tử Khâm lắc đầu nhìn hắn nói: “Làm người thì nên nhận thức đúng đắn về bản thân.”
Lý Thiên Vương đứng ở bên cạnh haha cười lớn.
Ba phút sau, các nam nhân lần lượt đến tổ tiết mục nhận lưới đánh cá, đi đến bên tàu và lên thuyền, biểu cảm trên mỗi gương mặt đều là quyết tâm chiến đấu đến cùng.
“Anh ơi, người ngồi ở đầu tàu ơi… tiểu muội em đi lên bờ đây…” An Ngôn bất ngờ cất tiếng hát.
Lưu Nhiễm và Lạc Tử Khâm tặng cho cô ấy một tràng pháo tay.
Dương Nhất Chú_thiếu niên duy nhất còn lại trên bờ chết lặng: “???”
Nhưng chẳng mấy chốc, bầu không khí hài hòa dần dần tan biến, vì có vài tuyển thủ trên thuyền đang trên đường lảo đảo tiến về đích, làm cho các ‘chị em’ trên bờ đứng ngồi không yên.
Lý Thiên Vương bình tĩnh hỏi ngư phu: “Sư phụ, lần sau chúng ta có thể gắn một cái chân vịt cho tàu được không?”
Lâm Khải Toàn đang ở trên một con thuyền khác thay mặt ngư phu trả lời: “Lý ca, nếu anh đang vội, vậy sao không lấy tháp sắt của anh ra thu hết cá ở ngư trường này đi?”
Phùng Cảnh Hạo ở bên kia bật cười.
Lý Thiên Vương thản nhiên đáp: “Không được, thần tiên không thể gian lận khi thi đấu.”
Suy cho cùng thì đây cũng là một hoạt động kiểm tra sức mạnh cánh tay và thể lực nên muốn nhanh chóng bắt được cá cũng phải mất gần mười phút, chưa kể đến việc còn phải lo lắng trong lúc đánh bắt các không bị rơi xuống thuyền vì lòng tham, cho nên khi quay trở về, các nam nhân liền tay trái tay phải xách xô cá phi nhanh lên bờ.
Các đồng đội tranh thủ lao nhanh đến bên thùng, mi tâm mỗi người đều nhăn lại, nhanh chóng bắt đầu nói tên các loại cá trong thùng.
Lưu Nhiễm: “Con cá diếc châu Phi này, cái đuôi này trông giống như…cá chép? Con màu đen này là cá chép à?”
An Ngôn: “Cá trắm… cá diếc… cá diếc… cá diếc, đợi đã, Lâm Khải Toàn, anh bắt hai thùng cá diếc?”
Bình luận: [ nội tâm An Ngôn gần như sụp đổ ]
[ Lâm Khải Toàn: Tôi có thể làm gì đây? Nhanh tay quá cũng là một loại tuyệt vọng sao? ]
Dương Nhất Chú: “Cái này là cá chép, cá chép thích hợp đem kho. Này là cá mè trắng, cá mè trắng đem hấp ăn rất ngon. Cái này là…”
Phùng Cảnh Hạo vỗ lên đầu Dương Nhất Chú, thúc giục: “Em có thể nhanh lên một chút không?”
Dương Nhất Chú cực kỳ ủy khuất, nhưng sau đó mồm miệng cũng bắt đầu nhanh nhẹn hơn.
“Cá diếc, cá vền, cá chép balalalala…”
Tất cả các khách mời bên cạnh: “…” cảm thấy bị áp đảo.
Lưu Nhiễm vẫn còn đang gian nan trong việc phân biệt, An Ngôn vẫn còn đang loay hoay lựa những con cá diếc trong thùng ra ngoài, chỉ có Lạc Tử Khâm là cau mày nhìn con cá trong thùng nửa ngày.
Lý Thiên Vương ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhìn nhìn người đánh cá chuyên nghiệp rồi lại nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
Lạc Tử Khâm bình thản ngẩn đầu lên, thành thật nói: “Xin lỗi, vòng chơi này đã chạm đến điểm mù kiến thức của em.”
Lý Mai ngồi trước màn hình máy tính phun ra một ngụm nước: “Điểm mù kiến thức chết tiệt!”
Cùng lúc đó, vòng nguyệt quế người sành ăn nhấp nháy xuất hiện trên đầu Lạc Tử Khâm, giây tiếp theo liền vỡ thành từng mảnh.
[ nhóm Lý Thiên Vương đột nhiên gặp thất bại ]
[ thất bại không kịp trở tay ]
Lý Thiên Vương chậm rãi đưa tay che mặt.
ngày dịch xong_22/12/2022
ngày đăng_28/09/2023