Ngươi Hải Vương, Ta Trà Xanh - Ngọc Đường Nhân - Chương 3: Cô chỉ là thế thân
Nguyễn Yên gật gật đầu: “Em biết rồi, đang trên đường.”
Hình Thanh nghe như vậy thì hài lòng, chị ta hỏi Nguyễn Yên: “Ngày hôm qua em xem Weibo chưa?”
“Tối hôm qua quá mệt mỏi, không mở di động, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chiêu kia của em thật sự quá đỉnh, trực tiếp mượn tay đám người Tống Quân để lên hot search, em biết cộng đồng mạng đánh giá em như thế nào không?”
Hình Thanh ở kia đầu dây cười rất vui vẻ, gửi cho Nguyễn Yên một đường link.
Bên trong có một tấm ảnh chụp chung của cô và Tống Quân vào ngày hôm qua trong hội trường cuộc họp báo khai máy.
Tống Quân đứng ở trung tâm, tên người mặc chiếc váy đỏ rực, mà Nguyễn Yên yên lặng đứng bên cạnh, ăn mặc đơn giản.
Bình luận phía dưới là:
【 Em gái này hình là người mới, thật đẹp quá đi mất. Chỉ đánh mỗi son môi chứ không hề trang điểm! Ngay cả này quần áo trên người cũng là mượn của người đại diện! Quả nhiên, người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.. 】
Bình luận phía dưới cũng rất có ý tứ:
【 Người mới à? Giá trị nhan sắc này thật tuyệt, nhìn hơi giống Tống Quân có điều xinh đẹp hơn một chút. 】
【 Trong giới không có mấy người thể so sánh được với nhan sắc với Tống Quân đâu, lầu trên là thủ quân được thuê tới sao? 】
【 Mọi người đều biết, Tống Quân thiên kim lớn nhất nam thành. 】
【 Biết như vậy thì tốt, một người nghèo đến đồ cũng phải đi mượn có thể so sánh với thiên kim sao? Thương Tống tiểu thư xinh đẹp của ta. 】
【 Cứ mặc đồ đi mượn là nghèo? Tống Quân lúc trước muốn giành lấy đại ngôn của cô ấy còn không được đâu ha ha ha.. 】
【 Ta là người của tổ tiết mục, nghe nói cô ấy vốn có chuẩn bị lễ phục, nhưng lại bị trợ lý Tống Quân “ngoài ý muốn” làm hỏng nên mới phải mượn quần áo của người đại diện. 】
* * *
Nguyễn Yên xem xong bật cười, hỏi Hình Thanh: “Đều là chị mua?”
Phía dưới bình luận, các phe phái, tin tức rất nhiều, còn có không ít account marketing đem đăng lại, tuy rằng nói không rõ ràng, nhưng họ bình luận khá tốt về Nguyễn Yên.
Hình Thanh: “Em tưởng bở, một cái hot search lên tới bảy con số, chị làm gì có tiền. Là đạo diễn Tạ bày mưu đặt kế bảo công ty mua.”
“Đạo diễn Tạ?”
“Đúng vậy, trước đây Tống Quân muốn sửa kịch bản đã làm đạo diễn Tạ bất mãn, khi còn chữ bắt đầu quay, cô ta lại gây chuyện ở buổi họp báo, có lẽ hot search này là lời cảnh cáo của đạo diễn Tạ với cô ta đi. Trời xanh có mắt, Tống Quân lần này cuối cùng cũng bị vả mặt. Càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái.”
Nguyễn Yên cầm chìa khóa xe, “Chị thỏa mãn quá sớm rồi, nếu cô ta dễ dàng bị hạ gục như vậy, liệu có thể hot suất 6 năm?”
Hình Thanh cười nói: “Mặc kệ đi, có thể ăn hành một lần thôi cũng đủ.”
Lời này chị ta mới nói xong, Nguyễn Yên mới vừa đem xe phát động, liền nghe được Hình Thanh bên kia hét lên:
“Chị nói này, em mau xem Weibo, chả trách nào Tống Quân không quan tâm đến mấy bài đăng trên Weibo, hóa ra là muốn tung ra chiêu lớn!”
Nguyễn Yên mở ra Weibo hot search, trên màn hình hiện lên chữ viết chói lọi “Hot”: # Tống Quân cùng giám đốc tin khoa công bố yêu đương #
Căn cứ bài đăng là Tống Quân cuộc họp báo khởi động máy trả lời phỏng vấn một cách ái muội không rõ ràng.
Còn có một hình ảnh khác, là Tống Quân cùng bóng dáng một người đàn ông cùng lên xe.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, vai rộng eo thon, còn để hở vài cúc áo, cả người đem lại cảm giác tùy ý, phóng đãng, lại thu hút người khác.
Liền Hình Thanh cũng cảm thán: “Người đàn ông này thực sự là giám đốc tin khoa? Chị nghe nói giám đốc kia là một người ngoan cường thủ đoạn tàn nhẫn, làm sao lại có vẻ..”
Phóng đãng. Đúng không?
Nguyễn Yên im lặng, trong lòng bổ sung thêm lời của chị ta.
“Bất quá cái hot search diễn ra không đúng thời điểm, sau khi kết thúc cuộc họp báo ngày hôm qua thì không lên hot search, lại ở rạng sáng hôm nay đột nhiên liền ‘ Hot’, có lẽ là đám người Tống Quân tạo tin tức giả đi.” Hình Thanh vẫn là không tin lắm.
“Người đàn ông này thật là giám đốc tin khoa. Tối hôm qua không lên hot search, chắc là người này đè xuống, vì sao hôm nay đột nhiên hot..” Nguyễn Yên đốn hạ, “Có lẽ hắn nguyện ý thừa nhận quan hệ của bọn họ.”
Hình Thanh cũng cảm thấy cô phân tích đến có đạo lý, lại cũng nhịn không được cùng cô nói giỡn: “Em làm sao biết hắn là giám tin khoa, em gặp qua hắn rồi à?”
Tôi làm sao biết?
Sơ mi đen mặc trên người hắn là tôi mua.
Nhưng mà trên mặt Nguyễn Yên vẫn không có biểu tình gì khác thường, cười: “Chị cảm thấy có người nào dám giả mạo giám đốc một công ty không?”
“Cũng đúng.” Bát quái xong rồi, Hình Thanh cũng không cùng cô nói linh bậy bạ nữa, “Được rồi, mau chóng xuất phát đi, chị ở sân bay chờ em. Đây là bộ phim đầu tiên của em, nhớ diễn cho thật tốt vào.”
“Vâng.”
Nguyễn Yên tắt máy, lại xem bức ảnh kia.
Không thể không thừa nhận, Tống Quân có dáng người cao gầy, bên cạnh là Thẩm Kính cao lớn, hai người đứng chung một chỗ, hai tấm lưng kia nhìn vô cùng đăng đối.
Một lát sau, Nguyễn Yên ấn tắt màn hình.
Khổ sở sao?
Không.
Cô cảm thấy, còn rất tốt —
Còn tốt vì khuôn mặt Thẩm Kính không bị chụp vào trong ảnh.
Nếu không, cô không thể chấp nhận nổi, hắn dùng gương mặt kia, cùng nữ nhân khác ở bên nhau.
Cô không thể tưởng tượng ra cảnh đó, cũng không không dám tưởng tượng.