Người Giấy - Tác giả: Xám - Chương 63: Nụ hôn
*
**
Tôi thoáng chốc giật mình, khựng tay, co người. Hóa ra buổi sáng nay tôi đã gặp một chuyện nguy hiểm hơn mình nghĩ. Gã tà phái pháp sư đó bắt hồn của chị Uyển Đình nuôi sao? Vậy tức là sự mất tích của những học sinh khác trong trường không phải là đồn đoán? Thực sự là có thế lực hắc ám nhúng tay vào.
Thôi chết rồi nguy hiểm quá! Có lẽ tôi nên báo cho chị Uyển Nghi biết, sợ rằng chị ấy kích động lại bị dẫn dắt tới khu C thì nguy!
– Vậy hắn có thể làm hại tôi đúng không? – Tôi lập cập định đưa móng tay lên miệng cắn nhưng lại bỏ xuống, tôi chưa rửa tay, giọng tôi có phần âu lo – À, phải cảnh báo với chị Nghi mới được!
Cậu đưa ngón tay lành lạnh chỉ vào mũi tôi một cái, căn dặn:
– Cách xa Uyển Nghi ra, đừng làm người tốt mà vạ lây tới bản thân. Cô nên nhớ cô giống như miếng đồ ăn ngon miệng mà gã thèm thuồng vậy. Gã không dám động tới cô trong một thời gian vì trên người cô có một chú ấn hộ thân, do mẹ cô để lại, nhưng gã đã lợi dụng tôi làm thuật Trục hồn cô đi để phá chú ấn đó, dẫn đến việc phong ấn cơ thể cô bị vỡ một ít rồi. Bây giờ cô rất dễ bị gã dòm ngó! – Cậu ta vừa nói vừa tháo nón len của tôi ra, mái tóc ngắn của tôi trông giống một cậu nhóc con, Ken đưa tay vò vò rồi chỉ – Đã có mấy sợi tóc bị trắng rồi này.
Tôi chụp đầu mình lại. Ui, tóc trắng lộ ra rồi sao? Sao lại nhanh đến thế! Jiro nói là một tháng mà! Bây giờ mới nửa tháng tóc đã có sợi trắng rồi!
Chú ấn hộ thân đó có thể giúp tôi chống lại nguy hiểm, cho nên khi phong ấn nứt ra cũng là lúc tôi có nguy cơ gặp chuyện không may nhất. Gã pháp sư nham hiểm đó không thể tới gần tôi, Quỷ hồn yếu ớt cũng không thể tới gần tôi để giở trò, vậy nên gã đã bắt lấy Saito Ken để thiết lập âm mưu, khiến cho linh hồn của vị Hoàng tử đang an phận thủ thường ở núi Nua Nua kia trở nên mê muội mất đi lí trí mà tuân theo.
Trước vẻ thảng thốt của tôi, cậu e dè nói:
– Trong vòng tuần sau mượn cớ gì đó rồi nghỉ học luôn đi, không ổn thật rồi đó!
Tôi ngửa đầu nhìn trần nhà trong bộ dạng bất lực không thể tả. Đi học thì sợ nguy hiểm, giờ lại sợ cơ thể biến đổi quá nhanh làm người ta sinh nghi ngờ. Haizz lâm li quá, hóa ra Châu Hạ Anh tôi chẳng thể hoàn thành được chương trình phổ thông đã phải nghỉ học rồi! Chẳng lẽ lại phải viện cớ sức khỏe để ở nhà sao? Lí do này cũng khó lòng lắm, vì làm như vậy sẽ khiến bạn bè lo lắng, sợ rằng Khiết sẽ bắt tôi về ngôi nhà kia để tiện chăm sóc nữa. Vậy phải nói dối thế nào cho thỏa đáng đây?
*
* *
Tôi ăn tối ở trên sân thượng lộng gió. Bầu trời đêm màu huyết dụ, mặt trăng lặn mất, cũng không có sao. Ánh đèn chớp long lanh tạo nên những vệt sáng tối trên nền đất. Tôi ăn xong, không cần nhúng tay làm gì, chỉ bó gối trên ghế gỗ nhìn trời, Ken giành dọn dẹp bàn ăn. Lúc rửa bát xong, cậu trở lên sân thượng, tay cậu còn cầm thêm một ly trà gừng ấm cho tôi. Lúc đó tôi đang đeo tai nghe một bản đàn piano phổ từ nhạc phim của “Sprited Away”. Cơ thể có mùi sữa tắm thoảng nhẹ, vốn nghĩ tắm sạch ăn no sẽ thấy thoải mái hơn, thật ra đầu óc tôi như treo chì, ủ rũ không yên.
Vẻ mặt tôi khi đấy chất chứa đủ sầu lo dằn vặt. Tâm trạng xuống dốc không phanh. Tôi hớp một ngụm trà gừng ấm, cơn the nồng lan tỏa từ cổ họng xuống dạ dày. Cậu ấy ngồi bên cạnh, im lặng nhìn tôi, đôi mắt tím trông như đáy giếng cổ xưa, an tĩnh mà sâu thẳm. Cậu không nói gì, nhưng kéo bàn tay tôi lại, xoa một chút tinh dầu bạch đàn vào đó, rồi cũng làm vậy với bàn chân của tôi. Từ lúc tôi trở về, Ken chăm sóc cho tôi kĩ càng đến mức làm tôi suýt quên mất cậu ta từng làm Hoàng tử ăn bằng thìa bạc, uống bằng li vàng.
Nhưng có vẻ như Saito Ken thực sự thích chăm sóc cho người khác, làm vì niềm vui.
– Đang lo lắng à? – Sau khi xoa tinh dầu xong, Ken gỡ một bên tai nghe của tôi ra, hỏi.
Tôi tháo hẳn tai nghe còn lại ra, thiểu não gật đầu. Tinh dầu ấm dần, mùi hương đó thoảng qua mũi, xua tan bớt căng thẳng trong lòng.
– Đang tìm lí do nghỉ học mà không bị sinh nghi.
– Vậy nghĩ ra chưa?
Haizz, nếu nghĩ ra thì tôi cần mặt ủ mày chau như vậy à?
– Tôi viết cho cô một lá bùa gây lú, tạm thời mọi người sẽ luôn cảm thấy đã gặp cô mỗi ngày ở trường, dù cô không đến. Trước khi trở về thế giới của chúng ta thì Jiro sẽ đón cô đúng không? Vậy thì nhờ cậu ấy dùng dị năng xóa kí ức của họ đi.
Ừm, đây cũng coi là một cách hay. Coi như là giải quyết được chuyện nghỉ học, nhưng còn chuyện của gã Max thì sao?
– Tên Max đó không đến đây tìm chúng ta chứ? – Tôi nghiêng đầu hỏi.
Ken nhoẻn môi cười, đôi mắt tím có tia kiêu hãnh thầm kín, cậu đáp:
– Tạm thời gã không dám lộ diện đâu, yếu đến nỗi phải sai Quỷ hồn ra ngoài, thương thế có vẻ khó bình phục đây. Nếu trên người cô đượm mùi quỷ khí của tôi, linh hồn của Uyển Đình sẽ không dám làm gì đâu, vì nó không đánh lại tôi.
Đượm mùi quỷ khí? Có nghĩa là phải quẩn quanh Ken cho có mấy cái tơ đen kia sao?
Tôi bèn nhích ghế ngồi sát bên cạnh cậu, đưa tay mình đan lên bàn tay cậu, bàn tay Ken lạnh ngắt.
– Làm gì vậy?
– Hấp thu quỷ khí. – Tôi níu níu tay cậu, ngón tay người đó thon dài, từng ngón như bút lông cán trúc tinh tế.
Ken không tỏa ra chút oán khí đen nào, thực sự không biết sao mà hấp thu luôn!
– Làm vậy ảnh hưởng sức khoẻ của cô đó! – Ken tháo ngón tay của tôi ra, nhấc ghế cách tôi một khoảng. Mùi hương thảo mộc thoảng nhẹ một chút rồi biến mất.
– Còn đỡ hơn bị “thứ đó” bám lấy. Tôi cảm nhận rõ ràng là cô ta có độ uy hiếp hơn Song Kỳ nhiều nha!
– Giữ sức nuôi thuốc đi, đừng có vớ vẩn. – Nói rồi cậu ta đứng dậy đi vào phòng tôi tìm gì đó, rốt cuộc đem đến trước mặt tôi một chiếc lọ thủy tinh nho nhỏ, đính trên một sợi dây bện, giống như một sợi dây chuyền, trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ xíu đó có một chút chất lỏng màu tím nhàn nhạt, lờ mờ như tia khói mỏng nhẹ bốc lên.
Ken đeo sợi dây chuyền đó vào cổ tôi, tôi biết cậu đã lấy máu linh hồn của mình cất vào đó một ít. Đây là cách cho người tôi luôn nồng đượm quỷ khí mà cậu nói sao?
Tôi cúi đầu nhìn mặt dây chuyền, giọt máu màu tím đó nhẹ nhàng chảy lăn trong lọ, cảm thấy an tâm hơn nhiều. Tôi vẫn còn nhiều việc vẫn chưa thu xếp xong nên phải đến trường một thời gian nữa, tạm thời không thể nghỉ học. Bỗng nhiên trong đầu nảy ra chủ ý, tôi giương đôi mắt sũng nịnh cùng vẻ mặt dựa dẫm, nói ngọt:
– Ken yêu quý ơi, cậu có phép dịch chuyển tức thời đúng không?
Ken xoay khớp cổ, mặt không có tia hứng thú:
– Đó không phải dị năng của tôi. – Rồi nói thêm – Nhiễm truyện tình cảm à? Định ngay lúc nguy cấp gọi tên tôi tới cứu?
Tôi bị nói trúng tim đen, bẽn lẽn gật đầu. Trước giờ luôn là cậu cứu tôi nhiều nhất, đôi khi tôi còn hoang đường nghĩ là cậu ta biết dịch chuyển tức thời thật, Ken chỉ biết chú tốc biến, có thể bẻ cong ánh sáng vượt nhanh lên phía trước một đoạn ngắn, nhưng ở khoảng cách xa thì không được. Cho nên nếu tôi tách rời cậu ấy thì cũng không an toàn.
Tộc Baridi dùng chú thuật, người có dị năng đặc biệt chỉ chiếm thiểu số, trong đó có Saito Ken, nhưng cậu ta là dòng dõi tộc Saito, những người làm chú thuật đỉnh cao, đương nhiên rất kiêu ngạo với việc thi triển chú thuật, hoàn toàn bỏ qua việc luyện tập dị năng của bản thân mình.
Chú thuật giúp cho người có phép thuật nhưng không đủ mạnh vẫn có thể thuận tiện thi triển, nhưng học hành để tinh thông chú thuật không phải chuyện nhỏ, đó là học cả đời cũng không hết. Saito Ken là một thiên tài sáng chói, có thể đạt cấp độ được gọi là “pháp sư vô âm” – tức những người thi triển chú thuật không cần đọc chú thuật to rõ và chi tiết. Có một số thuật còn thấy cậu nhép miệng, một số cái cậu niệm hẳn trong đầu. Tôi cũng từng thấy Jiro niệm chú thuật và ấn thuật, cậu nói vì sức mạnh dị năng của cậu khó kiểm soát nên rất hao tổn sức, nếu không thành thạo chú thuật, cậu sẽ gặp rắc rối lớn bởi sức mạnh dị năng tiêu hao quá nhiều. Jiro cũng ở cấp độ vô âm. Tôi nghe nói cậu ấy giỏi đến mức trở thành học trò duy nhất của pháp sư Trưởng tộc Miura, người nổi danh từng không bao giờ chịu nhận người truyền thừa. Nhưng tính ra Jiro vẫn không thể đánh trực diện với Ken, có lẽ do trở ngại từ thể lực và trữ lượng máu linh hồn không dồi dào bằng.
Ở Herzlos, mỗi người có một dị năng riêng, có thể mạnh hoặc yếu, mọi người đều dùng sức mạnh nội tại của mình để thi triển phép thuật. Nhưng điều này có nhược điểm là dễ tốn sức, lạm dụng có thể ảnh hưởng tới sức khoẻ và tuổi thọ, cho nên không phải việc nào họ cũng dùng phép để làm.
Nhìn chung các tộc đều vận hành sức mạnh từ máu linh hồn, chỉ khác nhau ở cách sử dụng. Nhưng vì người Quỷ tộc luôn dùng cách nguyên thủy nhất để sử dụng sức mạnh, nên khi họ chết, hồn thể cũng cạn kiệt sức mạnh mà mất đi ý thức. Đối với người của Hoàng tộc thì mạnh mẽ hơn, hồn thể của họ có thể trụ vững được thêm một quãng thời gian gọi là 49 ngày. Nếu trong thời gian này hồn thể vẫn bám trụ với ý thức riêng được, họ ắt hẳn cũng theo quy lực vận hành của thế giới đó mà chuyển sinh. Còn những hồn thể mất ý thức chỉ có thể là những bóng ma không ý niệm, tối tăm và vất vưởng, trú ngụ đâu đó hoặc lang thang trong lục địa cho đến ngày tan thành mây khói.
Máu linh hồn màu tím là một loại máu hiếm, cũng thuộc dòng thôn tính như máu đen trong người tôi. Máu xanh ngọc của Jiro lại thuộc dòng hòa tan, bị cả máu đen và tím khắc chế. Bởi vậy Jiro không thích bàn về chuyện máu linh hồn, cái này là do tôi đi hỏi Ahmya mà biết.
Tôi rất hứng thú với dị năng mà Saito Ken có, cho nên tôi lấy trong ốp lưng điện thoại ra một tờ tiền đưa qua đưa lại, ngọt giọng dụ dỗ:
– Đây, hãy thể hiện dị năng của mình đi Ken!
Cậu ấy có khả năng sao chép đồ vật, tôi biết, nhưng Ken chẳng bao giờ làm cả.
– Cái này phạm pháp đó! – Cậu khịt mũi. – Hoạt động phép thuật ở Baridi được ghi chép lại, người có dị năng sẽ bị kiểm soát kĩ càng, cho nên mấy chuyện này tôi chưa bao giờ làm.
Ồ, khắt khe đến thế luôn! Hóa ra nếu Jiro mà ở Baridi thì chắc không tài liệu nào nén được hồ sơ sử dụng dị năng của cậu ta rồi, mỗi ngày nghe được suy nghĩ của người ta nhiều như vậy, thật tình làm sao mà ghi chép hết. Jiro thường dùng phép thuật cố gắng phong bế dị năng xuống, nhưng làm như vậy cũng sẽ khó chịu.
Tôi cầm tờ tiền hạ xuống đặt lên bàn, trong bụng thầm mắng cái tên ích kỉ, ki bo này. Tôi nuôi ăn, nuôi ở cậu bao lâu nay vậy mà một tờ tiền cũng không dám biến ra cho bà. Vậy mà lúc này Ken lại mỉm cười nhìn tôi, bàn tay đè lên tờ tiền, kéo lê nó qua một bên, một tờ 100.000 đồng hệt như tờ tiền kia hiện lên, giống cả từng nếp gấp.
– Thật ra tôi chỉ có thể sao chép các vật thể không có linh hồn có nguồn gốc do con người kiến tạo. Tôi không sao chép được ở cấp độ tế bào sự sống. Bởi vậy, tôi sao chép được tờ tiền này nhưng không bao gồm các loại vi khuẩn bám trên tờ tiền gốc. Sức mạnh dị năng của cô thì tôi đã nghiên cứu qua, nó là kiểu đánh thức các tế bào đã chết hoạt động trở lại và bắt đầu phân chia tế bào để tiếp tục phát triển, nhưng không bao gồm các phần linh hồn kèm theo. Vậy nên, cô có thể đánh thức được các xác chết dậy vì thức tỉnh tế bào của cơ thể đó, nhưng phần hồn thể thì không, trừ khi là người vừa mới chết chưa kịp rời xa thể xác quá lâu thì may ra.
Ui chao, cậu nghiên cứu luôn cả tôi rồi á? Tôi còn chưa bao giờ thử dùng được dị năng mà cậu còn biết chi tiết thuộc tính và kĩ năng của tôi có?
– Cậu lấy số liệu từ cha tôi đúng không? – Tôi hỏi.
– Đúng vậy. Dị năng của tôi cũng như của cô đều được cho là những thứ nghịch lại tự nhiên. Đều không thích hợp để sử dụng thường xuyên.
Cũng đúng thật! Việc tái sinh hay sao chép thứ gì đó đều không phải chuyện thuận vào vận hành của trời đất. Nhưng thật ra tôi còn chẳng biết sử dụng sức mạnh của bản thân ra sao. Sức mạnh của cha tôi để lại, đặt trong người tôi chỉ là một vật lưu trữ, còn muốn để làm nên những chuyện kinh thiên động địa, tôi e rằng bản thân mình không thể. Nuôi Tảo Hồi Hồn, nói ra thì không có gì mệt, nhưng hậu quả về sau, có lẽ ít nhất năm năm tôi không thể nào phát ra phép thuật được, sợ là cánh khí cũng không triệu hồi nổi.
Ken đưa tay lướt thêm vài lần nữa, trên bàn bây giờ có tới năm tờ 100.000 đồng. Cậu cười, hàm răng trắng, lúm đồng tiền nhỏ sâu hơn một chút, đưa mấy tờ bạc qua lại trước mặt tôi rồi nói:
– Thật ra, cho dù chúng giống như thế nào, thâm tâm của chúng ta cũng hiểu rõ rằng chỉ có một thứ là thật, còn lại chỉ là được sao chép lại, vốn vẫn gọi là tiền giả.
Câu vừa rồi của cậu ấy giống như một triết lý vậy. Thật hay là giả, dối gạt cỡ nào, thâm tâm bản thân mình vẫn hiểu rõ nhất.
Giống như tôi có dùng bao nhiêu lời lẽ thuyết phục bản thân rằng tôi đang trả cho Ken một món nợ, nhưng thâm tâm tôi hiểu rõ nhất, tôi chấp nhận hi sinh tổn hao phép thuật của bản thân mình đơn giản vì tôi yêu quý cậu. Tôi lại sợ rằng Ken nhận được sự tái sinh quá dễ dàng sẽ mãi coi tôi như một con thú săn ngu ngốc, tôi lại cảm thấy có lỗi với Quỷ tộc khi lén lấy Tảo Hồi Hồn hồi sinh cho kẻ thù của nước mình, bèn dùng thỏa thuận để trói cậu lại, khiến cho cậu thấy rằng đây là một quan hệ song phẳng thuận mua vừa bán, không cần phải mang cảm giác gì với tôi. Mọi hành động của tôi đều bị giằng xé giữa tình cảm cá nhân và sự thù hận của hai đất nước, làm cô gái chưa hiểu được hết cuộc sống này cảm thấy mọi chuyện quá to lớn để chống đỡ.
Những ngày nay, tâm trạng tôi thấp thỏm và bất an, không chỉ vì bị những hồn ma quấy nhiễu, mà còn vì Ken. Tôi mang theo nỗi sợ bị cậu ấy lãng quên trong lòng. Tôi rất sợ sau khi cậu ấy tỉnh lại sẽ quên mất tôi, chúng tôi không có một lời hẹn ước nào, ngày trở về đó cũng là ngày chia ly vĩnh viễn.
Tôi lo sợ, vì ngày xa cậu ấy đang tới rất gần!
Ngồi im một hồi, tôi đưa mắt sang nhìn Ken, rồi bảo:
– Tên của gã Max không giống với chúng ta, là do hắn tự đặt sao?
Ken đan tay lại với nhau, mi mắt chớp nhẹ.
– Ừm, hình như là vậy. Đó là tên giả, danh tính của tà phái pháp sư luôn bị săn lùng.
– Saito Ken, nhân lúc hồi ức cậu vẫn còn, hãy diễn tả lại gã cho tôi nghe, sau này tôi sẽ đem chuyện này nói với Đại Quốc sư, có thể để gia tộc Miura tróc nã gã.
Ken đắn đo, cậu đưa tay gõ vài ngón lên bàn, suy nghĩ:
– Nếu ở thế giới này thì rất khó để bắt được gã. Chúng ta chỉ có thể ép gã lộ diện ngay ngày chúng ta rời đi, rồi dẫn dụ hắn về cùng thì may ra.
– Mọi chuyện phức tạp đến thế sao? – Tôi mơ hồ hỏi. Tinh dầu đã ngấm sâu vào người, lòng bàn chân ấm lên làm tôi thấy thật thư giãn.
– Vết nứt không gian mở ra là vì cô, khi cô biến mất, vết nứt cũng sẽ khép lại. Vậy nên phải dẫn được gã lộ diện rồi ép gã chạy về rồi ngay lập tức đóng kín cổng không gian.
Ừm, tôi hiểu rồi. Có lẽ chuyện này phải lên kế hoạch kĩ càng, cần phải có người hỗ trợ, không thể làm tùy tiện. Trong lòng tôi bắt đầu có sự sắp xếp, có thể hơi nguy hiểm, nhưng có Ken ở đây, sẽ không có gì đáng ngại nữa.
Tiếng gió thổi qua, mái tôn nhà bên vang lên âm thanh lách tách. Dưới nền đất trát xi măng xám có những vệt rêu phong cũ mờ, có đôi bóng một cao một thấp hơi rung rinh. Tôi đưa cánh tay của mình vương ra khoảng không, chạm được bóng cao hơn đó. Ken dõi mắt nhìn tôi làm trò, đôi môi anh đào mỉm nhẹ, rồi đưa cánh tay giữ lấy tay tôi, chiếc bóng trên nền đất va vào nhau, bóng người cao cũng gần lại hơn.
– Muốn chạm thì tôi cho cô chạm. – Cậu ấy nói bằng giọng dịu dàng. Bàn tay tôi thoảng hương bạch đàn, sự ấm áp va với cái lạnh trên da thịt cậu ấy, trở thành cảm giác chộn rộn không nỡ buông.
– Cậu lo cho sức khỏe của tôi đến thế sao? – Tôi cười nhẹ nhàng, rõ ràng con người này rất biết cách làm tôi không cưỡng lại, nửa xa cách, lại nửa kéo tôi về phía mình.
– Là tôi không nỡ để vấn vương ở lại. Vì chúng ta là một cuộc giao dịch sòng phẳng, vốn dĩ không nên nhuốm chút tình cảm nào. Nếu tôi để lại cảm tình với cô, mà tôi lại lãng quên mất, cảm giác đó thực không đành lòng.
Tôi cũng không đành lòng! Cậu ấy và tôi đều không đành lòng.
Trong cõi lòng tôi nhói lên một cái nhẹ, tâm trí cũng trở nên thanh tĩnh hơn, quay sang nhìn cậu bằng cặp mắt điềm nhiên.
– Tiễn cậu rời đi, tôi sẽ hóa giả Độc tình. – Là để cậu triệt để quên tôi, triệt để biến mất những ảo giác tình cảm đối với tôi.
Ken trước kia là do bị pháp sư sai khiến đến bên cạnh tôi, Ken bây giờ là vì Độc tình nên mới yêu chiều tôi vô hạn. Một ngày hồi sinh, mở đôi mắt ra, chắc chắn rằng, trong đôi mắt tím đẹp hơn biển trời đó hoa oải hương đó và cả trái tim của cậu thì tôi cũng như một vệt tro vừa cháy tàn tan biến trong làn tuyết rơi, hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Tôi chỉ là lừa người gạt mình, tham lam chạm vào cậu một cái, tham lam nhìn cậu ta nhiều một chút, để sau này tự mình gặm nhấm thứ tình cảm chưa kịp nảy mầm này chết yểu trong tim.
Ngón tay của Ken vô thức siết chặt lấy bàn tay tôi, giống như cảm nhận ra nỗi bất an của tôi. Bàn tay cậu ấy ấm hơn một chút, hai chúng tôi ngồi sát bên nhau, không có mặt trăng nào để nhìn, cũng không có lấy một ngôi sao trên bầu trời ấy. Chỉ có những tòa nhà chọc trời phía xa, mang tia ánh sáng rực rỡ của đô thị, cùng ánh đỏ trên tháp ăng-ten mờ mờ trong bóng tối, màu sắc đó nhuốm lên nỗi u uẩn của tâm trạng tôi.
– Dù có như thế nào, lựa chọn của cô luôn là rời bỏ tôi. Cả Độc tình cũng muốn bóp chết, nghĩa là không muốn tôi còn bất cứ điều gì lưu giữ về cô nữa. – Giọng Ken khẽ vang lên, tràn ngập luyến liếc, tôi bỗng cảm thấy như cậu muốn nói gì đó nhưng lại nén lại.
Tôi rời bỏ cậu sao? Không phải là cậu sẽ quên tôi sao? Cậu mới là người rời bỏ tôi mà!
Hai chúng tôi mang thân phận nào, cả hai đều hiểu rõ, tôi cũng không thể ngã trên vết mòn của cha mẹ mình. Huống hồ, tôi đã đính hôn với người khác. Có lẽ nên kết thúc như thế, rồi thời gian sẽ xóa nhòa, chúng tôi cũng sẽ không có dính líu với nhau nữa. Mai sau gặp lại nhau, có chăng là lúc lửa cháy, tuyết bay, máu tuôn thành sông, hoang tàn đổ nát.
Nhưng càng nghĩ như vậy, trái tim tôi càng rít lên đớn đau. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi có sự can đảm đến vậy, hít một hơi sâu, tôi xoay người qua, ngay lúc vô tình rơi vào ánh mắt diễm tuyệt kia, tay tôi siết chặt những ngón tay của cậu, rướn người, nhích gần, đặt lên môi cậu ấy một nụ hôn.
Đôi môi đó mềm mại như thế, hương thảo mộc vấn vít không rời. Đôi mắt tím hơi mở lớn ngạc nhiên, rồi rất nhanh rũ xuống, thầm lặng như đáp trả. Lúc trước tôi đọc ở đâu đó, muốn biết ai đó có yêu mình hay không, khi hôn hãy lén nhìn vào mắt họ, nếu họ nhắm mắt đắm say, đó có thể là một biểu hiện của tình yêu.
Tôi suýt quên mất người trúng Độc tình là Ken, không phải là tôi.
Biết đó là thuốc độc, vẫn cam tâm uống. Biết đôi môi đó là oan trái, vẫn ham muốn hôn lấy. Tôi đặt một tay mình lên xương hàm đẹp đẽ của cậu, Ken bị biểu hiện của tôi làm cho chấn động, chỉ mặc sức cho tôi chủ động hôn.
Nụ hôn của cậu ngọt ngào như nước sương hoa, không nhiễm chút dục vọng nào. Cậu ấy cứ giữ yên một bàn tay trong tay tôi, đôi mi đen cong cong nhắm nghiền, đôi môi nghe theo sai khiến của tôi, ngoan ngoãn đến mức đau lòng.
Giống như một đứa bé được nếm kẹo ngọt, Ken rung mi mở mắt nhìn tôi, đôi mắt tím có ánh nước long lanh, tôi nghe một tiếng ngân như thở dài của cậu. Saito Ken đặt tay lên gáy tôi, biến thế bị động thành chủ động, bắt đầu nồng nhiệt đáp trả tôi.
Khoảnh khắc này giống như bị ngưng động. Hóa ra tình nguyện hôn nhau lại là cảm xúc khác. Tôi nhắm mắt, mơ hồ bị con người đó dẫn dắt. Bàn tay trên gáy tôi giữ yên đó, làm một điểm tựa mềm mại cho tôi. Tôi đưa hai tay ôm lấy cổ của cậu, quên mất cậu là ai, tôi là ai.
Chúng tôi là ai? Điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Tôi chỉ muốn thành thật với bản thân mình một lần, hôn một người con trai mà mình yêu.
Cõi ngọt ngào lẫn xót xa dâng trong lòng, tôi dù nhắm mắt, vẫn không giữ được lòng, rơi ra một giọt nước mắt, lăn dài trên bầu má. Ken hôn lấy những giọt nước mắt đó, hôn lên cả đôi mắt đẫm lệ của tôi, rồi gỡ bàn tay đang ôm lấy cổ cậu xuống, hôn lên cổ tay trái của tôi. Ở đó hiện lên một tia sáng mờ, không còn là màu đỏ chói mắt, mà hóa thành một ánh xám ảm đạm. Trong lòng tôi có một cơn đau cồn cào, nó như thể có gì đó gặm nhấm, ngứa ngáy. Jiro nói chỉ thực sự khi mà hai chúng tôi động phòng thì “Lời thề thủy chung” mới bắt đầu kích hoạt, bây giờ dấu vết vẫn biểu hiện được mức độ kết nối giữa chúng tôi, nhưng chưa đậm sâu, có lẽ vậy mà tôi vẫn không cảm giác đau đớn gì mấy.
– Chúng ta không có kết quả gì đâu. Nếu được, hãy cùng nhau quên đi! – Cậu nói, giọng có hơi run lên, đôi mắt tím không nguôi bám trên gương mặt của tôi, cuối cùng không nén được, buông ra hơi thở dài bất lực. Hóa ra, Ken luôn biết tôi đã làm huyết thệ.
Tôi trầm mặc nhìn cậu, lại đưa cổ tay của mình lên nhìn, chua chát cười.
Saito Ken đứng dậy, đem những thứ linh tinh trên bàn muốn dọn đi, gương mặt lấy lại nét cười như có như không, giọng điệu khôi phục sự tươi tỉnh, như là đang đùa:
– Chưa kịp hồi sinh lại bị chơi xỏ nữa rồi.