Ngươi Đừng Nhìn Bản Tôn Như Thế - Cá Bơi Ngửa - Chương 9
Có lẽ vì Vực sâu có dị động nên thời tiết ở Nhân giới cũng khắc nghiệt hơn không kém.
Tây Vu* vào đông, non xanh nước biếc phủ thêm một gam xám trầm u ám của ngày giá rét. Tuy không có tuyết rơi như ở Ma giới nhưng gió mùa Đông Bắc heo hút thổi tạo cảm giác buốt đến tận xương.
(Tây Vu: Tên gọi của Hà Giang ngày xưa.)
Sông Nho Quế xanh biếc, một chiếc thuyền độc mộc chầm chậm trôi giữa dòng nước êm.
Trên thuyền có hai người. Nam nhân bạch y lười biếng ngồi trước mũi thuyền, tay chống cằm lơ đãng nhìn theo dòng nước. Người còn lại đang tĩnh tọa ngay phía sau, dáng ngồi thẳng tắp đoan chính.
Đi thuyền trên sông Nho Quế cùng với Ma Tôn đúng thật là nhàn. Người bình thường phải chèo mỏi cả tay, thế mà Ma tôn chỉ cần búng tay một cái là thuyền độc mộc giống như gắn thêm động cơ phản lực, muốn đi nhanh thì đi nhanh, muốn chậm liền có thể chậm.
Một giây trước Cơ Phượng vừa mới mạnh miệng nói muốn hít chút gió trời cho khỏe người. Tử Hạo vừa thu kết giới lại, hắn liền lạnh đến rụt cổ.
Cơ Phượng thu người vào trong lớp áo lông ấm áp, chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng. Hắn hắt xì hơi một tiếng, quay lại nhìn Tử Hạo đang tĩnh tọa, muốn nói lại thôi.
Ngay từ khi Cơ Phượng lấm lét nhìn mình, Tử Hạo đã phát hiện ra rồi. Y mở mắt, giả bộ ho hai tiếng:
– Ngươi có thấy lạnh không?
Cơ Phượng run rẩy trả lời:
– Ta không lạnh.
Giọng nói run run, còn mơ hồ nghe thấy tiếng hàm răng đập vào nhau lập cập.
Tử Hạo nhìn vẻ lạnh muốn chết của hắn mà vẫn cố sĩ diện, vất vả lắm mới nhịn được cười. Y lại ho khụ khụ hai tiếng, khổ sở nói:
– Nhưng bản tôn lạnh.
Cơ Phượng chỉ chờ có thế, mừng rỡ nói:
– Vậy…vậy ngươi mở lò sưởi lên đi.
Lạnh đến nỗi nói lắp luôn.
Tử Hạo trầm thấp cười một tiếng. Giọng nói trầm khàn giống như có âm rung truyền vào tai Cơ Phượng, thanh âm hay đến mức làm lòng người ngứa ngáy.
– Tuân lệnh công chúa.
Dạo này bị Tử Hạo gọi là công chúa quá nhiều, hắn đã sớm miễn dịch với cách gọi này, chẳng tỏ vẻ gì mà chống cằm ngắm cảnh sông nước.
Năng suất làm việc của Tử Hạo rất cao. Hắn búng tay một cái là có kết giới, lại gọi lửa địa ngục ra ngoài, không gian liền ấm áp hơn không ít.
Cơ Phượng không hề keo kiệt khen:
– Ngươi làm tốt lắm.
Tử Hạo – Ma tôn cao cao tại thượng của Ma giới lại vui vẻ giống như nhân viên nhỏ được sếp lớn khen thưởng:
– Cảm ơn công chúa.
Cơ Phượng phất phất tay.
Hắn chữa lành mắt đã được một khoảng thời gian. Mấy tuần này Tử Hạo đưa hắn đi đây đi đó ngắm cảnh non nước hữu tình, cuộc sống an nhiên tự tại đến cực điểm.
Cơ Phượng rảnh rỗi, Tử Hạo cũng đồng dạng nhàn tản ở bên cạnh hắn không rời. Trông y tiêu dao tự tại tới mức có nhiều lúc Cơ Phượng hoài nghi y có thật là Ma tôn của Ma giới? Không phải xử lí chút chuyện chính sự nào hay sao?
Lúc Cơ Phượng đem thắc mắc này nói ra, Tử Hạo ngay lập tức biến ra thêm một “Tử Hạo” thứ hai mặt mày cử chỉ giống y như đúc, dọa Cơ Phượng sợ hết hồn.
Hắn thầm nghĩ người có tu vi thật tốt. Có thể vừa chơi vừa hưởng thụ cùng một lúc theo đúng nghĩa của nó. Hắn cũng biết thuật pháp thế này thì tốt quá rồi.
Thế nhưng Tử Hạo nói với Cơ Phượng.
– Thân thể này của ngươi không thể tu luyện.
Vì câu nói này mà Cơ Phượng dỗi Tử Hạo hẳn nửa ngày trời. Y phải cho hắn ăn một bữa toàn thịt không rau mới hết giận.
Đi thuyền trên sông Nho Quế cả nửa ngày trời Cơ Phượng đã sớm đói bụng, Ma tôn mang hắn vào thành tìm tửu lâu ăn bữa trưa.
Huyện Tây Vu cách kinh đô của Nhân tộc khá xa. Dân số ở đây không đông đúc lắm. Vào mùa lạnh, ngoài đường càng thưa thớt người qua lại hơn.
Cơ Phượng cùng Tử Hạo vào tửu lâu lớn nhất nơi này. Bên trong vậy mà có không ít khách quan, không khí ồn ào náo nhiệt.
Tiểu nhị thấy hai vị công tử xiêm y đẹp đẽ, nhất là vị tiểu công tử kia khoác áo choàng dài bằng lông hồ ly, trong ngực còn ôm hỏa ngọc người người khát cầu thì thái độ càng đon đả hơn. Cơ Phượng chọn một bàn trên lầu có tầm nhìn bao quát cả tửu lâu, lại gọi một ít món ăn đặc sản cùng một hũ rượu sơn tra*.
(*sơn tra còn được gọi là táo mèo)
Cơ Phượng trong lúc chờ đồ ăn đã lân la làm quen vị thư sinh ngồi một mình ở bàn bên cạnh. Thư sinh áo lam cầm theo thẻ trúc tên Chu Thi, đang trên đường tới kinh đô để tham gia kỳ thi Hội.
Cơ Phượng tìm được người tán gẫu thì vô cùng cao hứng hỏi chuyện. Chu Thi cũng biết không ít, nói rằng tửu lâu này đông khách nhân đến thế, nguyên nhân là bởi có người kể chuyện rất hay.
Chu Thi càng nói càng hăng, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể:
– Hắn ta quen biết rất nhiều kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ, đến chuyện Ma tôn bị chột một mắt, tướng đi cà thọt cũng biết!
Tử Hạo: “…”
Cơ Phượng: “…”
Hắn liếc nhìn “Ma tôn mắt chột” trong lời đồn đang bình tĩnh uống trà bên cạnh, cảm thấy vô cùng muốn cười.
Cơ Phượng rất có hứng thú, tỏ ra ngạc nhiên hỏi:
– Ồ, thật vậy sao? Còn chuyện gì nữa không?
Chu Thi vỗ thẻ trúc cái “đét” vào đùi, khẳng định chắc nịch:
– Chắc chắn là thật! Còn nữa, dạo gần đây tiên sinh còn kể chuyện Bạch Hạc môn, Côn Sơn môn có đệ tử bị Ma đầu hại chết. Thủ pháp rất tàn bạo. Tên Ma tôn này quả là không bằng cầm thú!
Tử Hạo “không bằng cầm thú”: “…”
Cơ Phượng ở Ma cung một thời gian, lúc hàn huyên với Tần Mạch đã biết thực hư câu chuyện. Thế nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ vẻ bức xúc, học theo Chu Thi vỗ đùi cái đét:
– Đáng giận vậy sao? Còn chuyện gì nữa không?
Chu Thi kéo hẳn ghế sang ngồi cạnh Cơ Phượng, thấp giọng hơn chút ít:
– Còn chuyện tình giữa Ma tôn và tam công chúa, ngươi đã nghe qua bao giờ chưa?
Trên đầu Cơ Phượng xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn.
Hả?
Liên quan gì đến hắn? Đang nói chuyện Ma tôn sao tự nhiên lại nhắc đến tam công chúa rồi?
Chu Thi chưa phát hiện vẻ mặt đóng băng của hắn, tiếc hận nói:
– Ngươi có phải người Bắc Phong quốc không vậy? Chuyện lớn thế mà còn không biết.
Cơ Phượng cười ngượng, bảo hắn ta kể tiếp đi.
– Để ta nói cho mà nghe, chuyện này phỏng chừng cả Bắc Phong quốc đều rõ cả. Ngươi có biết gì không? Ba đời đế vương Bắc Phong quốc chết dưới tay của tam công chúa rồi đấy!
Chu Thi tự nhiên lấy chén trà của Cơ Phượng uống một ngụm cho nhuận giọng:
– Tên Ma tôn không bằng cầm thú kia cùng công chúa có gian tình. Đã ba năm rồi, trung thu năm nào cũng đòi mang công chúa đi. Hoàng tộc Bắc Phong quốc cũng trọng tình trọng nghĩa nên không giao người. Thế là ba đời đế vương năm nào cũng phải bỏ mạng. Là Ma tôn ra tay cả đấy!
Cơ Phượng khó hiểu hỏi:
– Ma tôn nếu ngay cả đế vương cũng có thể giết, vậy việc bắt đi một công chúa cỏn con cũng đâu là gì so với hắn?
Chu Thi đột nhiên cảm giác tỉnh ngộ:
– Ừ nhỉ?
Cơ Phượng đang cảm thấy có cơ hội khai sáng cho người trước mặt thì mừng lắm, đang định tiếp tục làm công tác tư tưởng thì lại nghe Chu Thi nói:
– Nhưng Ma tôn là một tên Ma đầu biến thái thích giết chóc. Ai mà hiểu được mạch suy nghĩ của hắn ta chứ!
Cơ Phượng cạn lời, một vẻ mặt vị huynh đài này thật hết thuốc chữa mà nhìn Chu Thi.
Chu Thi nói một lèo mới nhớ ra chưa biết Cơ Phượng là ai, ngượng ngùng hỏi:
– Vị huynh đài này là người ở đâu thế? Xin hỏi quý danh của huynh là gì?
Cơ Phượng mỉm cười nói:
– Quê gốc của ta ở kinh đô, mới chuyển về Ma giới được gần một tháng.
Chu Thi nghe đến “Ma giới” thì đơ luôn, một biểu cảm sượng trân nhìn Cơ Phượng.
– Ta tên Cơ Phượng, là tam công chúa huynh vừa kể đấy.
Hắn ghé sát vào Chu Thi đang ngồi đó:
– Huynh biết nam nhân áo đen ngồi cạnh là ai không? Y tên Tử Hạo, là Ma tôn “không bằng cầm thú” huynh nói đó.
Chu Thi: “…”
_____
[Nhật ký đổ bóng của Ma tôn, trang x
Trời âm u.
Bản Tôn muốn gọi Xích Viêm ra đánh mông cái tên thư sinh mặt trắng này! Hắn ta vu oan cho bản Tôn trước mặt vợ, đã ngồi sát vào vợ lại còn uống trà của vợ!!! Thật là đáng giận!]