NGƯỜI ĐẸP YẾU ĐUỐI HƯỚNG NỘI ĐƯỢC CHÚ NHỎ GÁNH LÊN ĐỈNH TRONG SHOW THIẾU NHI - Chương 1 - Tuổi Thật Là Bốn, Tuổi Mụ Là Bốn Mươi
- Trang Chủ
- NGƯỜI ĐẸP YẾU ĐUỐI HƯỚNG NỘI ĐƯỢC CHÚ NHỎ GÁNH LÊN ĐỈNH TRONG SHOW THIẾU NHI
- Chương 1 - Tuổi Thật Là Bốn, Tuổi Mụ Là Bốn Mươi
“Ai mà biết, chắc là lại lén trốn trong phòng xem mấy thứ phim đó chứ gì?”
“Chậc, sức khỏe đã không tốt còn thích xem thứ thấp kém đấy… nếu để cậu Cung biết, có khi sẽ…”
“Cậu Cung chẳng thèm để ý tới cậu ta đâu.”
Cảm giác ngạt thở tới suýt chết dần biến mất, tiếng thì thầm bàn tán từ mơ hồ đến rõ mồn một từ từ truyền vào tai Ôn Trúc Sâm, kéo tâm trí cậu về lại hiện thực.
… Không phải cậu đã mất thính lực vì dây thần kinh bị phá hủy do khối u chèn ép rồi hả?
Sao giờ lại nghe được âm thanh thế này? Mà ai đang nói chuyện vậy?
Sự trở lại của thính giác đã lâu không gặp khiến Ôn Trúc Sâm có chút hoang mang, nhất thời không biết làm thế nào.
Cậu muốn trợn trừng hai mắt, nhưng lại bỗng cảm nhận được ánh sáng chói lóa tỏa ra từ bóng đèn gắn trên trần nhà… Thị lực cũng khôi phục rồi ư?
Rốt cuộc là chuyện gì thế này.
Trong cơn mơ màng, Ôn Trúc Sâm chỉ có thể vừa nhẹ nhàng đảo quanh đôi mắt dưới lớp mí mắt mỏng manh, vừa suy đoán về tình hình của mình hiện tại.
Đúng lúc này, bên tai cậu vang lên một giọng nữ.
“Majordomo (quản gia), hình như… cậu Ôn tỉnh lại rồi.”
Giọng nói ấy thật dịu dàng, cực kỳ nghiêm túc báo cáo lại tình hình trước mắt, nhưng thoạt nghe có vẻ người nói không quá thành thạo tiếng Trung thì phải.
Ngay giây sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có người bước vào.
Giọng nữ kia lại vang lên: “Majordomo, ông nhìn cậu Ôn đi, trư mắt của cậu ấy đang cử động đó.”
Ôn Trúc Sâm đang thong thả đảo mắt: “…”
“Gloria, không thể nói cậu Ôn như vậy, là tròng mắt mới phải.” Người đàn ông trung niên được gọi là majordomo lên tiếng đính chính.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người kia, Ôn Trúc Sâm vốn đã mệt mỏi không chịu nổi tất nhiên sẽ không chọn lúc này để mà mở mắt tỉnh lại rồi đẩy bản thân vào thế bí, thế là cậu tiếp tục nhắm nghiền hai mắt, tìm lời giải đáp cho vấn đề nan giải trước mặt.
Bỗng, trong đầu cậu chợt xuất hiện vài hình ảnh ngắt quãng.
[“Két…”
Theo tiếng cười sang sảng của một người đàn ông, cánh cửa dẫn vào sảnh lớn của câu lạc bộ tư nhân cao cấp xa hoa lộng lẫy được mở ra từ bên ngoài.
“Y Y, Địch Địch, Cát Cát, Mao Mao, vài ngày không gặp, có nhớ anh Ông không nè?”
“Anh Ôn đấy hả?! Tất nhiên là nhớ rồi, Mao Mao nhớ anh Ôn đến chết đi được luôn ấy.” Cậu thiếu niên tên Mao Mao ngạc nhiên bật dậy khỏi ghế salon, bước nhanh tới bên cạnh Ôn Trúc Sâm, ôm lấy cánh tay cậu làm nũng: “Anh Ôn, sao lâu vậy rồi mà anh không chịu tới thăm bọn em vậy?”
“Thấy không khỏe trong người nên ở nhà nghỉ vài ngày ấy mà.” Chàng thanh niên gỡ kính râm xuống, để lộ đôi mắt xinh đẹp xen lẫn chút mỏi mệt.
Cậu ta ho nhẹ vài tiếng, thuận theo lực đỡ của Mao Mao mà ngồi xuống ghế salon.
Tuy là vì tiền tài và quà cáp nên mới tỏ ra ân cần, nhưng khoảnh khắc gương mặt chim sa cá lặn không ai sánh bằng của Ôn Trúc Sâm xuất hiện, Mao Mao vẫn không kiềm được mà thoáng sững người, trái tim bé bỏng cũng hẫng một nhịp.
“Ồ, anh Ôn thấy khó chịu trong người hả? Thế…”
Ôn Trúc Sâm bình tĩnh phất tay, cười bảo: “Không sao, giờ đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Cát Cát can đảm hơn Mao Mao một chút, thấy tâm trạng Ôn Trúc Sâm hôm nay không tệ, bèn vội vàng cởi áo khoác ra, híp mắt tiến lại gần.
“Anh Ôn mau tới đây đi, người ta muốn kiểm tra cơ thể anh một lượt, có được không ạ…”]
“Ha…!”
Ôn Trúc Sâm độc thân suốt hai mươi năm kể từ khi còn trong bụng mẹ thật sự chịu không nổi kích thích mãnh liệt như vậy, vội cưỡng chế bản thân mở mắt, đơn phương cắt đứt quá trình vô số hình ảnh ngắt quãng không ngừng hiện ra trong đầu. Cậu còn chưa kịp cảm thấy hoa mắt vì bị ánh sáng chói lóa trên trần nhà rọi thẳng vào thì đã phải giơ tay lên đè chặt lại lồng ngực đang nhói đau, còn liên tục ho khan: “Khụ khụ khụ…”
Hóa ra sau khi phẫu thuật thất bại, cậu không chết mà xuyên vào trong một quyển tiết thuyết!
Thấy Ôn Trúc Sâm bất ngờ tỉnh dậy còn xuất hiện phản ứng kịch liệt như thế, người làm đứng ngoài cửa lập tức bị dọa sợ.
“Majordomo!”
“Cậu Ôn!”
“Cậu Ôn, cậu bị sao vậy?!”
“Mau gọi bác sĩ tới đây!”
Tiếng bước chân dồn dập từ từ lại gần.
Chỉ lát sau, Ôn Trúc Sâm cảm giác được tay chân của mình bị ai đó nắm lấy, kế tiếp, dụng cụ lạnh lẽo dán lên phần da thịt trước ngực ngay phía trên trái tim cậu.
Xúc cảm lành lạnh khiến cơ thể cậu vô thức rụt lại, nhưng lập tức bị người ấn vai giữ chặt: “Cậu Ôn, bác sĩ sẽ khám xong ngay thôi, đừng sợ.”
Căn biệt thự cách nội thành tương đối xa này không chỉ sở hữu diện tích lớn kinh khủng mà còn có cả một đội ngũ bác sĩ khám chữa bệnh chuyên nghiệp với đầy đủ thiết bị tân tiến, mục đích là để phòng ngừa người trong biệt thự xảy ra chuyện gì đó không may.
Vị bác sĩ đang khám cho Ôn Trúc Sâm lúc này chính là một trong số đó.
“Hiện cậu Ôn đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, xin mọi người cứ yên tâm.” Lát sau, bác sĩ bảo trợ lý gỡ thiết bị kiểm tra xuống khỏi người cậu, rồi rời khỏi phòng.
Người đàn ông trung niên đáp lại: “Vất vả cho ông rồi.” Sau đó đưa mắt nhìn về phía Ôn Trúc Sâm: “Giờ cậu Ôn thấy trong người thế nào…”
Còn chưa dứt câu, Gloria vừa rời đi đã quay lại, vừa gõ nhẹ cửa phòng, vừa cất giọng cung kính: “Majordomo, ông chủ gọi tới ạ.”
Nghe thế, người đàn ông trung niên khẽ gật đầu với Ôn Trúc Sâm, tỏ ý xin lỗi: “Cậu Ôn, tôi xin phép đi nhận điện thoại của ông chủ trước đã.”
Lúc này, Ôn Trúc Sâm vẫn còn bàng hoàng vì chuyện khôi phục thị lực, đang cúi gằm mặt nhìn ngón tay của mình tới ngây người, nên khi nghe thấy những lời người kia nói, cậu cũng chỉ vô thức gật đầu, kèm theo tiếng “Ừm” nhỏ đến độ gần như không nghe thấy.
Mọi người lui ra ngoài, nhường lại không gian tĩnh lặng cho chủ nhân căn phòng.
Đầu óc Ôn Trúc Sâm vẫn còn rất hỗn loạn, thế nên không gian yên tĩnh xung quanh vừa hay cho cậu cơ hội suy nghĩ cẩn thận về tình huống trước mặt.
Không ngờ ngay lúc cậu định tựa người vào gối ôm đặt phía sau thắt lưng để nghỉ ngơi trong chốc lát thì một đống hình ảnh ban nãy lại ùa vào đầu cậu như thủy triều dâng cao.