Người Chơi Không Thể Thăng Cấp - GaVinGi - Chương 1: The Player Who Can"t Level Up (1)
“Mọi người làm tốt lắm”
“Các cậu vất vả rồi.”
“Ngon lành!”
“Đi giết goblin giờ đã là nhiệm vụ khá là dễ rồi đó!”
Những người chơi vừa tán dóc vừa buôn vũ khí xuống. Người hướng dẫn là người cuối cùng bỏ kiếm
“Ai cũng đã thăng cấp rồi đsung không?” Guide hỏi.
“Vâng,” mọi người đồng thanh trả lời
“Mặc dù chúng ta không giết nhiều lắm, nhưng cấp độ cứ tăng vùn vụt ấy,” một người nào đó trong nhóm người lên tiếng.
“Đó là vì các bạn vẫn còn ở cấp độ thấp, nên việc thăng cấp sẽ nhanh hơn.” Người hướng dẫn nhìn xung quanh và tiếp tục nói, “Vậy nhé, chúng ta sẽ lên tầng 2 vào ngày mai.”
“Vâng ạ!”
“Tôi sẽ gặp các bạn tại cổng vào sáng mai.” Người hướng dẫn tạm biệt và rời đi đầu tiên. Những người chơi khác vẫn còn đang dọn đồ, khi anh ta đi khuất, họ bàn đầu bàn tán.
“Vậy ra anh ấy là cái người nổi tiếng đấy à?”
“Chứ còn gì nữa.”
“Ê, tui cũng nghe nói tới á!”
Cái xác của con goblin đã biến mất, để lại một viên pha lê đục ngầu. Một người chơi cầm nó lên và nói, “Tôi không chắc tin đồn có đúng không, nhưng nó nói là anh ta không thể thăng cấp được.”
“Gì cơ?” một người nào đó lên tiếng.
“Anh ta là một người chơi không thăng cấp được. Tôi biết là hệ thống xếp hạng không dựa trên số cấp độ, nhưng mà nếu có, thì anh ta chắc kèo là đứng bét luôn.”
“Thiệt luôn? Sao mà một người lại không thể thăng cấp được?”
“Thì đó. Có tin đồn khác là anh ta có kỹ năng độc nhất. Nhưng mà nếu vậy thì hắn bỏ thời gian ra giúp mấy đứa newbie như chúng ta làm gì?” người đàn ông cầm viên pha lê nói.
“Đúng thế thật”. Ai cũng có vẻ thắc mắc, nhóm người chơi mới gật đầu và nhìn về hướng mà người hướng dẫn đã bỏ đi.
* * *
Gi-Gyu, người hướng dẫn vừa được nhắc đến, hiện đang bận rộn kiểm tra lịch trình của mình. Anh ta đã xong việc hướng dẫn cho ngày hôm nay, có nghĩa là giờ đã đến lúc đi săn.
Gi-Gyu quan sát khu rừng thật kĩ càng. Anh ta đã thực hiện việc này trong suốt 5 năm qua, đều đặn như một cái đồng hồ vậy. Mỗi ngày, anh đều để ý hướng dẫn những người chơi mới leo Tháp; sau đó, anh sẽ dành phần lớn thời gian còn lại để đi săn. Anh đã làm điều ngày mỗi ngày, kể từ khi lần đầu tiên đặt chân vào tòa Tháp với vai trò là một người.
Gi-Gyu hướng thẳng đên khu vực đi săn của mình, một chỗ ít ai để ý. Trong quãng thời gian 5 năm đi leo tháp, anh đã để ý một góc nhỏ, nơi mà anh có thể yên tâm mà săn quái. Có vẻ như chưa có ai phát hiện ra nơi này cả, đó là một nơi khá kín đáo.
Cái góc này là nơi mà mỗi ngày, một con goblin sẽ xuất hiện vào cùng một thời điểm.
Hôm nay con goblin đó cũng hiện ra như mọi khi, chăm chú quan sát xung quanh.
“Krrrk? Krrrk?”
Schwing!
Gi-Gyu tuốt gươm ra khỏi vỏ và lao đến con quái. Mọi bước chân mà anh ta đi đều chứa đầy sự cẩn thận.
“Một đòn tấn công bất ngờ từ điểm mù của con quái sẽ dễ dàng giết được nó.”
“Squeeakk!”, tuy nhiên, còn goblin lại phát hiện được Gi-Gyu và rít lên.
“Tổ cha nó”.
Cuộc săn hôm nay lại mệt mỏi rồi đây. Đòn tấn công bất ngờ của Gi-Gyu có khả năng thành công, nhưng bạn biết rồi đấy, thường thì nó sẽ đầy vấn đề như này đây.
“Squeeakk!”
Né ngọn giáo đang lao đến, Gi-Gyu nhảy về phía con quái.
Sau một giờ dài đằng đẵng, Gi-Gyu đã kiệt sức. Anh đã săn goblin tại choõ này đã 5 năm rồi, và lẽ mọi chuyện giờ phải rất dễ dàng. Nhưng anh cũng phải mất tận một giờ chỉ để giết được một con.
Gi-Gyu đã luyện tập rất chăm chỉ để tăng thể lực của mình. Tuy nhiên, nó không hề có tiến bộ, điểm thể lực không hề được cộng thêm.
Khi tòa Tháp và Cổng lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, có những người đã được thức tỉnh, gọi là người chơi. Đó là những nhóm người vô cùng mạnh mẽ. Và cũng là những người duy nhất được tiếp cận tòa Tháp và đóng Cổng,
Bây giờ, thế giới để quá phụ thuộc vào các người chơi, và không thể sống thiếu họ. Một người chơi thường rất được coi trọng và nắm giữ một khối lượng tài sản khổng lồ, có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế thế giới. Vậy nên, khi Gi-Gyu được lựa chọn thành một người chơi, anh đã rất phấn khích.
“Màn hình trạng thái.” Nằm dưới dất, Gi-Gyu gọi lên bảng trạng thái của mình.
[Level 1]
[Kỹ năng độc nhất? ]
Anh vẫn dậm chân ở cấp độ 1, và kỹ năng độc nhất thì vẫn không biết nó là gì. Nhìn vào bảng trạng thái, Gi-Gyu cau mày ngao ngán.
Một kỹ năng độc nhất là một thứ mà chỉ có những người được lựa chọn mới đạt được. Thường thì chúng là những kỹ năng đặc biệt được thức tỉnh để trở nên mạnh mẽ hơn. Gi-Gyu là một người như vậy, nhưng ác cái là, anh hoàn toàn không biết kỹ năng của mình nó như thế nào. Kỹ năng độc nhất của anh hiện vẫn còn đang là một bí ẩn, mặc cho anh cố gắng tìm hiểu nó đến như nào. Khi Gi-Gyu trở thành một người chơi với kỹ năng độc nhất, anh tin rằng cuộc đời của mình sẽ bước sang trang mới, nhưng đời không như là mơ.
“Ai mà ngờ được sẽ có một người chơi như mình cơ chứ?” Gi-Gyu lẩm nhẩm. Anh là một trong số những người được chọn với kỹ năng độc nhất đây. Nhưng mà cái kỹ năng chết tiệt đấy là gì thì không ai biết, cấp độ thì không tăng được, và năng lực thể chất thì không khác gì người bình thường cả. Tất cả các yếu tố đó khiến cho Gi-Gyu trở thành một người chơi độc nhất vô nhị.
Cổng dẫn vào Tháp tọa lạc tại chi nhánh Seoul của Hiệp hội người chơi.
“Đây là lương tháng này của cậu.”
“Cảm ơn anh.”
Gi-Gyu nhận 3 tờ 50.000 won. Đối với anh, đây là số tiền khá lớn. Gi-Gyu là người hướng dẫn tân thủ trong Tháp. Công việc của anh là hướng dẫn những người chơi vừa được thức tỉnh, giới thiệu về những cơ chế hoạt động và cách chiến đấu nói chung. Anh sẽ đồng hành cùng họ trong 4 tầng đầu tiên của Tháp, đó gọi là những tầng hướng dẫn.
Gi-Gyu phàn nàn, “Chán thật.. càng ngày càng ít khách.”
Hiện tại, số lượng người chơi mới thuê dịch vụ hướng dẫn đã giảm nhiều. Đó là vì giờ có nhiều công hội tự mình đào tạo những người chơi này, nhằm thu hút thêm thành viên đến với hội. Những người mới thì thích cách làm việc của những hội đó hơn là là những Hiệp hội hướng dẫn như này. Việc gia nhập Hội cũng giúp họ tham gia vào các cuộc săn dễ dàng hơn, sau khi đã hoàn thành các tầng hướng dẫn.
Thật kông may là điều đó cũng đồng nghĩa với việc Gi-Gyu có ít việc hơn. Anh nhứo về cái thời mà vẫn còn sống khá dư giả với việc làm hướng dẫn viên cho hiệp hội.
“Haa..” Gi-Gyu thở dài. Thu nhập của anh đã giảm nhiều, cấp độ thì chả tăng. Anh cần phải kiếm nhiều hơn thế để có thế trả được viện phí cho mẹ, tiền thuê nhà và nhiều chi phí khác.
“Kiểu này thì mình phải đi kiếm việc làm thời vụ thôi”. Gi-Gyu chán nản. Có khi anh phải dừng vệc đi săn lại và kiếm một việc làm thêm khác. Anh biết rằng mình sẽ không thể sống bằng đồng lương của người chơi được nữa.
Gi-Gyu đi thẳng đến phòng kế toán gần đấy. Bất cứ khi nào một con quái bị giết ơt trong Tháp hoặc ở Cổng, một viên pha lê sẽ rớt ra. Thu nhập chính của người chơi đến từ việc đổi ra tiền từ những viên pha lê này.
“20.000 won nhé.” (Khoảng 350k VND)
Khi giết goblin thì chỉ toàn rớt ra pha lê bé tí tẹo, nên anh cũng không kiếm được bao nhiêu. Gi-Gyu quay đi sau khi nhét tiền vào trong túi. Đến lúc về nhà rồi.
* * *
Nhà của Gi-Gyu nằm trong một khu tập thể cũ nát; và thậm chí phòng của anh còn ở tầng gác thượng trên cùng. Anh về nhà với một nụ cười rạng rỡ.
“Con về rồi đây!” Gi-Gyu chào.
“Về rồi đấ hả con!” Mẹ anh chào lại,
“Hôm nay mẹ vẫn khỏe chứ? Anh hỏi.
” Mừng anh về nhà. “Yoo-jung, em gái của anh lên tiếng.
Trong một góc của căn hộ bé nhỏ này, có một chiếc giường y tế cho mẹ của Gi-Gyu nằm nghỉ. Bà đã bị liệt nửa thân dưới do một vụ tai nạn trong quá khứ.
” Oppa nè, anh chưa ăn gì đúng không? Em làm món gì cho anh ăn nhé. “Yoo-Jung bảo.
” Cũng được “Gi-Gyu trả lời trong khi đi đến giường của mẹ mình và mát-xa cho bà. Đây là công việc hàng ngày của anh sau khi đi làm về. Mẹ anh đã bị liệt do chấn thương cột sông, và bà cần phải được mát-xa mỗi ngày để tránh việc cơ bắp bị teo lại.
” Xin lỗi con nhé, Gi-Gyu. “Mẹ anh bỗng nói,
” Có gì đâu mà phải xin lỗi hả mẹ, “anh an ủi mẹ mình.
Bố của Gi-Gyu đã qua đời do tai nạn khi anh con nhỏ. Đó cũng chính là vụ tai nạn khiến mẹ anh trở nên như thế này. Sau khi bố mất, Gi-Gyu phải trưởng thành hơn để có thể chăm lo cho mẹ và em gái của mình. Khi Gi-Gyu vẫn còn rất nhỏ, anh đã phải ra đời bươn chải để có thể lo từng bữa ăn cho gia đình mình.
Anh đã sớm học được sự tàn nhẫn của thế giới tư bản. Anh sống trong một thế giới mà sự chữa trị chỉ dành cho người có tiền, vậy nên Gi-Gyu đã bỏ học và đi kiếm việc làm. Anh dành những năm tháng đẹp nhất của đời người để đi làm thêm bán thời gian, làm bất cứ việc gì. Và khi mà anh đã nghĩ rằng có khi mình sẽ phải dành hết phần đời còn lại để đi giao hàng và làm việc bán thời gian, anh đã được thức tỉnh thành một người chơi.
” Quả là một thế giới bất công. ;
Gi-Gyu chán chường khi nghĩ về quá khứ của mình. Cùng lúc đó, anh với lấy cái khăn ướt mà Yoo-jung đưa cho, nhẹ nhàng lau lưng của mẹ mình.
“Oppa, đồ ăn nấu xong rồi đấy!” Yoo-jung gọi ra.
“Ra ăn đi con. Trông con mệt rồi đấy.” mẹ anh thúc giục
“Vâng ạ,” Gi-Gyu trả lời
Yoo-Jung bày cơm ra bàn, cùng với đó là kimchi và trứng chiên.
“Em lấy trứng ở đâu ra vậy?”
“Con gà tụi em nuôi trên trường đẻ đấy, nên là em thó được mấy quả. Hehe!” Yoo-jung vừa trả lời vừa cười lớn, làm cho mọi mệt mỏi của Gi-Gyu đều tan biến.
“Anh cảm ơn. Nhìn cũng ngon đây,” Gi-Gyu nsoi với vẻ biết ơn.
“Ăn lẹ đi anh.”
Beep!
Anh ngồi xuống và bật cái TV cũ lên. Sau rất nhiều năm, việc này cứ như được lập trình sẵn vậy. Cứ mỗi tối, anh sẽ xem kênh Người chơi trong khi ăn, khi mà đây là nguồn thông tin duy nhất để anh cóp nhặt kinh nghiệm từ những người chơi khác trên thế giới.
– Hội Angela để thông báo kế hoạch khám phá tầng 75
– Thật ra, Họ tính chinh phục luôn tầng 75, là tầng cao nhất hiện tại.
– Hmm..
Hội Angela là một hội quốc tế, có thứ hạng top 3 thế giới. Nó được lãnh đạo bởi một chủ Hội người Hàn, tên là Lee Sun-Ho. Anh ta là một người chơi hạng cao và là một người được chọn, sở hữu năng lực độc nhất. Đáng ngạc nhiên là anh ta chỉ ở tầm tuổi của Gi-Gyu, nhưng đã nằm trong số những người mạnh nhất nhân loại.
– Họ thông báo rằng họ sẽ tổ chức một buổi lễ ra quân tại Cổng Seoul vào sáng mai.
– Ồ, một sự kiện lớn đấy!
Thật đúng vậy. Vị anh hùng của chúng ta là niềm tự hào của người dân Hàn Quốc trên toàn thế giới.
– Mong là anh ấy sẽ thành công chinh phục tầng thứ 75.
– Đến với tin tiếp theo của chúng ta nào.
– Thôgn tin tiếp theo liên quan đến Cổng, và nó có thể khiến các bạn sốc đấy. Họ đang nhắm đến một Cổng cấp S ở Hoa Kỳ!
– Gì cơ?
Một phát thanh viên tỏ ra bàn hoàn.
Trong cả lịch sử loài người, chưa một Cổng cấp S nào được chinh phục cả. Việc đóng một Cổng cấp S sẽ cần đến tận 10 người chơi cấp cao.
– Hiện tại, Chính phủ Hoa Kỳ đã gửi thư nhờ hỗ trợ cho Hiệp hội người chơi hàn Quốc. Trong thư có ghi rõ quyền lợi được chia sẻ cho các người chơi tham gia chinh phạt.
– Ngoài thông báo của Hội Angela, tin tức vừa rồi đã làm rộ lên sự thích thú trong cộng đồng người chơi.
– Hoàn toàn đồng ý.
– Along with Angela Guild’s announcement, such news must be causing incredible excitement among the players.
– Yes, I agree.
Beep!
Gi-Gyu tắt Tivi. Đây đều là tin tức quan trọng, nhưng không phải là vấn đề mà anh quan tâm.
“Anh vừa gởi tiền cho chuyến đi du lịch của trường đó, đi chơi vui vẻ nhé Yoo-jung”. Gi-Gyu nói
“G.. Gì cơ ạ?” Yoo-jung tỏ ra ngạc nhiên.
Khi Yoo-jung nhìn anh với ánh mắt bối rối, Gi-Gyu nói thêm, “Mẹ đi ngủ rồi, nên nói nhỏ thôi. Em có chuyến đi du lịch cùng trước vào ngày mai mà đúng không? Sao không nói cho anh biết?”
“Ừ thì..” Yoo-jung ấp úng.
“Là vì anh kiếm ít tiền quá hả?”, Gi-Gyu hỏi.
“Sao anh lại thế chứ?” Yoo-jung hét lên một cách giận dữ. Khi Gi-Gyu thấy mẹ mình trở mình trên giường, anh nói với em mình “Ra ngoài nói chuyện đi.”
“V.. Vâng ạ”. Yoo-Jung đồng ý. Gi-Gyu dẫn em ấy lên tầng thượng, và cùng ngồi xuống mấy cái ghế đặt trên đấy.
“Anh biết lý do sao em không kể với anh, nhưng mà không nên như vậy. Chuyến đi du lịch của trường rất quan trọng mà,” Gi-Gyu tiếp tục câu chuyện “.
” Nhưng.. mà em đâu cần phải đi. Chỉ là nó hơi.. “Yoo-Jung cố gắng giải thích.
Gi-Gyu lắc đầu và nói,” hồi nhỏ anh char bao giờ có cơ hội đi mấy cái đấy cả. Yoo-Jung, em phải có một cuộc đời khá khẩm hơn anh, được làm những gì mà anh không thể làm. Hiện giờ thì khó khăn thật, nhưng anh chắc chắn sẽ trả hết nợ. Anh còn đang tiết kiện tiền học đại học cho em đây này. “
” Nhưng mà đại học thì.. “
” Anh không băt buộc em phải đi học đại học. Ý anh là nếu em muốn làm việc khác, em hoàn toàn sẽ nhận được sự hỗ trợ đến từ anh, với tất cả những gì anh có. Nhiệm vụ của anh cả là thế. “
Yoo-Jung cúi gằm mặt xuống.
” Em hiểu chưa, Yoo-Jung? “
” Rồi ạ.. “
” Anh có gọi y tá về nhà vào 3 ngày tới rồi, nên cứ tận hưởng chuyến đi hết mức đi. Đừng lo lắng quá. “
Sau đó, Gi-Gyu đưa cho em gái toàn bộ số tiền lương làm việc ngày hôm nay, và cả tiền bán viên pha lê nữa.
” Kh.. Không! Em không cầm tiền đâu.. “Yoo-Jung đẩy trả chúng ra.
” Cầm lấy đi. Chơi cho vui vào. Giờ thì soạn đồ rồi đi ngủ đi. “
” Oppa à.. “
” Nhanh lên! “
” Vâng ạ..”
Yoo-Jung đi vào nhà, và Gi-Gyu ngồi thẫn thờ một mình trong một thời gian rất lâu.