"Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn - Úc Vũ Trúc - Chương 20: Đá rơi
Đc: wattpad “tiemcanhnhadodo”
***
Với danh tiếng của Phó Chi và Triệu Trường Dư, mời Đông Hải Vương làm ông mối đúng là không khó.
Triệu Trường Dư chỉ chần chừ một chút liền gật đầu: “Cũng được.”
Triệu Hàm Chương không thích Đông Hải Vương cho lắm. Nhưng thấy Triệu Trường Dư đồng ý rồi thì cô không nói nữa.
Triệu Trọng Dư hơi cau mày, im lặng nhìn qua Triệu Trường Dư.
Phó Chi vô cùng vui vẻ trao đổi thiếp canh và con dấu với Triệu Trường Dư. Đang muốn bàn bạc kỹ hơn về hôn sự của hai đứa trẻ, như lễ thỉnh kỳ kế tiếp, yêu cầu về sính lễ. Nhưng còn chưa nói gì thì đã có hạ nhân chạy nhanh vào bẩm báo: “Lang chủ, thiên sứ đã mang thánh chỉ đến ở phía trước.”
Phó Chi liền dừng lại.
Triệu Trường Dư đứng dậy, nói với Triệu Hàm Chương: “Trên người con bị thương thì không cần ra tiếp chỉ, mời khách quý đến Hành Tri Viện, chiêu đãi cho tốt.”
Triệu Hàm Chương đứng dậy đáp ứng.
Triệu Trường Dư cùng Phó Chi nói: “Hôm nay tiếp đón không được chu đáo rồi.”
Phó Chi cười đáp: “Ngươi có việc thì mau đi đi, với ta không cần chú trọng những nghi thức xã giao này.”
Lúc này Triệu Trường Dư mới gọi Triệu Trọng Dư: “Đi, chúng ta ra tiếp chỉ.”
Vương thị chua sót trong lòng, không tình nguyện đi theo cùng ra ngoài. Triệu Hàm Chương vỗ vỗ tay nàng, nháy mắt ra hiệu với Thanh cô, để nàng trông kỹ Vương thị.
Triệu Hàm Chương đưa mắt tiễn bọn họ đi xa, lúc này mới quay đầu cười nói với Phó Chi, Phó Đình Hàm: “Phó Trung thư, mời.”
Phó Chi vẫn luôn để ý thần thái của nàng, thấy vẻ mặt nàng không hề thay đổi, thầm khen ngợi trong lòng. Ngay cả mẫu thân nàng cũng không thể làm như không có việc gì, nhưng nàng lại có thể thờ ơ như vậy, có thể thấy được tâm tính của nàng.
Phó Chi càng thêm hài lòng, cười ha ha cùng nàng đi Hành Tri Viện.
Nhưng ông cũng tinh ý, thấy tôn tử luôn quay đầu nhìn nàng, nên sau khi đến Hành Tri Viện, ông liền tùy ý mượn cái cớ: “Ta nhớ nhà con có trồng Nguyệt Quý, mùa này mà cắt vài cành về cắm bình, cũng là một loại thú vui khác.”
Triệu Hàm Chương liền dẫn Phó Đình Hàm đi cắt hoa.
Phó Chi đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ đi xa, vuốt râu cười nói: “Rất tốt, rất tốt.”
***
Quản gia đứng ở đằng sau ngó đầu qua nhìn: “Chân của Triệu Tam nương đã khỏi?”
Phó Đình Hàm cũng nhìn xuống chân của cô.
Triệu Hàm Chương: “Đã đỡ hơn nhiều, đi chậm một chút là không nhìn ra. Chắc qua hai ngày nữa là sẽ không còn vấn đề gì.”
“Nhưng cô vừa rồi là ngồi kiệu qua đây.”
Triệu Hàm Chương liền nhìn lên đầu anh: “Băng gạc hôm qua anh còn băng trên đầu đi đâu rồi?”
Phó Đình Hàm ho nhẹ một cái, sờ sờ đầu rồi quay mắt đi, nghĩ nghĩ thấy cây ngay không sợ chết đứng lại quay lại nhìn: “Tôi đây là vì giúp cô đạt được mục đích. Nếu thấy tôi bị thương, ông nội cô còn có thể đồng ý mối hôn sự này?”
Triệu Hàm Chương liền trỏ trỏ đầu gối mình cười nói: “Tôi đây cũng là vì tốt cho chúng ta. Tôi đang bị thương, có thể lấy được càng nhiều thứ. Cũng không biết bao giờ mới có thể quay về, phải tích lũy tài nguyên.”
Phó Đình Hàm vừa nghe vậy liền trầm ngâm do dự: “Nghe nói của hồi môn của cô rất nhiều, nhưng tôi bên này hình như không có tài sản riêng.”
Triệu Hàm Chương xua tay nói: “Đây cũng không phải của tôi, cuối cùng vẫn phải để lại cho mẫu thân và đệ đệ của nguyên chủ. Những thứ chúng ta cần vẫn phải tự mình kiếm, nhưng có thể dùng nhờ tài nguyên của họ trước.”
Triệu Hàm Chương tùy ý đưa tay kéo một cành Nguyệt Quý màu đỏ lại, cắt “tạch” một cái rồi hỏi: “Anh có muốn ra cổng thành xem thử nơi mà chúng ta rơi xuống không? Không biết xuyên không có yêu cầu đặc biệt về địa điểm hay không? Sau này chúng ta phải rời khỏi Lạc Dương nên phải điều tra rõ ràng càng nhanh càng tốt.”
“Vì sao phải rời khỏi Lạc Dương?”
Triệu Hàm Chương: “Không thể không rời đi, Lạc Dương sắp loạn, không phải nơi phù hợp để sống.”
Phó Đình Hàm biết bây giờ là thời đại loạn lạc, nhưng cũng không hiểu biết nhiều về lịch sử thời kỳ này. Anh hỏi Triệu Hàm Chương: “Sắp có chiến tranh à? Không phải Hoàng đế mới đăng cơ?”
Triệu Hàm Chương: “Anh không biết, trong thời đại này, ngoại trừ phía Nam còn tương đối an toàn, ở phía bắc không còn nơi nào yên bình có khả năng định cư lâu dài. Lạc Dương là đô thành của Đại Tấn, vì vậy càng hỗn loạn.”
Phó Đình Hàm đưa tay nhận lấy cành Nguyệt Quý cô vừa cắt: “Cô thật lòng cảm thấy chúng ta có thể quay về?”
Triệu Hàm Chương ngước mắt nhìn anh. Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc lâu, cô mới mím môi nói: “Vẫn phải thử một chút.”
Cô không có cảm giác mình thuộc về nơi này.
Phó Đình Hàm im lặng nhìn cô, nửa ngày sau mới gật đầu: “Được, tôi sẽ đi xem thử. Nhưng tôi không nghiên cứu nhiều về chuyện này, chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Triệu Hàm Chương đưa tay về phía anh: “Vậy chúng ta liền có chung mục đích, cùng nhau tìm con đường quay về. Hy vọng hợp tác vui vẻ.”
Phó Đình Hàm rũ mắt nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, giơ tay ra nắm lấy tay cô: “Hợp tác vui vẻ.”
Triệu Hàm Chương nhìn Phó Đình Hàm im lặng rũ mắt, nghi ngờ nói: “Phó giáo sư, có phải trước kia chúng ta từng gặp không?”
Phó Đình Hàm ngước mắt nhìn cô: “Đương nhiên, chúng ta là đồng nghiệp cùng trường, cho dù không phải cùng một khoa nhưng cũng sẽ gặp phải. Hơn nữa cô Triệu cũng thường ở thư viện.”
Triệu Hàm Chương nhìn mặt anh, dường như mơ hồ có gì đó từ sâu trong ký ức thoát ra, cô lắc đầu nói: “Không phải, nếu vậy thì chắc hẳn tôi chỉ nhận ra giọng nói của Phó giáo sư. Nhưng tôi cảm thấy trước khi tôi bị mù, tôi có lẽ cũng từng gặp anh.”
Phó Đình Hàm cúi đầu nhìn bàn tay vẫn còn đang nắm chặt không buông của cô, nhắc nhở: “Cô Triệu.”
Triệu Hàm Chương cúi đầu nhìn thấy, vội vàng rút tay lại: “Xin lỗi.”
Phó Đình Hàm khẽ cười với cô, muốn nhân cơ hội này bỏ qua vấn đề cô vừa nhắc đến.
Triệu Hàm Chương ngứa ngáy trong lòng, đang muốn tiếp tục hỏi rõ hơn, nhưng lại nghe thấy một tia âm thanh khác thường.
Triệu hàm chương nghiêng đầu lắng nghe một lúc, liền cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất.
Phó Đình Hàn cúi đầu nhìn theo cô: “Tìm gì vậy?”
Triệu Hàm Chương: “Hòn đá.”
Phó Đình Hàm vẻ mặt khó hiểu, lấy ra một hòn đá to bằng nắm tay trẻ con từ dưới cây Nguyệt Quý: “Hơi nhỏ một chút, được không?”
Triệu Hàm Chương đưa tay nhận lấy, cười nói: “Đủ dùng rồi.”
Cô áng chừng một chút, cũng không thấy cô dùng bao nhiêu lực, hòn đá liền bay đi, bay một vòng trên không trung, đập “bụp” một tiếng xuống sau núi giả ở cách đó không xa.
Đồng thời còn có tiếng kêu đau, sau đó là từng tiếng kêu ngạc nhiên vang lên.
Phó Đình Hàm:…
Triệu Hàm Chương vỗ vỗ tay, sau đó vẫy tay với Thính Hà đang đứng ở đằng sau, đợi nàng đi lên liền vịn vào người nàng: “Gọi bọn họ nâng kiệu vào, nói là ta bị hoảng sợ bong gân, còn đang bị thương giờ lại càng nặng hơn. Lát nữa đi nhà kho lấy một chút dược liệu quý.”
Thính Hà vui vẻ đáp “Vâng” một tiếng rồi kiễng chân muốn nhìn người phía sau núi giả.
Người phía sau núi giả hồi lâu cũng chưa ra. Triệu Hàm Chương khẽ nhíu mày, đang muốn để người qua đó xem, thì có một tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ đi ra từ sau núi giả, quỳ trên mặt đất không dám động đậy.
Triệu Hàm Chương thấy trên vạt áo nàng có dính máu, nhưng trên người không có vết thương, cô liền biết vết máu không phải của nàng. Hơn nữa theo phán đoán của cô, người sau núi giả có lẽ là chủ tử nhị phòng mới đúng.
Triệu Hàm Chương im lặng nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Phía sau núi giả còn có ai?”
Tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ nói: “Không… không có, chỉ có nô tì.”
Triệu Hàm Chương cũng không làm khó nàng, gật đầu nói: “Lui xuống đi. Mấy hôm trước trời mưa, đá trên núi giả bị lở. Các ngươi khi đi qua núi giả cẩn thận chút, đừng để bị đá rơi xuống đập vào người nữa. Nếu không lần sau cũng sẽ không may mắn như vậy.”
Tiểu nha đầu không nghĩ đến Triệu Hàm Chương sẽ bỏ qua nhẹ nhàng như vậy, sau khi ngây ra một lúc liền không ngừng đập đầu: “Vâng.”
_Hết chương _