"Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn - Úc Vũ Trúc - Chương 14: Thiếu niên
Đc: wattpad “tiemcanhnhadodo”
***
Thực ra Vương Huyền và Phó Trường Dung không có giao tình gì, nhưng so với hắn, một nữ lang như Triệu Hàm Chương trực tiếp đến nhà càng không hay.
Vì vậy Triệu Hàm Chương mới nhờ Vương Huyền giúp đỡ.
Ba người cùng nhau ngồi xe ngựa đến cổng Phó gia, Vương Huyền tự mình đi lên gõ cửa cầu kiến.
Quản gia Phó gia vội ra, nhìn thấy Triệu Hàm Chương ngồi trên xe thì ngạc nhiên, sau khi khẽ nâng tay với Vương Huyền liền vội vàng đến bên cạnh xe ngựa Triệu gia, cung kính hành lễ nói: “Sao nữ lang tới đây? Lang chủ chúng ta đã đến phủ rồi.”
Triệu Hàm Chương cả kinh, hơi cúi người: “Phó Trung thư đến nhà ta?”
Quản gia thu tay đáp một tiếng: “Vâng, nữ lang đây là…”
Triệu Hàm Chương sau khi suy nghĩ qua nói: “Ta muốn gặp qua Đại lang nhà ngươi.”
Không quan tâm chuyến đi Triệu gia lần này Phó Chi là đính hôn hay từ hôn, cô đều phải tự mình gặp qua Phó Trường Dung, xác định hắn có phải Phó giáo sư hay không.
Quản gia chần chừ: “Này…”
Triệu Hàm Chương nhìn hắn nói: “Nếu Phó Trung thư đã đến nhà ta, vậy chắc ông biết hai nhà chúng ta dang nghị thân, ta muốn gặp qua Phó Đại lang, không quá trớn đi?”
Quản gia không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quá trớn…”
Hôn nhân đại sự vẫn luôn là nghe lệnh cha mẹ theo lời người mai mối, cho dù là đính hôn, nào có nữ lang nhà ai chưa đánh tiếng đã đến nhà như vậy.
Nhưng tôn ti hai người bày ra đó, hắn không dám nói ra, thấy Tam nương vẻ mặt thản nhiên, hắn đều không nhịn được mà hoài nghi mình đã chuyện bé xé ra to.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là tiến lên một bước, hạ giọng cùng Triệu Hàm Chương nói: ‘Tam nương, lang chủ nhà ta đến nhà là để tạ lỗi, Đại lang nhà ta bị thương ở đầu, cửa hôn sự này phải từ bỏ rồi, vì vậy…”
Ngài vẫn là đừng gặp đi?
Nhưng mắt Triệu Hàm Trương lại sáng lên, kiên định nói: “Vậy ta càng phải gặp.”
Quản gia sững sờ, ngây ngốc nhìn Triệu Hàm Chương, nhất thời không quá hiểu ý nàng.
Vương Huyền, người công cụ lập tức tiến lên: “Quản gia, Tam nương nhờ tiểu muội nói giúp, nhờ ta ra mặt cầu kiến, có thể thấy được thành ý và sự kiên trì của nàng, nếu hai nhà đã có ý kết thân, hơn nữa ngay cả tiểu bối cũng đã biết, cho thấy đã đến bước cuối cùng, coi như vì sự cố mà từ hôn, cũng nên để bọn họ gặp mặt một lần.”
Quản gia nhìn qua Triệu Hàm Chương rất kiên định, cuối cùng vẫn là cắn răng nói: “Tam nương đợi chút, ta đây liền gọi người nâng kiệu đến.”
Rõ ràng, hắn cũng biết chuyện Triệu Hàm Chương bị thương.
Hắn vừa đi, Vương Tứ nương lập tức chọc Triệu Hàm Chương nói: “Được nha Triệu Tam nương, chuyện nghị thân lớn như vậy ngươi thế nhưng giấu ta, nói, ngươi và Phó Đại lang nghị thân khi nào?”
Triệu Hàm Chương bắt lấy ngón tay nàng: “Ta cũng là hôm qua mới biết được.”
Vương Tứ nương lấy làm lạ: “Ngươi liền đồng ý rồi? Ngươi còn nhớ được Phó Trường Dung trông như thế nào sao?”
Không nhớ rõ, hôm qua sau khi biết chuyện cô liền lục tìm trong đầu, chỉ có một bóng dáng rất mơ hồ, còn là nhiều người chồng lên nhau, rõ ràng tiểu cô nương cũng không nhớ rõ vị Phó Trường Dung này trông như thế nào.
Quản gia theo sát bên cạnh kiệu của Triệu Hàm Chương, thay Đại lang quân nhà bọn họ giải thích: “Đại lang quân chúng ta bị thương ở đầu, gần đây vẫn luôn đang dưỡng thương, vì vậy chỉ có thể làm phiền Tam nương dời bước đến Kính Tông Đường.”
Triệu Hàm Chương tỏ vẻ không vấn đề gì.
Còn chưa vào cửa, cô liền nghe thấy tiếng đọc sách oang oang, hơn nữa là hai người cùng đọc.
Cô không khỏi ló đầu nhìn vào, vừa nhìn liền thấy được thiếu niên ngồi trong viện, đối phương nghe thấy động tĩnh, nâng mắt nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, trong nháy mắt đều lặng im.
Triệu Hàm Chương ngồi trên kiệu quan sát cả người thiếu niên, thấy hắn rất quen mắt, nhìn qua rất giống Phó giáo sư, cô có hơi kích động, muốn mở miệng hỏi hắn, người xung quanh lại quá nhiều, cô cố nhịn lại, chỉ là ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
Trong mắt thiếu niên ẩn ẩn ý cười, mặt mày trở nên ôn hòa, hắn gật gật đầu với hai thư đồng đọc sách ở đối diện, quản gia cũng lên tiếng: “Có khách đến, các ngươi đừng đọc nữa.”
Hai thư đồng đang cầm sách giờ mới phát hiện có người sau lưng mình, vội vàng thu tay lui sang một bên.
Quản gia đưa khách vào tiến lên cùng thiếu niên bẩm báo: “Đại lang, đây là Tam nương Triệu gia, à, đó là Đại lang và Tứ nương Vương gia, đều là đến thăm ngài, ngài xem, có thể nhớ được bọn họ sao?”
Thân thể quản gia vừa vặn chặn mất tầm mắt của thiếu niên, hắn hơi dựa ra sau, nghiêng đầu nhìn Triệu Hàm Chương ở trên kiệu, sau một lúc lâu, hướng về đối phương khẽ cười, gật đầu một cái.
Quản gia sợ ngây người.
Sau khi tỉnh lại lang quân liền ít khi phản ứng, cũng không nói một câu, càng đừng nói đến cười.
Hắn khiếp sợ quay đầu lại nhìn Triệu Hàm Chương, phát hiện nàng cũng đang mỉm cười nhìn lang quân bọn họ, quản gia liền cảm thấy trong lòng run rẩy, hôm nay lang chủ đi Triệu gia giống như là đi tạ lỗi từ hôn…
Vương Huyền tận mắt thấy người thiếu niên này từ mặt mày lạnh lùng đến tựa như tắm mình trong gió xuân, không khỏi nhìn qua lại giữa hắn và Triệu Tam nương, sau một lúc lâu, hắn thấy hơi ê răng, duỗi tay xách muội muội liền xoay người ra ngoài: “Chúng ta đi tiền sảnh uống trà đi.”
Quản gia hoàn hồn lại, vẻ mặt do dự nhìn lang quân bọn họ và Triệu Tam nương.
Triệu Tam nương nói với vú già: “Đặt ta xuống đi, các ngươi lui xuống trước, ta có lời muốn nói với Phó Đại lang quân.”
Vú già đáp ứng, khom người lui ra.
Thiếu niên cũng phất phất tay với hai thư đồng, ra hiệu bọn họ lui xuống.
Thư đồng liền khom người lui xuống. Đọc ?ru?ện chuẩn không quảng cáo ﹙ TRÙ? TRUYỆN.?n ﹚
Trong viện bỗng chốc chỉ còn lại hai người ngoài là Thính Hà và quản gia, Triệu Tam nương và thiếu niên cùng quay đầu nhìn bọn họ.
Quản gia vẻ mặt do dự, không biết mình có nên lui xuống hay không, nếu lui xuống, trai chưa cưới nữ chưa gả, không hợp lễ nghi a; nếu không lui, lang quân như vậy, sợ là rất khó tìm được một mối hôn sự thích hợp như thế, hắn cũng thể cắt đứt nhân duyên của lang quân đi?
Còn chưa đợi hắn hết do dự, Thính Hà đã tiến lên một phen kéo hắn ra ngoài.
Quản gia: “… Tiểu nha đầu, ngươi không lo lắng cho chủ tử nhà ngươi?”
Thính Hà nói cứ như điều đương nhiên: “Chủ tử nhà ta sẽ không chịu thiệt.”
Trên đầu Phó Đại lang quân còn quấn băng gạc đâu, vừa nhìn liền biết còn bị thương nặng hơn Tam nương, nếu đánh nhau cũng là hắn chịu thiệt.
Quản gia:… Thôi vậy, dù sao chuyện này cũng chỉ bọn họ biết, hạ nhân Triệu gia không nói, hạ nhân nhà bọn họ cũng sẽ không khua môi múa mép, cho dù cuối cùng chuyện hôn sự không thành, chuyện này cũng không lớn.
Quản gia nhận mệnh dứng dựa ngoài viện, cùng Thính Hà mỗi người một bên canh ở cửa viện.
Trong viện, ánh mắt Triệu Hàm Chương lại dừng ở trên người thiếu niên lần nữa, hai người trầm mặc nhìn đối phương, trong lúc nhất thời đều chưa mở lời.
Mặc dù phần lớn trong lòng đã xác định, nhưng phần còn lại cũng rất có nguy cơ.
Vì vậy Triệu Hàm Chương rất thận trọng hỏi: “Tôi từng nghe nói có người ở trên lớp đưa ra cho anh một câu hỏi, nếu như anh nhất định phải ở cùng với một người cả đời, thì người đó là ai?”
Thiếu niên vẫn luôn chưa từng mở miệng nói chuyện nhẹ nhàng cười, nhìn Triệu Hàm Chương nói: “Ngoại trừ người đầu tiên khiến tôi động lòng, chỉ có Bernhard Riemann.”
Triệu Hàm Chương thở phào một hơi, cười thật tươi với anh: “Phó giáo sư, lâu rồi không gặp.”
Thiếu niên cũng thở ra một hơi, khẽ gật đầu với cô: “Cô Triệu.”
_Hết chương_