"Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn - Úc Vũ Trúc - Chương 13: Làm mai mối
Sau khi sắp xếp xong cô mới nói: “Ca ngươi quá già rồi.”
Vương Tứ nương một bụng lời muốn nói liền bị chặn lại.
Triệu Hàm Chương trong lòng ngứa ngáy, nói với Thính Hà: “Chúng ta đi Phó gia.”
Thính Hà vẻ mặt khó xử: “Tam nương, chúng ta không có đệ thiệp trước, tùy tiện đến cửa không hay đi?”
Triệu Hàm Chường nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên người Vương Tứ nương.
Vương Tứ ban ngày ban mặt đánh run một cái.
Vương Tứ nương ngồi trên xe Triệu Hàm Chương, rất là không hiểu được: “Lần trước gặp Phó Trường Dung là bốn năm trước hay là năm năm trước? Hoặc càng lâu hơn, khi đó chúng ta đều vẫn còn nhỏ đi, ngươi làm sao liền nhớ mãi không quên hắn?”
Nàng lẩm bẩm nói: “Huynh trưởng ta lớn lên đẹp như thế, ngươi dù là không động lòng, nhưng làm sao nhẫn tâm bảo huynh ấy bắc cầu làm mối cho ngươi đi gặp Phó Trường Dung?”
Triệu Hàm Chương: “Có giúp hay không ngươi nói luôn đi?”
Đường đều đã đi được một nửa, nàng còn có thể từ chối sao?
“Lúc này huynh trưởng ta khẳng định đang đàm luận ở Tự Tại Lâu, đến đó tìm huynh ấy chắc chắn là tìm được.”
Chân Triệu Hàm Chương còn đang bị thương, không dễ đi vào, vì vậy cô đợi ở ngoài cửa, để Vương Tứ nương đi vào tìm người.
Ngón tay Triệu Hàm Chương gõ gõ đầu gối mình, đợi hồi lâu không thấy nàng ra, quay đầu hỏi Thính Hà: “Tứ nương vào đó bao lâu rồi?”
Thính Hà sau khi phỏng đoán nói: “Đã qua thời gian một nén hương.”
Triệu Hàm Chương liền nói với vú già đi theo ở bên cạnh: “Đi tìm chủ quán nâng một cái kiệu đến.”
Cô tự mình vào tìm.
Tự Tại Lâu không phải chỉ có một tòa lâu ở trước mắt, đình viện kéo dài đến tận bên trong, mười bước một phong cảnh, đó mới là nơi kẻ sĩ uống rượu đàm luận.
Ở đây, chỉ cần có tiền, càng có cơ hội đi ra phía sau, mà càng có thân phận, vậy nhất định là có thể đi ra phía sau, cho dù không có tiền, chưởng quỹ cũng rất vui vẻ hoan nghênh ngươi vào trong.
Triệu Hàm Chương chưa kịp ném tiền, Thính Hà chỉ đưa ra danh hiệu Triệu gia, liền có một quản sự nương tử mang bốn hỏa kế nâng kiệu ra.
Quản sự nương tử đứng bên cạnh xe ngựa cung kính nói: “Hôm nay tiểu điếm có thể nghênh tiếp nữ lang, đúng là khách quý ghé thăm, không biết nữ lang là muốn ra phía sau dùng cơm, hay là uống rượu?”
Triệu Hàm Chương: “Ta đến tìm bằng hữu, là Tứ nương nhà Vương gia, nàng đã vào trong một lúc lâu, cũng không biết bị ai cản lại rồi.”
Quản sự nương tử vừa nghe, thở phào một hơi, không phải đến tìm phiền phức là được, nàng mỉm cười nói: “Vương Tứ nương đang ở Du Nhiên Cư, thiếp thân dẫn đường cho Nữ lang.”
Triệu Hàm Chương vịn tay Thính Hà xuống xe, từ chối vú già, tự mình nhảy qua ngồi lên kiệu, hỏa kế muốn nâng kiệu, vú già hầu hạ ở xung quanh liền cự tuyệt, tự mình nâng Tam nương đi vào.
Quản sự nương tử cười đi trước dẫn đường.
Triệu Hàm Chương tò mò nhìn, cùng lúc tiến vào phía sau đình viện, kí ức liên quan từ sâu trong đầu tràn ra, cô dần đối chiếu hiện thực với trí nhớ.
Tự Tại Lâu là nơi đàm luận có tiếng nhất ở Kinh Thành, không biết bao nhiêu văn nhân danh sĩ từ đây dương danh, kết giao bằng hữu.
Có người tùy ý phóng túng chút, hàng năm ở lại đây, ngay nhà cũng không về.
Triệu Tam nương cùng bằng hữu đến vài lần, chỉ là tiểu cô nương hay suy nghĩ nhiều, gánh nặng hiện thực đè trên vai nàng, khiến nàng ít khi có thể thả lỏng, vì vậy nàng không thích bầu không khí ở đây, trừ khi bằng hữu ra sức mời, nếu không bình thường là nàng không tới.
Du Nhiên Cư ở gian chính giữa đình viện, xuyên qua bức tường bình phong vào trong, liền có thể thấy được một mảnh đất đầy cây cối hoa cỏ, trên sân cỏ bằng phẳng không xa bày bàn thấp cùng chiếu thành từng nhóm.
Trên bàn thấp bày biện mâm quả trà bánh điểm tâm, nhóm thanh niên có người nửa ngồi nửa nằm, cũng có người ngồi thẳng, bọn họ đang kịch liệt tranh cãi gì đó, mà bạn tốt của cô, Vương Tứ nương hẳn là phải đến mời người lại đang ngồi cạnh vẻ mặt mê mẩn nhìn bọn họ, rõ ràng là đã hoàn toàn quên mục đích của các cô.
Vú già nâng Triệu Hàm Chương xuống bậc tam cấp, đi thẳng đến chỗ nhóm người, có người phát hiện ra các cô, kinh ngạc nhìn qua.
Có chút rối loạn, Vương Tứ nương cũng quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Triệu Hàm Chương ngồi kiệu vào, không khỏi mở to mắt, nàng vội vàng kéo thanh niên ngồi cạnh một chút bò dậy, ngay cả giày cũng không mặc, trực tiếp để vớ liền chạy qua chỗ cô bên này.
“Tam nương, sao ngươi vào đây?”
Triệu Hàm Chương: “… Nếu như ta không vào, sợ là ngươi đến tối cũng không nhớ ra ta còn đang ở ngoài đợi ngươi đi?”
Vương Tứ nương áy náy: “Ta, ta nghe huynh trưởng bọn họ đàm luận huyền học, nhất thời mê mẩn.”
Triệu Hàm Chương không hứng thú với huyền học, ánh mắt cô xuyên qua Vương Tứ nương dừng lại trên người thanh niên ở sau lưng nàng, thanh niên nhìn qua khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, một thân áo vải mịn phổ thông, một chút trang sức cũng không có, nhưng khí chất nổi bật, sáng sủa hào phóng, đối diện với ánh mắt của cô, thanh niên dịu dàng cười, khẽ nhấc tay về phía nàng: “Tam nương có muốn xuống uống một chén trà không?”
Một người thanh niên ngồi cạnh bàn nghiêng người qua, cười nói: “Mi Tử, nữ lang này là ai, lớn lên thật đẹp.”
Còn ngang ngược, thế nhưng liền ngồi kiệu sai người nâng vào như thế, trên mặt còn không nhìn thấy một chút co quắp nào.
Với người đẹp, người đời luôn là khoan dung một chút, đặc biệt là thiếu nữ này nhìn qua không chỉ xinh đẹp hào phóng, giữa trán còn có một loại cảm giác tự tại tùy ý, vì thế nhóm thanh viên trung niên đang ngồi đều ngậm cười mà nhìn, vẻ mặt khoan dung.
Vương Huyền thay Triệu Hàm Chương giải thích: “Đây là Tam nương nhà Thượng thái bá, trước đó không lâu bị thương ở chân, vì vậy có chút không tiện.”
Triệu Hàm Chương ra hiệu vú già đặt cô xuống, cô ngồi trên kiệu hướng về mọi người hơi cúi người: “Đi đứng không tiện, thất lễ rồi.”
Có người trêu ghẹo nói: “Đến tìm Mi Tử như vậy, chẳng lẽ là Mi Tử có nợ chưa trả? Đây chắc chắn là lỗi của Mi Tử rồi, nói ra, ta thay nữ lang truy hỏi.”
Triệu Hàm Chương nói: “Là có chuyện muốn nhờ Vương Thế huynh giúp đỡ.”
Cô hướng về phía Vương Huyền nói: “Không biết Thế huynh có nguyện dời bước?”
Vương Huyền liếc qua muội muội, trước cái nhìn chăm chú vô cùng đáng thương của nàng, hướng về phía Triệu Hàm Chương khẽ gật đầu, cười chào mọi người một tiếng liền theo Triệu Hàm Chương đang ngồi kiệu di chuyển sang một bên.
Vương Tứ nương vội vàng xỏ giày theo kịp.
Đối với việc làm thất lễ như vậy của muội muội, Vương Huyền xoay mắt đi, chỉ coi như không nhìn thấy.
“Không biết Tam nương tìm ta là vì chuyện gì?”
Triệu Hàm Chương liền liếc qua Vương Tứ nương, không ngờ nàng vào trong đã nửa ngày liền ngay cả mục đích cũng chưa nói?
Vương Tứ nương chột dạ cười cười với Triệu Hàm Chương, vội cùng Vương Huyền nói: “Huynh trưởng, Tam nương muốn mời huynh cùng nàng đi Phó gia một chuyến.”
Vương Huyền có chút mờ mịt: “Phó gia?”
Triệu Hàm Chương nhìn ra hoài nghi của hắn, giải thích nói: “Ta muốn gặp mặt Phó Trường Dung một lần, chỉ là ta chưa đệ thiệp, trong lúc này đến nhà gặp mặt không hay, còn mời Vương Thế huynh giúp đỡ.”
Vậy cũng không nên tìm hắn nha, hắn và Triệu Tam nương… rất thân sao?
Hơn nữa chính nàng cũng có huynh đệ, chuyện như vậy…
Còn chưa đợi hắn nghĩ rõ ràng, Vương Tứ nương đã kéo cánh tay hắn, kéo hắn sang một bên thấp giọng nói: “Muội vốn là muốn cầu nàng làm tẩu tử, nhưng nàng hình như thích Phó Trường Dung hơn, nhất định muốn gặp hắn, huynh trưởng, huynh liền mang nàng đi gặp đi, Phó Trường Dung đó không đẹp bằng huynh, không có tài hoa như huynh, đợi Tam nương gặp hắn rồi nàng liền biết được chỗ tốt của huynh.”
Vương Huyền rùng mình một cái, liếc qua tiểu muội sau đó quay người cười dịu dàng với Tam nương: “Được, bây giờ chúng ta liền có thể đi Phó gia.”
Người làm mai mối nha, hắn thích làm, được mai mối vẫn là thôi đi.
_Hết chương_