Ngọt Ngào Từng Cen-Ti-Mét - Lâm Thanh - Chương 9
Phong Ly đứng ngoài cửa, khoác lên chiếc váy được thiết kế riêng màu trắng ngà tóc được búi cao đón khách mời vào biệt thự.
Trịnh Tuyết và Trương Ngạn Hành bước vào: – Chúc mừng sinh nhật cậu,Phong Ly!
Phong Ly mỉm cười: – Cảm ơn cậu Trịnh Tuyết, cảm ơn hai người đã dành thời gian đến dự sinh nhật của tôi!
Trương Ngạn Hành đưa quà cho cô: – Sinh nhật vui vẻ, đây là quà của tôi và A Tuyết!
– Cảm ơn hai người, mời vào!
Trịnh Tuyết và Trương Ngạn Hành gật đầu rồi tiến vào sảnh tiệc, sảnh tiệc hào nhoáng đúng chuẩn của một gia tộc lớn. Khách mời cũng toàn là những người có tiếng ở Lệ Viên và các nước khác.
– Anh nghĩ xem có gặp được cháu trai và cháu dâu của chúng ta ở đây không?
– Tôi nghĩ là có, đã đến cửa rồi kìa!
Trương Ngạn Hành hướng mắt ra ngoài, Lâm Thanh và Kỷ Lan đang đứng ở cửa nói chuyện với Phong Ly. Trịnh Tuyết cũng chỉ hỏi vu vơ cho lấy lệ, chứ cô biết thừa về việc Lâm Thanh sẽ xuất hiện tại đây. Lâm gia và Phong gia cũng từng có hợp tác, mà Lâm Thanh có ở đây thì Kỷ Lan cũng phải xuất hiện.
Khách mời bắt đầu chú ý vào Lâm Thanh và Kỷ Lan rồi bắt đầu nhìn Trương Ngạn Hành và Trịnh Tuyết, chắc là lại nói về sự việc đám cưới kia. Cũng thật là lộ liễu!
Chủ tiệc Phong Ly cuối cùng cũng đã bước vào sảnh chính, tay cầm ly rượu tiến đến nơi chiếc bánh sinh nhật lớn.
– Cảm ơn các vị khách đã không ngại đường xa mà đến hòn đảo này để tham dự sinh dự của tôi, cùng nâng ly lên!
Khắp sảnh đều đồng loạt đưa ly rượu lên: – Chúc mừng sinh nhật!
Phong Ly đeo trên cổ chiếc dây chuyền với mặt dây là kim cương đỏ được chạm khắc thành giọt nước, cô đi lại bàn của Trịnh Tuyết và Trương Ngạn Hành: – Cảm ơn cả hai người, món quà này tôi thật sự rất thích!
– Cậu thích là được!
– Tôi mượn phu nhân một chút chứ Trương gia chủ?
Trương Ngạn Hành gật đầu, Phong Ly kéo Trịnh Tuyết đi lên lầu vào phòng riêng của cô.
– Bộ có chuyện gì sao?
Phong Ly ôm chầm lấy Trịnh Tuyết: – Irish, dạo này thế nào rồi? Cậu khỏe không?
– Suỵt, ở đây không nên xuất hiện cái tên này!
Phong Ly cười: – Yên tâm, phòng này được cách âm. Một chữ cũng không lọt ra được!
Trịnh Tuyết thở phảo.
– Vẫn khỏe!
Phong Ly kéo Trịnh Tuyết xuống ghế ngồi, cô nói: -Khi nãy tớ muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn nhưng mà tại cái tin nhắn trước đó cậu đã dặn là phải cư xử như bình thường không nên tỏ ra quá thân thiết nên tớ mới chẳng nói được câu nào!
Trịnh Tuyết cười nói: – Cậu làm rất tốt!
Phong Ly nằm xuống đùi của Trịnh Tuyết, cô nhìn mặt dây chuyền đỏ: – Nhưng tại sao lại không thể cư xử thân thiết?
Trịnh Tuyết ngẫm nghĩ một lúc: -Vì ở đây khác với tổ chức Phong Ly à, không nên để kẻ thù biết quá nhiều.
Phong Ly cười: – Thôi xuống ăn bánh nào, ở trên đây lâu quá sinh nghi. Để tớ lấy riêng cho cậu phần bánh đậu đỏ nhé!
– Ừ, đi xuống thôi!
Lâm Thanh cùng Kỷ Lan đi lại chỗ Trương Ngạn Hành đang ngồi, gã nói: – Chuyện hôm trước, cháu và Kỷ Lan xin lỗi chú!
Trương Ngạn Hành đặt nĩa và dao xuống, hắn ngước mắt nhìn Lâm Thanh và Kỷ Lan ngồi đối diện rồi nhìn về phía của Trịnh Tuyết và Phong Ly đang đứng.
– Cậu nói chuyện nào?
Kỷ Lan nói: – Dạ hôm cháu làm phỏng và chuyện ở tiệm trang sức đã khiến cả hai mất hứng!
– Tôi có nói chuyện với cô?
Ánh mắt sắc lạnh nhìn Kỷ Lan khiến cô giật mình, Trương Ngạn Hành lúc này thật khác với lúc có Trịnh Tuyết bên cạnh. Vẻ ôn nhu ấm áp cô thấy lúc ở tiệm trang sức tỏa ra đó là vì có Trịnh Tuyết bên cạnh, hắn chỉ nhìn mỗi Trịnh Tuyết và chỉ có Trịnh Tuyết mới có được ánh mắt ấm áp đó của Trương Ngạn Hành.
Lâm Thanh nắm tay Kỷ Lan: – Cô ấy là người mới vào nhà chúng ta nên có vài chỗ không rõ, mong chú bỏ qua!
– Phải phải, mong chú bỏ qua!
Trương Ngạn Hành nhấp nhẹ ly rượu vang đỏ, hắn cười nói: – Vậy thì cậu nên dạy dỗ cho đàng hoàng, nếu không buổi gặp sắp đến đây lại gây ra thêm chuyện!
Hắn nói rồi rời đi đến chỗ của Trịnh Tuyết và Phong Ly đang ngồi. Lâm Thanh bực tức đấm xuống bàn: – Bộ hắn ta nghĩ bản thân mình là ai? Ỷ mình là gia chủ thì không coi ai ra gì? Mẹ nó!. ngôn tình sủng
Kỷ Lan nhẹ giọng nói: – Bình tĩnh đi anh, mọi người đang vào chúng ta kìa!
Trịnh Tuyết từ xa nhìn thấy sự tức giận hiện rõ trên người Lâm Thanh mà cảm thấy buồn cười, không biết anh chồng yêu quý của cô làm gì mà Lâm Thanh lại tức giận đấm xuống bàn mạnh vậy nhỉ?
– Anh nói gì mà khiến cậu ta tức giận đến vậy?
Trương Ngạn Hành ngồi xuống đối diện cô và Phong Ly, gương mặt bình thản: – Không có gì! Chỉ là nói chuyện bình thường!
Bình thường? Không có việc nói chuyện bình thường mà khiến cho đối phương lại tức giận đến vậy!
– Kỷ Lan, một tiểu thư của nhà bình thường, một diễn viên mới gia nhập giới giải trí. Đứa con không được gia đình thừa nhận!
Phong Ly cầm lấy một tập hồ sơ do một giúp việc đưa, Trịnh Tuyết và Trương Ngạn Hành nhìn qua.
– Cậu điều tra thông tin của Kỷ Lan?
– Phải, những ai đến dự tiệc tại đây đều được kiểm tra thông qua phần mềm trên du thuyền!
Trịnh Tuyết cười, đúng thật là không uổng công cái bằng thạc sĩ công nghệ thông tin tại đại học danh tiếng!
– Nhưng mà nhìn cô ta không đơn giản đâu! Cậu hãy nhắc nhở Khả Băng cẩn thận!
Trịnh Tuyết gật đầu. Không đơn giản nên mới cùng với Lâm Thanh ở kiếp trước hạ bệ cô.