Ngọt Ngào Dành Cho Anh - Tác giả: San - Chương 44: Nhất định phải chơi lớn vậy sao?
- Trang Chủ
- Ngọt Ngào Dành Cho Anh - Tác giả: San
- Chương 44: Nhất định phải chơi lớn vậy sao?
“Mắng người rồi, bạn học Lục mắng người ta là trẻ con.”
“Không thèm giả vờ yếu đuối nữa sao?”
Cả lớp ồ ạt lên tiếng không gian bỗng chốc lộn xộn lấn át cả tiếng chuông báo hiệu vào tiết học, chẳng ai để ý đến sự hiện diện của chủ nhiệm Trần.
“Cả lớp trật tự.”
Âm thanh bàn ghế xê dịch, tất cả nhanh chóng di chuyển về vị trí, Lục Yên nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nhộn nhịp trong lòng, tuy là tâm điểm chú ý nhưng chẳng có mấy phần là thật, trong lớp đều bị Thẩm An An và Dung Anh tác động.
Lục Yên chậm chạp đứng lên chào giáo viên rồi khó khăn ngồi xuống, mông chưa chạm ghế đã nghe câu hỏi phát ra từ phía trên.
“Hai tiết đầu Lục Yên làm sao lại nghỉ, còn không có xin phép.” Chủ nhiệm Trần không vui nói tiếp “Có đi học cũng thành vắng mà thôi.”
Đè nén lại nỗi lòng đang gào thét, cô đứng dậy một lần nữa: “Vấn đề đó em biết trước rồi ạ, lý do trễ là vì em ngủ quên.”
Chủ nhiệm Trần ngoài mặt khó chịu nhưng không có ý định tiếp tục chất vấn: “Được rồi, không có lần sau.”
Lục Yên thở ra một hơi, cô mỗi ngày đi học đều muốn chạm mặt và giao tiếp với Đinh Băng Băng, hoàn thành nhiệm vụ sớm chút quay về đoàn tụ với gia đình.
“Tối hôm qua không bắt được xe, là tôi mượn của cậu không phải bị mất trộm đâu.” Hì hục viết mấy chữ vào vở rồi đẩy sang bên cạnh.
Vô cùng mong chờ hồi âm nào ngờ quyển vở được đẩy về một cách vô tình, cô dường như cảm nhận được bản thân đã gây ra chuyện gì đó rồi.
Lục Yên hí hoáy viết tiếp: “Cậu giận chuyện gì vậy? Để tôi đoán được không?”
Trương Ngạn Duy nhịn không được liếc nhìn từng chữ mà cô viết ra, Lục Yên dừng bút, hắn vội vàng nhìn sang hướng khác giả vờ như không quan tâm.
“Chắc chắn không phải việc tôi nhận đưa bánh kem của người đó, đúng chứ?”
“Tôi mượn xe không xin phép sao?”
“Cũng phải hả? Khó thật đấy, vậy là chuyện tôi về mà không báo?”
Một trang giấy lấp đầy chữ cho đến khi tiết học kết thúc, hiển nhiên không phải nội dung bài học, Lục Yên bồn chồn không biết đã sai ở điểm nào.
Cả lớp đứng dậy chào tạm biệt chủ nhiệm Trần xong hối hả rời khỏi trường, Trương Ngạn Duy cũng vậy.
Lục Yên áp lực trùng trùng trong lúc hoảng loạn đã níu tay áo đối phương, ánh mắt như đứa trẻ vừa nghịch phá xong, nói với chất giọng nói đượm buồn: “Tôi làm gì chọc giận cậu rồi, thật sự không biết sai ở đâu.”
Hắn gạt tay cô ra rồi rời khỏi chỗ ngồi, một mạch đi thẳng đến phòng hội đồng, nơi mà các giáo viên tụ họp lại để đưa ra mức xét xử về hành vi bạo lực học đường. Lục Yên lẽo đẽo đi theo phía sau, chủ yếu là muốn xem diễn biến câu chuyện, một phần nhiều là đợi bạn cùng bàn về cùng.
“Trường mình được đồn là có ma đấy, cậu không về sao?”
Giọng nói dễ nghe phát ra từ phía sau, sắc mặt Lục Yên trở nên nhợt nhạt lập tức quay đầu nhìn, hóa ra người vừa nói là lớp phó học tập, Đinh Băng Băng.
Tiến độ của tuyến nhiệm vụ chính đã có khởi sắc, cô thầm nhắc nhở bản thân phải đối tốt với Đinh Băng Băng một chút: “Tôi đợi Ngạn Duy về cùng, còn cậu thì sao?”
“Tớ muốn đi theo cậu thôi.” Cô ta nhìn vào phòng hội đồng, tiếp tục nói “Chúng ta đứng đây không thể nghe được bên trong nói gì đâu.”
“Thế thì phải làm sao?” Lục Yên nghiêng đầu hỏi.
“Vào trong là được.”
Nói nhảm cái gì vậy? Cô tự bịt miệng bản thân để ý nghĩ không phát ra thành lời.
Lục Yên lấy lại bình tĩnh hỏi: “Như thế cũng được hả?”
Đinh Băng Băng nghiêm túc gật đầu, hành động tự nhiên như thể không có chuyện gì, nắm tay cô rồi thong thả mở cửa đi vào trong dưới sự ngỡ ngàng của bao nhiêu giáo viên.
Cô ta nói với chất giọng điềm tĩnh: “Em là nhân chứng của vụ việc vừa xảy ra ở trường mình.”
Lục Yên bất ngờ nhìn lớp phó học tập, trong lòng rơi vài tiếng lộp bộp, khoảng thời gian đi cùng nhau cô ta chưa từng nhắc đến việc là nhân chứng, có phải sự thật không? Cô hoàn toàn chẳng biết.
Trong đầu chỉ tồn tại một câu nói, đâm lao thì phải theo lao.
Bạn học mới chuyển đến vô tình bị cuốn vào chuyện này, vì nhiều chuyện mà có mặt ở đây, Lục Yên không có gì để hộ thuẫn cho mình, bị đuổi ra thì hơi mất mặt một chút mà thôi.
Giám thị Vương đanh mặt hỏi: “Còn bạn học đứng bên cạnh?”
Chuyện gì đến cũng phải đến, Lục Yên thầm nghĩ.
Đinh Băng Băng vẫn nắm chặt tay Lục Yên, lúc này chuyển sang chạm vào lưng, cảm giác như được che chở không còn thấy sợ nữa, cô đột nhiên thấy an tâm.
“Em muốn tố cáo thêm một chuyện, bạn học cùng lớp bị đánh trước cổng trường mà Lục Yên chính là nạn nhân.” Cô ta nói rõ ràng từng chữ một.
Sau khi nghe xong câu này, thái độ của giáo viên có trong phòng đều thay đổi nhanh chóng, bọn họ dường như không muốn xử lý những việc lùm xùm xảy ra ở trường, muốn che đậy nó nhiều hơn.