Ngọt Ngào Dành Cho Anh - Tác giả: San - Chương 42: Ánh sáng nhỏ
Cô bắt xe về nhà trên đoạn đường tâm trạng cực kỳ không tốt, đặt bán kem và hoa ở trên bàn Lục Yên vào phòng vệ sinh, cởi bỏ bộ đồng phục nghiêm túc.
Nước xuôi theo mái tóc chải xuống làn da trắng mịn, hơi nước ẩm ước làm lòng cô càng trở nên khó chịu, sau khi sạch sẽ cô ngồi trên giường chống cằm suy ngẫm.
Nên xử lý đống lộn xộn này như thế nào?
“Hệ thống thích bánh ngọt không?” Lục Yên bơ phờ hỏi.
【Quý khách nên đặt tâm tư vào nhiệm vụ】
“Đau lòng quá đi.” Cô ngã tự do xuống giường.
Đã biết hôm nay là ngày sinh của hắn mà chẳng làm được gì, tự bôi nhọ nồi lên mặt còn dám tặng quà sao? Lục Yên bật dậy đi vài vòng, rồi bất lực nằm xuống giường ngủ quên lúc nào không hay.
Mai là ngày cuối cùng đi học trong tuần nên Lục Yên đá phăng cái cảm giác nặng lòng, đến lúc thức dậy đã mười giờ đêm.
Điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ đều là Bình Tây Tây, tin nhắn gửi nội dung bài tập. Cô uể oải đi rửa mặt ngồi vào bàn học, ba mươi phút đã giải xong tất cả gửi đi mà chẳng có phản hồi.
“Đã ngủ rồi sao?” Lục Yên nhỏ giọng tự hỏi.
Vừa tắt máy màn hình lại phát sáng, hiển thị thông báo từ tài khoản ‘Không Quá Quan Trọng’ bài đăng hình ảnh chụp bó hoa hướng dương cùng với dòng trạng thái ngắn gọn của đối phương.
‘Tôi không để ý điều đó.’
Đọc xong Lục Yên lập tức bật dậy ngay lập tức, nếu như không nghĩ sai thì nó dành cho cô?
“Hệ thống mở cửa hàng ra đi, tôi muốn mua một số thứ.” Giọng nói gấp rút kìm nén không nổi vui sướng.
Bảng điện tử hiện ra trước mắt, Lục Yên nhấc tay chuyển sang danh mục thức ăn, gõ từ khóa bánh ngọt. Mua thêm một số thứ ăn kèm, phi như bay ra ngoài, đứng dưới ngọn đèn đường hai tay trĩu nặng, thứ nhộn nhịp đang dâng trào ở trong lòng.
Cô dùng hai điểm để đổi lấy nhiều thứ, dùng tiền mặt cũng được chẳng qua hiện tại đã là nửa đêm, nếu như mua tất cả sợ rằng sẽ qua ngày mới.
【Điểm tích lũy: 34】
Taxi đến lại gặp đúng bác tài xế khi chiều, cả hai ngạc nhiên nhìn nhau, lịch sử mở cửa cho Lục Yên rồi đưa cô đến địa điểm cũ.
Cô bối rối lên tiếng: “Phiền chú giúp con nhấn chuông cửa.”
Lục Yên cuối người chân thành cảm ơn, bác tài xế nhấn chuông cửa giúp rồi rời đi ngay.
Đợi một lúc mới có người xuất hiện, đối phương sửng sốt như không muốn tin vào mắt mình, hành động trở nên gấp gáp, đối mặt với Lục Yên, hắn tự hỏi sao cô phải hành hạ chính mình như thế?
“Cô đến đây làm gì?” Trương Ngạn Duy khó tin hỏi.
“Hôm nay sinh nhật cậu còn gì?” Cô ngại ngùng nói tiếp “Tuy không thân nhưng cậu cho phép tôi làm điều đó nhé.”
Hắn đóng cổng rồi đem hết những thứ trên tay Lục Yên chuyển sang tay mình, không hề nhẹ một chút nào.
Vốn dĩ Trương Ngạn Duy không muốn làm khó cô, là do bản thân kiểm soát biểu cảm không tốt.
Hắn đi phía sau thành thật nói: “Là do tôi không đúng.”
“Hôm nay là ngày cậu được sinh ra, sai với đúng cái gì chứ?” Lục Yên tươi cười nói tiếp “Chính tôi mới là người phải nói xin lỗi, là do bản thân suy nghĩ không thấu đáo.”
Lục Yên nhìn vào số giờ đang hiển thị trên điện thoại, thầm mừng trong lòng: “Vẫn còn kịp, làm tôi cứ nơm nớp lo sợ.”
Trương Ngạn Duy ngồi xuống sofa, cùng cô bày biện những thứ đã mua, bánh kem là điều không thể thiếu, khác hẳn với cái khi chiều đem đến, màu chủ đạo là trắng bạc, trang trí thêm những hạt tròn to nhỏ khác nhau vô cùng đẹp mắt.
Lục Yên trước nay chưa từng bị gia đình quản thúc thế này thế nọ, mấy chai rượu cùng với hai cái ly đặt bên cạnh chiếc bánh kem trong hài hòa bắt mắt.
Lẩu và và nguyên con gà nướng, cô chưa dùng bữa chiều, hiện tại mua nhiều một chút không sợ thừa.
Lục Yên đốt nến, miệng cứ tủm tỉm cười không ngớt, ánh đèn chợt tắt vì có người cố ý tắt.
Khi Trương Ngạn Duy quay về chỗ ngồi, ánh nến lập lòe phảng phất cái bóng của hai người họ, gương mặt mong chờ của Lục Yên hiện ra trước mắt. Khoảng trống mà ánh sáng chiếu đến thật nhỏ, vì thế mà trở nên ấm áp đến lạ.
Trương Ngạn Duy nhắm hờ mắt, thầm cầu nguyện cô gái nhỏ trước mắt sẽ cùng hắn đón sinh thần vào năm sau.
Ánh sáng cuối cùng vụt tắt, tất cả chìm trong bóng tối, trong lúc đợi Lục Yên đi bật công tắt Trương Ngạn Duy đưa tay chạm khẽ vào ngực trái, nơi mà bao lâu nay bình ổn vì hành động đột xuất của Lục Yên trở nên loạn nhịp.
Ánh sáng bao trùm cả căn phòng, Lục Yên nhanh chân ngồi xuống đối diện, mong chờ đối phương cắt bánh kem.
“Tôi không thích bánh ngọt cho lắm.” Trương Ngạn Duy nghiêm chỉnh nói.
“Tôi lại cực kỳ, cực kỳ thích.” Cô lo lắng hỏi “Vậy uống thứ này được chứ?”
Hắn bình thản gật đầu, Lục Yên rót đầy ly mỗi người mỉm cười nói: “Đã trưởng thành rồi nhỉ?”