Ngọt Ngào Của Ác Ma - Chương 130 - Viếng Mộ !
” Két…!”
Chẳng biết là trôi qua bao nhiêu thời gian mặt trời đã sắp xuống núi chỉ còn
một chút ánh sáng yếu ớt thì hai người đã dừng xe lại một khu nghĩ trang vắng vẽ đầy âm u . Nghiêm Á Hiên thấy phong cảnh xung quanh liền mở
miệng lớn như quả trứng già mà nhìn hắn chẳng biết câu gì .
Lưu Vũ Thần thấy hình dáng nhỏ hắn của Nghiêm Á Hiên rất đáng yêu nên liền đưa bàn tay véo véo đôi gò má của cô mà nói .
” Chẳng phải em nói không gì hay sao ? Tại sao lại có sắc mặt như thế này chứ ?”
Nghiêm Á Hiên liền lấy lại tinh thần lườm hắn một cái mà cao giọng nói .
” Ai..ai mà sợ chứ ? Chẳng phải còn có anh hay sao ?”
Vừa nói ai người lại châm rãi xuống khỏi xe mà đi vào phía bên trong , trên tay Lưu Vũ Thần mang theo hai chậu hoa đơn giãn và những vật dùng cần
thiết khác . Mà Nghiêm Á Hiên chẳng còn dáng vẽ ung dung như trước mà co chiếc cỗ lại đi theo phía sau hắn .
Chỉ vài hơi thở sau hai người lại đứng ở một góc vắng vẽ bên cạnh cái cây
to kia có hai ngôi mộ nằm gần bên nhìn trông rất cũ kỹ cỏ dại đã mọc khá cao . Mà nhìn thấy dòng chữ trên có mộ nhỏ thì đôi đồng tử của Nghiêm Á Hiên bất giác co rút lại đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn .
Mà Lưu Vũ Thần thấy cô như thế liền phì cười thành tiếng xoa đầu nhỏ nhắn kia mà mở miệng trêu chọc .
” Ai lại bảo bối của tôi sợ đến mức này cơ chứ ? Đừng sợ , chỉ là vài ngôi mộ mà thôi không có gì đáng lo cả !”
Nói xong hắn lại vỗ nhẹ vai nhỏ như một cách an ủi rồi chậm rãi đặc hai
chậu bông vào bên mộ phần trưng bày thêm vài món đồ rồi lại thắp hương
như một nghi thức rất là bình thường .
Phải nói đây là lần đầu tiên Lưu Vũ Thần làm như thế này với người đã nằm
phía dưới và thằng nhóc chưa bao giờ đưa thấy mặt kia . Nhìn vào làng
khói bay lên Lưu Vũ Thần liền ngồi bệch xuống đất thất thần mà thời dài
hoài niệm không thôi .
Lưu Vũ Thần ngồi ngẩn ngơ mà
nhớ lại những ký ức xưa cũ từ trước đến giờ một cách thất thần không
chịu nổi , chẳng biết là trôi qua được bao lâu bầu trời mà mờ ảo như
màng đêm sắp bao phũ có một giọng nói mềm mại vang lên .
” Vũ Thần, tại sao ngôi mộ nhỏ này lại khắc tên anh cơ chứ ? Thất sự làm như thế không hay một chút nào nha ?”
Nói xong Nghiêm Á Hiên cũng ngồi xuống tựa đầu nhỏ vào bờ vai rắn chắc của
hắn nhưng chẳng mở miệng gì thêm , phải nói hiện tại cô biết Lưu Vũ Thần đang có tâm sự nên chẳng mở miệng hỏi thêm gì cả .
Nghiêm Á Hiên thật sự muốn biết hết toàn bộ quá khứ những chuyện đã xảy ra với hắn nhưng chẳng biết mở miệng như thế nào , Nghiêm Á Hiên thật sự không vui khi hắn chẳng chịu đem những chuyện đó ra thổ lộ với mình dù sao
hai người cũng đã là vợ chồng rồi còn gì phải dấu cơ chứ .
Mà Lưu Vũ Thần lại một mặt bình thản đáp .
” Có gì phải lạ cơ chứ ? Tên tôi là đặt theo thằng nhóc này đấy , tôi thấy cũng rất hay chẳng có gì không ổn cả !”
Nghiêm Á Hiên trái tim trong lòng ngực đập loạn nhưng lại chớp chớp đôi măt hỏi.
” Tại sao lại như thế ? Anh có thể nói cho tôi biết hay không ?”
Lưu Vũ Thần đưa ánh mắt nhìn sang đôi đồng tử sáng như những ngôi sao trên
trời này của Nghiêm Á Hiên mà cười ôn hòa xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cô đáp .
” Những chuyện đó không vui
chút nào , Hiên Hiên nhà mình không cần phải biết hay lo lắng gì cả !
Tôi muốn em lúc nào cũng phải cười tươi cả , như thế rất xinh đẹp !”