Ngọt Ngào Bên Anh - Chương 14 - Chương 14
Sau khi về kí túc xá, Mộc Lan mệt mọi nằm ngay xuống giường ngủ một giấc, Uyển Đình nhìn bạn mình như thế cũng mỉm cười tắt đèn rồi nằm trên giường bấm điện thoại. Cô nằm xem điện thoại một lúc cũng chìm vào giấc ngủ, cả hai cô bạCn ngủ không biết trời đất đâu.
Đang ngủ bỗng Mộc Lan bị đánh thức bởi tiếng điện thoại đang reo bên cạnh, cô lười biếng với lấy chiếc điện thoại và nhìn vào điện thoại. Thì ra là anh gọi, thấy vậy cô liền cất giọng nói
– Alo, anh gọi em có việc gì vậy
Cô nói với giọng còn ngái ngủ. Thần Phong đầu bên kia liền đáp
– Anh định rủ em đi ăn tối, em đang ngủ hả
– Ừm, em đang ngủ. Mà đến giờ ăn tối rồi á
Mộc Lan ngạc nhiên hỏi
– Đúng rồi, sáu rưỡi rồi đó, em thay đồ đi anh với Thành Nam ở dưới chờ
Anh bình tĩnh nói
– Vâng, anh chờ em tí
Mộc Lan nói xong với anh liền tắt máy và vội gọi cô bạn đang ngủ bên cạnh mình dậy. Uyển Đình khi nghe Mộc Lan nói cũng vội vàng dậy sửa soạn, thay quần áo. Khoảng 10 phút sau, Thần Phong đang đứng nói chuyện với Thành Nam thì thấy cô và Uyển Đình đi ra. Mộc Lan thấy anh thì vui vẻ chạy lại gần anh rồi đứng lại ngước lên nhìn anh. Thần Phong thấy biểu cảm đáng yêu này của cô cũng mỉm cười, xoa đầu cô hỏi
– Còn mệt không
– Không còn mệt nữa rồi
Mộc Lan lắc đầu đáp.
– Rồi, đi ăn được chưa
Nghe thấy tiếng nói Mộc Lan và Thần Phong liền nhìn sang bên cạnh thì thấy Uyển Đình và Thành Nam đứng khoanh tay nhìn hai người họ. Thấy vậy, cô liền đỏ mặt ngượng ngùng nhìn cô bạn mình đối diện đang nở một nụ cười đầy vẻ trêu trọc
– Tớ không ngờ cô bạn trưởng thành của tớ lại có dáng vẻ đáng yêu thế này đấy
Uyển Đình nói với giọng trêu chọc rồi ôm cô lấy cô. Thành Nam bên cạnh cũng nhìn anh nói
– Tôi không nghĩ tảng băng như cậu còn biết chăm sóc quan tâm người khác đấy, chuyến dã ngoại này đúng khiến tôi mở rộng tầm mắt.
– Không phải người khác, chỉ mình em ấy
Vừa nói ánh mắt của anh vừa ánh lên tia dịu dàng
– Rồi rồi, chỉ với mỗi cô gái của cậu. Thế bây giờ ăn gì đây
– Ăn lẩu
Uyển Đình đang ôm Mộc Lan lên tiếng
– Được không bạn hiền
Uyển Đình quay sang hỏi Mộc Lan
– Được thôi, trời mát thế này ăn lẩu cũng thích
Mộc Lan vui vẻ đồng ý. Thần Phong thấy cô đồng ý cũng không ý kiến, thế là cả nhóm quyết định đi ăn lẩu
Từ trường đi ra quán lẩu cũng mất khoảng 15 phút nên cũng đến giờ cao mọi người đi ăn nên quán rất đông, cả nhóm tìm mãi mới được một chỗ. Uyển Đình gọi món xong cũng nằm bò ra bàn than vãn
– Đã đói rồi mà phải chen chúc thế này mệt quá
– Than vãn ít thôi không mất sức quá tí không ăn nổi giờ
Thành Nam bên cạnh nói
– Liên quan gì đến anh
Uyển Đình tức giận nói. Thế là hai anh em Uyển Đình lại cãi nhau um xùm. Trái ngược với hai anh em nhà Uyển Đình cãi nhau náo nhiệt thì bên cô khá im lặng. Thần Phong lấy khăn tay trong túi áo lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán cô rồi lấy cốc nước trên bàn đưa cho cô uống. Cô cũng nhận lấy cốc nước từ tay anh rồi từ từ uống. Nước mát làm xua tan hết mệt mỏi trong cơ thể cô khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn. Thấy cô uống hết cốc nước anh liền nhận lấy cốc nước rồi ân cần hỏi cô
– Có mệt lắm không
– Không mệt lắm đâu ạ
Cô mỉm cười nói. Nói thế chứ cũng khá mệt đấy chứ, từ khi bị tai nạn xong thể lực cô cũng giảm đáng kể nên cô cũng rất dễ mệt, vì vậy cô cũng không thể tham gia các hoạt động tốn nhiều sức. Xong cô cũng quay ra ngăn cản hai anh em nhà Uyển Đình đang cãi nhau. Uyển Đình cuối cùng cũng dừng lại nhưng lại bĩu môi nói
– Tớ đúng là bất hạnh khi có người anh như thế
– Em …. Em
Thành Nam bên cạnh giận không nói nên lời, ánh mắt nhìn Uyển Đình hiện rõ chữ ‘Không biết đây có phải em gái mình không nữa’. Mộc Lan nhìn thấy cảnh này cũng cười chừ rồi chuyển chủ đề nói chuyện với Uyển Đình. Thành Nam bên này nhìn hai cô gái đang nói chuyện rôm rả liền nói nhỏ với Thần Phong
– Tôi ghen tị với cậu đấy Phong, khi có cô em gái như thế
Thần Phong nghe thấy câu này chỉ cười nhẹ nhưng ánh mắt anh thì vẫn chỉ dính chặt trên người cô, ánh mắt hiện rõ sự cưng chiều vô tận. Thành Nam nhìn thế chỉ bèn thở dài lấy điện thoại ra chơi. Ngồi một lúc thì đồ cũng lên, Uyển Đình liền lấy hết các khay thức ăn đổ hết vào nồi rồi nhìn với ánh mắt thèm thuồng. Mộc Lan nhìn cô bạn háu ăn của mình cũng bất lực. Đồ ăn cuối cùng cũng chín Uyển Đình vội vàng gắp ăn như hổ đói, Thành Nam nhìn Uyển Đình ăn thế cũng gắp thêm cho cô. Nhìn Thành Nam hay cãi nhau với Uyển Đình thế thôi chứ anh rất yêu thương Uyển Đình. Bên này Thần Phong cũng gắp miếng thịt rồi bỏ vào bát cho Mộc Lan rồi véo nhẹ má cô nói
– Nhìn cái gì, ăn đi, đợt này anh thấy em gầy đi đấy, ăn nhiều lên
Mộc Lan cũng không nói gì, gắp miếng thịt anh gắp cho cô lên ăn. Hôm nay do đói nên cô ăn cũng nhiều hơn mọi khi, điều này khiến anh khá vui vì bình thường cô hầu như ăn rất ít, chỉ khi anh ép cô ăn thì cô mới ăn thêm một chút. Mộc Lan cũng khá kén ăn nên thường ở nhà gia đình anh cũng hay thay đổi thực đơn theo khẩu vị cô để cô ăn đủ chất.
Khi ăn xong có phục vụ thêm kem, cô vui vẻ vừa nói chuyện với Uyển Đình vừa ngồi ăn kem. Lúc đầu anh định đút cô ăn nhưng vì ngại nên cô từ chối gấp. Thần Phong thấy cô từ chối cũng không nói gì nhiều, ngồi uống cốc nước ngọt nhưng ánh mắt anh thì vẫn hướng về cô. Khi ăn xong, thấy trên mặt Mộc Lan có dính kem, anh liền lấy giấy ăn dịu dàng lau miệng cho cô, Mộc Lan cũng ngồi im cho anh lau. Khi lau miệng xong cho cô anh liền đặt lên chiếc má hồng hào của cô một nụ hôn nhẹ, hành động này của anh khiến cô đỏ mặt. Uyển Đình nhìn cảnh này liền bất lực nói
– Hai người có thôi đi không, làm gì thì đừng có làm trước mặt cẩu độc như tớ chứ
Thành Nam nghe Uyển Đình nói liền gật đầu lia lịa còn mặt Mộc Lan đã đỏ càng đỏ hơn. Rồi cô giật chiếc áo khoác từ tay anh rồi chạy thẳng ra ngoài. Thần Phong thấy vậy liền nhìn hai anh em Uyển Đình bằng ánh mắt sắc lẹm rồi chạy ra ngoài với cô. Uyển Đình thấy vậy cũng lạnh sống lưng rồi vội kéo Thành Nam đang đứng bên cạnh đuổi theo. Đuổi được một đoạn thì gặp anh và cô thì Uyển Đình cũng không trêu cô nữa mà cùng cô tạm biệt anh và Thành Nam rồi trở về kí túc xá